Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 34



Thứ bảy, Hạ Thính Nam đến nơi làm việc, chưa vào trong đã thấy khá nhiều người đứng ở cửa, già trẻ lớn bé đủ cả, chắc chắn là đến giữ chỗ.

Thư viện chưa đến giờ mở cửa, cô lên tầng, đặt túi của mình lên chiếc bàn trong cùng của phòng tự học, sau đó nhắn tin nhắc Từ Bỉnh Nhiên đến sớm.

Bây giờ, trong thư viện chỉ có các nhân viên đang làm việc, Hạ Thính Nam sửa soạn đồ đạc, ngồi cạnh đồng nghiệp, vừa ăn sáng vừa nói chuyện.

Đồng nghiệp hỏi: “Sao chị thấy em đã đặt sẵn túi trong phòng tự học rồi?”

Hạ Thính Nam giải thích: “Chỉ cần em giữ được chỗ ngồi cho anh ấy, anh ấy sẽ đến ngay thôi.”

Thực tế, cô không biết Từ Bỉnh Nhiên có tới ngay hay không, bởi vì anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. Sáng hôm nay lúc ra cửa, cô cố ý gõ cửa nhà Từ Bỉnh Nhiên, nhưng hóa ra anh đã ra khỏi nhà từ trước.

Gần đến giờ mở cửa, cô không khỏi lo lắng khi thấy Từ Bỉnh Nhiên vẫn chưa trả lời.

Nếu như lát nữa thiếu chỗ ngồi, cô chỉ có thể nhường vị trí của Từ Bỉnh Nhiên cho người khác.

Sếp Diệp Tân Tình thong dong bước ra từ phòng làm việc: “Sắp đến giờ làm rồi, mọi người chuẩn bị đi.”

“Vâng ạ.” Tất cả đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Cửa vừa mở ra, dòng người rối rít chạy vào, hầu hết đều chạy vào phòng tự học. Có vài người chỉ ngồi đúng một chỗ, có người thì đặt đồ của mình vào vị trí khác, rõ ràng là định chiếm chỗ hộ người đến sau.

Họ có thể làm như thế, nhưng cô thì không. Thứ nhất, cô là nhân viên, thứ hai là khi Từ Bỉnh Nhiên đến, cô không thể ngồi đó để giúp đỡ anh.

Chỗ thủ thư bắt đầu đông lên, nhiều người mang sách đến trả thư viện, sếp cũng gọi tên cô.

Hạ Thính Nam nhìn điện thoại lần cuối, thấy Từ Bỉnh Nhiên đã trả lời lại.

Từ Bỉnh Nhiên: Đang ở dưới tầng.

Từ Bỉnh Nhiên có thói quen dậy sớm chạy bộ, trừ khi trời mưa, còn đâu anh sẽ chạy bộ đến nơi làm việc, sau đó tắm rửa rồi làm việc, vô cùng thoải mái.

Hôm nay anh dậy từ rất sớm, đến công viên gần thư viện chạy bộ nhưng không may vướng phải chút rắc rối.

Buổi sáng ở công viên có rất nhiều người cao tuổi, đương nhiên sẽ có nhiều hoạt động của người cao tuổi, chơi cờ, đánh quyền đủ cả.

Có điều hôm nay một người đánh quyền làm đổ bàn cờ của hai người đang chơi cờ, ba ông cụ không ai chịu ai, phút chốc đều ngã xuống đất, so xem ai diễn thật hơn.

Mấy người già hiểu lý lẽ xung quanh muốn tới khuyên can nhưng cuối cùng lại bị kéo vào, ngày càng huyên náo.

Hoàn toàn vô lý.

Nhưng nếu có lý thì đã không cãi vã.

Trước đây Từ Bỉnh Nhiên chưa từng gặp qua chuyện này bao giờ, anh đứng giữa can ngăn mấy người họ một lúc lâu. Biết Từ Bỉnh Nhiên là cảnh sát, mấy ông cụ càng lớn tiếng hơn, người thì bắt anh chơi cờ, người lại bảo anh đánh quyền với họ.

Anh đau đầu phát hiện biện pháp mềm mỏng không có tác dụng, cuối cùng đành gọi hai người cảnh sát đang mặc thường phục ở cục mình đến, cùng họ áp dụng “thủ đoạn cứng rắn” để giáo dục cảm hóa người già, mãi mới làm dịu được cơn tức giận của mấy ông lão.

Người chờ thang máy rất đông, thang máy lại đi chậm, Từ Bỉnh Nhiên chạy theo lối thoát hiểm để lên tầng, liếc mắt một cái đã thấy Hạ Thính Nam đang nhận sách từ mọi người.

Tóc cô buộc cao, chiếc cổ mảnh khảnh lộ ra, mơ hồ nhìn thấy lông tơ sau gáy nối liền đến phần chân tóc.

Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy hoài nghi, cổ cô luôn nhỏ như vậy à? Còn cả cái đêm anh nắm cổ chân cô, tay anh cầm nhẹ đã nắm trọn được mắt cá chân, vô cùng nhỏ bé. Dáng vẻ nào của cô cũng làm anh thần hồn điên đảo, mê man đến tận trong giấc mộng. Những ảo tưởng cứ lặp đi lặp lại trong đêm tối, có đau đớn có vui vẻ, nhưng khi tỉnh dậy chỉ còn lại cảm giác trống trải, buồn bã.

Hạ Thính Nam ngẩng đầu lên, nháy mắt với anh một cái rồi chỉ vào trong góc: “Chỗ đặt cái túi màu đen kia kìa.”

Từ Bỉnh Nhiên gật đầu.

Anh đến tương đối sớm, phòng tự học còn nhiều vị trí đẹp hơn chỗ Hạ Thính Nam chọn. Tuy nhiên Hạ Thính Nam quyết định chọn chỗ này, bởi vì cô thường xuyên thấy anh ngồi ở đây.

Cả buổi sáng Hạ Thính Nam không để ý đến Từ Bỉnh Nhiên, hôm nay là cuối tuần, lượng khách rất lớn, may mà có một nhóm tình nguyện đến giúp đỡ. Bọn họ đều rất trẻ, có lẽ là sinh viên thực tập.

Nói đến chuyện thực tập, năm đó cô sợ mùa hè nhàm chán nên đã tìm một quán trà sữa gần khu mình ở để làm thêm, vừa uống trà sữa vừa kiếm tiền, lại có thể ngồi đọc tiểu thuyết, vô cùng phù hợp với cô.

Thời gian đó cũng là lúc Từ Bỉnh Nhiên chuẩn bị bước vào kì thi nên anh không đến tìm cô, làm cô thở phào nhẹ nhõm. Cô muốn để anh tập trung học tập, tránh suy nghĩ nhiều.

Từ Bỉnh Nhiên không suy nghĩ nhiều thật, công việc và cuộc sống đều được lên kế hoạch kĩ lưỡng. Những lúc cần học thì học, nhưng lúc cần tìm cô thì vẫn đi tìm, thỉnh thoảng còn đặt mấy món ăn để bồi bổ sức khỏe cho Hạ Thính Nam, tránh việc cô mải đọc tiểu thuyết quên cả ăn uống.

Suốt một tháng nghỉ hè, Hạ Thính Nam kiếm được mấy ngàn, muốn đến bãi biển ở thành phố lân cận vui chơi, nhưng lại không tìm được người đi cùng.

Trần Xuyến đi du lịch nước ngoài, Tôn Nhã Thư lại cách cô quá xa, còn Thang Thành… mặc dù mấy năm gần đây quan hệ giữa hai người khá tốt, song cô không muốn một mình ra biển cùng cậu.

Cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên lấy cớ về làm thủ tục, dẫn Hạ Thính Nam đi chơi mấy ngày, vừa hết thời gian đã vội vàng lên máy bay rời đi. Tâm trạng của Hạ Thính Nam rất phức tạp, sao cô có thể không nhận ra anh cố tình đến chơi với cô.

Thời gian bận rộn nhanh chóng trôi qua, buổi trưa Hạ Thính Nam rủ Từ Bỉnh Nhiên đi ăn cơm.

Từ Bỉnh Nhiên gấp sách lại, ra khỏi chỗ của mình. Mấy bàn xung quanh anh đều bị các học sinh nữ chiếm hết, lúc anh đứng dậy, bọn họ không kìm được bèn liếc nhìn trộm.

Hạ Thính Nam đột nhiên buồn cười, nhớ lại trước kia khi anh đến trường đón cô, tất cả các bạn nữ trong trường cũng lén nhìn anh như vậy.

Cô ấn nút thang máy, “Anh nhớ lần mà anh tựa vào xe đạp đợi em tan học hồi cấp ba không?”

Từ Bỉnh Nhiên nói: “Nhớ.”

Sao có thể không nhớ, bảo vệ của trường biết mặt anh, thậm chí còn nói chuyện đôi ba câu với anh. Bởi vì lần nào cô cũng thong thả chậm rãi, mãi không chịu đi ra nên mùa hè Từ Bỉnh Nhiên bị mặt trời thiêu đốt, mùa đông bị gió buốt thổi.

Song khi Hạ Thính Nam ngồi phía sau anh, anh chả cảm thấy điều gì nữa. Vùng bụng và eo ướt đẫm mồ hôi bị cô ôm lấy, ngoài ra còn có xúc cảm mềm mại chưa trưởng thành hẳn áp vào lưng anh, nhẹ nhàng ma sát.

Sự phụ thuộc đơn thuần và cám dỗ vô tình đã khiến Từ Bỉnh Nhiên ở tuổi mới lớn bồn chồn vô hạn, không có cách nào thoát ra.

Thư viện có nhà ăn riêng, mở cửa cho cả khách bên ngoài, bình thường mọi người cũng có thể đến đây ăn. Có điều khâu xếp hàng, mua phiếu khá phiền phức. Hạ Thính Nam là nhân viên ở đây nên không rắc rối  như vậy, có thể trực tiếp lấy đồ ăn luôn.

Tấm biển trên tường ghi 15 NDT cho một người, giá cả rất hợp lý, còn mùi vị…

Hạ Thính Nam cắn một miếng đùi gà, đặt xuống, sau đó không động vào nữa.

Không phải cô muốn lãng phí, mà cái mùi này thật sự…

Vẫn khó nuốt như mọi khi.

Từ Bỉnh Nhiên vẫn ăn từ từ, không nhìn ra  là thích hay không thích.

Hạ Thính Nam hỏi Từ Bỉnh Nhiên tình hình đọc sách thế nào.

Từ Bỉnh Nhiên: “Mới đọc được một nửa.”

Chính xác hơn là đọc xong một quyển, bởi vì anh mang theo hai quyển sách.

“Anh giỏi thật, thấy chữ chi chít như thế, em chỉ muốn ngủ.” Cô xúc động nói.

“Thế đọc tiểu thuyết chi chít chữ mà sao em không buồn ngủ?”

“Có giống nhau đâu?”

Từ Bỉnh Nhiên cười nhẹ, ngón tay bỗng đưa về phía mặt Hạ Thính Nam, chạm vào môi cô.

Chỗ ngồi này là nơi phả ra hơi lạnh từ máy điều hòa, tay Từ Bỉnh Nhiên hơi lạnh, nhất là đầu ngón tay, lúc chạm vào môi cô tựa như mang theo dòng điện.

Cô vô thức lùi về sau né tránh.

Tay Từ Bỉnh Nhiên khựng lại giữa không trung, sau đó từ từ rút lại.

Anh nói: “Mép em dính vụn thịt.”

Hạ Thính Nam hoàn hồn, sờ lên miệng mới thấy đúng là có dính vụn thịt.

Cô dùng khăn giấy lau tay, trong lòng âm thầm vỗ về, bây giờ Từ Bỉnh Nhiên không có ý gì với cô, nhưng khóe miệng vẫn có cảm giác nóng bỏng.

Khí lạnh từ máy điều hòa phả ra đều đều, tuy nhiên không khí ở bàn hai người lại yên tĩnh khác lạ. Cả hai đều im lặng không nói một câu, đến lúc ăn xong, Hạ Thính Nam đưa Từ Bỉnh Nhiên đi dạo một vòng, sau đó cô quay về nghỉ trưa, còn anh trở về phòng tự học.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời như chiếu sáng cả căn phòng, Từ Bỉnh Nhiên vẫn ngồi đọc sách như thế, nhưng càng đọc đầu càng đau, chữ trong sách như rối loạn mất trật tự, khiến anh càng đọc càng không hiểu.

Anh xoa mí mắt, lấy điện thoại ra.

Cấp trên có lệnh truyền xuống, đơn đi công tác đã phê duyệt xong, tuần tới anh phải đi công tác ít nhất một tuần, đồng nghĩa với việc rất lâu anh sẽ không nhìn thấy Hạ Thính Nam.

Anh nhìn vòng bạn bè phong phú của Hạ Thính Nam, một ngày có khi đăng đến vài lần, cái thì liên quan đến đi chơi, cái thì liên quan đến công việc, có cái thì liên quan đến game, tiểu thuyết, gần như chỉ cần nhìn vòng bạn bè của cô là biết một ngày cô làm những gì. Nếu là cảnh sát đang phá án, bọn anh rất thích những nghi phạm thế này, bởi điều tra rất dễ.

Hạ Thính Nam đang bị một bạn nhỏ lôi kéo, nói nhất định phải mượn được cuốn sách nào đó, gương mặt vô cùng nôn nóng.

Cô động viên, “Bạn nhỏ, để chị kiểm tra giúp em xem cuốn sách ấy còn trong kho không nhé.”

Hầu hết các trường đều có chương trình giảng dạy giống nhau, gần đây có khá nhiều người mượn quyển sách đó, vì vậy mấy quyển sách trên kệ đều đã bị mượn.

“Bạn nhỏ, em nhất định phải mượn sách vào hôm nay sao?”

“Chị, đây là bài tập của bọn em, hết tuần này phải đọc xong, tuần sau phải viết cảm nghĩ.” Cậu nhóc càng nói càng sốt ruột.

“Nếu không làm xong, em sẽ vừa bị ba đánh, vừa bị thầy mắng!”

Hạ Thính Nam dở khóc dở cười, “Bạn nhỏ đừng cuống, để chị nghĩ cách giúp em nhé.”

Từ Bỉnh Nhiên đi tới hỏi cô có chuyện gì.

“Sao anh lại ra đây?” Hạ Thính Nam thấp giọng nói, “Không có gì, bạn nhỏ này không mượn được sách nên cuống, em tìm cho cậu nhóc bản sách điện tử là được, anh chờ em chút.”

Nói xong cô loay hoay bấm máy tính tìm kiếm.

Từ Bỉnh Nhiên yên lặng nhìn cô thuần thục giải quyết những rắc rối nhỏ.

Hạ Thính Nam bây giờ với Hạ Thính Nam trước kia không giống nhau, nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ còn cuống hơn cả bạn nhỏ này.

Giải quyết xong chuyện, cô mới quay ra nhìn Từ Bỉnh Nhiên, anh vẫn đứng đó chờ cô, cả người mặc đồ thể thao thoải mái, tay khoác túi xách thể thao, trong có để mấy quyển sách.

Cô hỏi: “Anh phải đi rồi à?”

Từ Bỉnh Nhiên gật đầu, “Ừ, trong cục có việc, anh phải đến giải quyết.”

“À, vậy cũng đúng, không có gì căng thẳng chứ?”

“Không có.”

“Buổi tối anh có tới nhà em ăn cơm không? Hôm nay mẹ em ở nhà.”

Từ Bỉnh Nhiên bảo không, anh ăn ở cục cảnh sát, sau đó mới về, Hạ Thính Nam gật đầu tỏ ý đã biết.

Chờ Từ Bỉnh Nhiên rời đi, đồng nghiệp của Hạ Thính Nam mới mò tới bên cạnh cô, mặt đầy kích động, “Này, đấy là bạn của em à?”