Lông mi Hạ Thính Nam run lên nhè nhẹ nhưng mí mắt vẫn nhắm chặt, dáng vẻ như vẫn ngủ say chưa tỉnh lại.
Tự lừa dối mình.
Từ Bỉnh Nhiên cười khổ, vô cùng bình tĩnh, không định cho Hạ Thính Nam đường lui, cũng không cho chính mình đường lùi.
Anh tự hỏi trong lòng: Tại sao lại là hôm nay, tại sao lại là lúc này?
Có thể là do những lời nói của Trần Nam đã kích thích anh, cũng có thể do Thang Thành lải nhải khiến anh phát phiền, hoặc do định nghĩa về tình yêu mãi mãi của Hạ Thính Nam khiến anh chán nản. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác thôi thúc khó tả, không muốn tiếp tục chờ đợi, cũng không muốn do dự nữa. Dù kết quả ra sao Từ Bỉnh Nhiên cũng muốn thử một lần, thử một lần xem Hạ Thính Nam có rung động với anh hay không.
Điều hòa trong phòng vẫn đang phả ra hơi lạnh, trong lòng Hạ Thính Nam như có một trận cuồng phong gào thét, không có cảm xúc nào có thể vượt qua sự kinh ngạc.
Sao Từ Bỉnh Nhiên lại hôn cô?
Còn có thể vì sao?
Cô cũng không phải kẻ ngốc.
Nhưng mà sao có thể?
Cô là Hạ Thính Nam, anh là Từ Bỉnh Nhiên, sao lại có thể chứ? Hai người thân thiết đến mức cô biết dưới mông Từ Bỉnh Nhiên có một vết bớt, lúc nhỏ cô còn lấy vết bớt ra để chế giễu anh. Từ Bỉnh Nhiên cũng biết trên eo cô có một nốt ruồi, khi còn nhỏ, anh nói đây là nút khởi động nguồn của Hạ Thính Nam.
Họ đồng hành bên nhau từ thời thơ ấu đến lúc trưởng thành. Trong mắt Hạ Thính Nam, Từ Bỉnh Nhiên cũng như ba mẹ cô vậy, là người thân, sao có thể nảy sinh tình yêu nam nữ?
Nhịp tim đập chậm chạp, cô từ từ mở mắt, thấy Từ Bỉnh Nhiên đang cúi xuống nhìn cô.
Vẻ mặt Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng không khác gì ngày thường.
Song Hạ Thính Nam biết mọi thứ đã khác.
Giọng nói của cô hơi run rẩy, “Từ Bỉnh Nhiên, để em ngồi dậy trước đã.”
Từ Bỉnh Nhiên cho rằng cô đang sợ hãi, vì vậy nhanh chóng buông cô ra rồi ngồi dựa vào tường.
Hạ Thính Nam không sợ, chỉ là không biết nên làm sao. Cô chậm rãi ngồi dậy, Từ Bỉnh Nhiên lấy cái gối đặt sau eo cô, quan tâm như mọi ngày.
Hạ Thính Nam im lặng đối mặt với Từ Bỉnh Nhiên, cô vẫn còn sốc sau chuyện vừa nãy, cho rằng hôm nay là ngày Cá Tháng Tư.
“Từ Bỉnh Nhiên, anh….” Cô ngậm miệng lại, vẻ mặt cứng ngắc, lông mày nhíu thành một hình thù kì quái, dáng vẻ khó hiểu.
Từ Bỉnh Nhiên gọi cô: “Thính Nam.” Hai chữ này dường như đã treo trên đầu lưỡi anh từ lâu.
Trái tim Hạ Thính Nam lệch một nhịp, sau lưng toát ra một ít mồ hôi.
Rùa đen có vẻ ngoài cứng cáp, lúc nào cũng núp trong chiếc mai ấm áp của mình, không muốn tiếp xúc với phong ba bão táp.
Vào lúc Hạ Thính Nam vui vẻ nhất, cô thấy bầu trời luôn xanh, nước luôn trong vắt, tất cả người bên cạnh đều vô cùng tốt đẹp. Cô ước Từ Bình Nhiên không nói gì nữa, ước được quay lại nửa tiếng trước, cô vẫn là cô, Từ Bỉnh Nhiên vẫn là Từ Bỉnh Nhiên ban đầu, luôn đối xử tốt với cô, cùng cô lớn lên, nhưng không hề muốn hôn cô.
Từ Bỉnh Nhiên nghiêm túc thổ lộ: “Hạ Thính Nam, anh thích em.”
Sau đó nhẹ nhàng bổ sung: “Từ rất lâu rồi.”
Lâu đến mức anh không thể nhớ nổi lúc mình bắt đầu động lòng, muốn trong mắt Hạ Thính Nam chỉ có mình anh.
Hạ Thính Nam lắc đầu, “Không thể.”
Chuyện này chắc chỉ là một trò đùa.
Sắc mặt cô đột nhiên thả lỏng, nhếch khóe miệng cười rạng rỡ, dùng dáng vẻ chưa trưởng thành coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Từ Bỉnh Nhiên, có phải anh đang nói đùa không?”
Từ Bỉnh Nhiên không cho cô cơ hội trốn tránh, rất nhanh đã hỏi ngược lại: “Em cho rằng anh đang đùa sao?”
Mặt Hạ Thính Nam lập tức đông cứng.
Từ Bỉnh Nhiên bất thình lình nắm lấy tay cô đặt lên trái tim mình.
Cơ thể anh căng cứng, nóng hầm hập, nhịp tim trong ngực đập rộn ràng. Hạ Thính Nam rút tay lại như bị kim đâm vào, vẻ mặt hoảng loạn, không biết đối mặt với tình huống này ra sao.
Từ Bỉnh Nhiên rút tay về, mím môi lại thành một đường thẳng khiến hai cánh môi nhợt nhạt.
Anh biết mình đã làm Hạ Thính Nam sợ, ý định ban đầu của anh không phải như thế này. Cảm xúc phức tạp tràn ngập trong tâm trí, anh biết mình đã quá thiếu kiên nhẫn, lời tỏ tình này không thích hợp, tuy nhiên lời đã nói ra, không còn gì phải hối hận nữa.
Đêm đã khuya, cũng đến lúc cần nghỉ ngơi.
“Muộn rồi, ngủ thôi.” Anh nói.
Hạ Thính Nam chỉ biết gật mạnh đầu.
Anh đưa tay chạm vào tay cô, hơi lạnh. Từ Bỉnh Nhiên đứng dậy chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một độ, sau đó trở về giường của mình, tắt đèn đầu giường.
“Anh không nói đùa với em đâu.” Từ Bỉnh Nhiên lên tiếng trong bóng tối.
Hạ Thính Nam không nói gì.
“Ngủ ngon.”
“…….Ngủ ngon.”
Đêm này, Hạ Thính Nam mất ngủ. Có thể là do ban ngày nhiều, cũng có thể do suy nghĩ, hoặc có lẽ là tiếng hít thở của Từ Bỉnh Nhiên làm phiền đến cô, tóm lại là cô không thể ngủ như bình thường.
Sao anh ấy lại có thể ngủ được nhỉ?
Hạ Thính Nam cảm thấy rất vô lý.
Ngược lại, Từ Bỉnh Nhiên lại thấy trong suốt khoảng thời gian dài này, đêm nay là đêm anh ngủ thoải mái nhất. Không có áp lực đè nén, cũng không có điều gì cần suy nghĩ vì anh đã bày tỏ hết với Hạ Thính Nam.
Ngày hôm sau thức dậy, thấy Hạ Thính Nam buồn ngủ đến độ không có hơi sức đánh răng, Từ Bỉnh Nhiên không nhịn được cười.
Nghe thấy tiếng cười của anh, Hạ Thính Nam như muốn lên cơn nhồi máu cơ tim.
“Anh nói anh thích em nên em mất ngủ à?” Anh cho rằng Hạ Thính Nam không để ý.
Thấy anh nói chuyện với giọng điệu thoải mái, Hạ Thính Nam cũng buông lỏng hơn, oán giận nói: “Em đang tự hỏi liệu có phải là mơ không?”
“Thế em đã hiểu rõ chưa?”
Hạ Thính Nam không vui đáp: “Hiểu rồi, không phải do em nằm mơ, mà do não anh bị úng nước.”
Từ Bỉnh Nhiên cười nhẹ, không nói gì.
Hạ Thính Nam thay váy, lần này cô không hỏi Từ Bỉnh Nhiên xem cô có đẹp hay không, vì cô mặc gì anh cũng thấy đẹp hết.
Hôm nay, cô và Từ Bỉnh Nhiên đến điểm tham quan nổi tiếng gần đó. Bởi vì một bộ phận học sinh đang được nghỉ, hơn nữa đang là cuối tuần nên lượng người ra vào rất đông. Họ phải xếp hàng gần một tiếng đồng hồ mới có thể vào trong.
Hạ Thính Nam hơi mất tự nhiên, lúc nào cũng nghĩ lung tung nên không dám nhìn Từ Bỉnh Nhiên. Cô nói chuyện với anh câu được câu chăng, sau đó cầm điện thoại chụp ảnh phong cảnh xung quanh.
Từ Bỉnh Nhiên nhận ra cô đang né tránh mình, trong lòng không biết phải làm sao.
Anh mở lời: “Hạ Thính Nam, em cứ tự nhiên đi, anh có làm gì em đâu.”
Hạ Thính Nam hét lên: “Nhưng mà anh nói anh thích em!”
Mấy người qua đường gần đó nhìn cô một cách kỳ quái.
Hạ Thính Nam lập tức im bặt, ánh mắt bắt đầu liếc nhìn khắp nơi, một lúc lâu sau vẫn chưa dừng lại.
Từ Bỉnh Nhiên: “Hét to như vậy, cả thế giới đều biết anh thích em.”
Hạ Thính Nam khóc không ra nước mắt, đá Từ Bỉnh Nhiên một cái.
Phía trước bỗnv xuất hiện rất nhiều người, cảnh tượng hỗn loạn, người này nối gót người kia. Từ Bỉnh Nhiên ôm lấy vai cô, che chắn cho cô rồi chậm rãi đi qua đám người.
Hạ Thính Nam liếc nhìn cánh tay đặt trên vai mình, lại nhìn dáng vẻ vô cảm của Từ Bỉnh Nhiên, âm thầm thở dài.
Chuyến bay về vào chiều chủ nhật, cô vốn không định chơi lâu nên chỉ còn một ngày rưỡi nữa ở lại đây.
Từ điểm tham quan này sang điểm du lịch khác, từ phố cổ này qua phố cổ khác, hành trình của họ phong phú nhưng không vội vàng.
Từ Bỉnh Nhiên vô cùng xứng đáng với chức vụ hướng dẫn viên du lịch, anh giới thiệu những địa điểm nên ghé thăm cho Hạ Thính Nam, còn chụp cho cô rất nhiều ảnh để cô đăng lên vòng bạn bè. Trên đường anh cũng mua cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, để cô mang về làm quà cho ba mẹ Hạ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày trở về, Từ Bỉnh Nhiên đưa cô ra sân bay.
Người trong sân bay rất đông, sau khi làm xong thủ tục lên máy bay và bước vào cửa kiểm tra an ninh, cả hai đều im lặng.
Hạ Thính Nam nói: “Em về nhé.”
Từ Bỉnh Nhiên gật đầu.
Cô không nhịn được lại nói một câu: “Em về thật đấy.”
Từ Bỉnh Nhiên từ từ nói: “Hạ Thính Nam, anh nghiêm túc với em.”
Nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn.
Hạ Thính Nam đối xử với anh rất tốt nhưng anh muốn là duy nhất của cô.
Cô vội vàng rời đi, trước khi đi không hề ôm anh mà chỉ cười nói “tạm biệt”.
Một ngày nhiệt độ cao hơn 40 độ, lá xanh lượn vòng trong không trung, bầu trời trong xanh không một áng mây, chỉ có một đường thẳng vẽ qua nền trời xanh thẳm.
Từ Bỉnh Nhiên nheo mắt nhìn lên, đó là dấu hiệu của sự rời đi.
Trên máy bay, Hạ Thính Nam ngồi thẫn thờ, trong đầu toàn là hỉnh ảnh lúc hai người chia tay.