Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 39



Cuộc thi lịch sử Đảng được tổ chức vào thứ tư tuần trước, buổi tối trước cuộc thi, Hạ Thính Nam đã mất ăn mất ngủ, dựa vào kỹ năng nhồi nhét nhiều năm qua, cô thức cả đêm để đọc ngân hàng đề thi, do đó hôm sau tinh thần không tốt phải đắp hai lớp kem nền trước khi tham gia cuộc thi.

May mà nỗ lực của cô không uổng phí, đề tài rút được cô ít nhiều cũng có chút ấn tượng, cuối cùng lấy được thứ hạng khá, các đồng nghiệp phía dưới liên tục khen ngợi, nhưng Hạ Thính Nam lại chẳng vui nổi, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Tại sao cô lupn là người phải chịu thương tổn..

Hạ Thính Nam quyết định sau hôm nay phải càng thêm nghiêm túc chăm chỉ hơn, để xứng đáng với sự kì vọng của lãnh đạo.

Bài kiểm tra đột xuất trong cục của Từ Bỉnh Nhiên cũng đã kết thúc, bởi vì thành tích của anh đứng đầu nên các sếp của bộ chính trị kỳ vọng rất lớn vào anh, thậm chí họ còn đặc biệt đưa ra thông báo khen thưởng và hy vọng anh có thể thay mặt cho Cục Công an Thành Phố toả sáng.

Vì thế Từ Bỉnh Nhiên lại được cử đi thi ở sở tỉnh.

Thật may mắn mà.

Hạ Thính Nam nghe được tin này sau đó cười anh đến hai ba ngày, cô vô cùng vui sướng khi người khác gặp hoạ.

Hai ngày nay Hạ Thính Nam nhà rỗi hơn một ít, bởi vì đã là tháng tám, học sinh lần lượt khai giảng, nên lượng khách trong thư viện cũng giảm bớt, việc bận rộn mỗi ngày của cô cũng ít đi.

Trước đó cô đã hẹn với Trần Xuyến cùng với một số bạn học trung học dành thời gian quay lại thăm trường, còn Thang Thành thì bị hai người bọn họ đuổi ra khỏi đội hình bởi vì anh và các cô không cùng lớp.

Sau khi nghe được tin tức này, lại một lần nữa Thang thành tức đến mức co thắt lồng ngực, rõ ràng là cậu đưa ra đề nghị trở về thăm trường, cuối cùng cậu lại bị vứt bỏ xa lánh, cái này phải gọi là mất nhân tính hay đạo đức suy đồi.

Hạ Thính Nam và Trần Xuyến cũng có chột dạ, đáp ứng thay phiên nhau mời cậu ăn cơm bồi thường.

Ngày trở lại trường, trong phòng làm việc của giáo viên vô cùng náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều là những vẻ mặt vui vẻ và hoài niệm, Hạ Thính Nam thật sự đã lâu không trở về, dường như tìm lại được cảm giác thời học sinh năm đó, nhìn thấy cô giáo còn có hơi lo lắng.

Trong cuộc sống cô đã trải qua rất nhiều giai đoạn ở trường, nhưng đối với Hạ Thính Nam, chỉ có trường cấp ba là đặc biệt nhất, cho dù là tiếng cười của mọi người trong lớp, hay những cuốn sách chất đống trên bàn, hay những con người đang chạy trên sân thể dục, đồ ăn vặt rực rỡ ở cantin, hay là những bài tập khó đến không thể giải, hay cả những kì thi chưa được hoàn thành, tất thảy mọi thứ đều khó mà quên nổi.

Thanh xuân tựa như là quyển sổ lưu niệm, mỗi lần mở ra đều là những cảm thụ khác nhau, cây đa trên sân thể dục đã càng thêm cao lớn, phía trên treo vô số những sợi dây đỏ, Hạ Thính Nam tìm kiếm những mãi không tìm được tấm bảng lưu niệm năm đó mình đã treo lên, chữ trên tấm bảng lưu niệm kia là của Từ Bỉnh Nhiên viết giúp cô, lý do bởi vì cô cảm thấy chữ của cô quá xấu, hơn nữa cô còn muốn “phần thưởng học giỏi” của Từ Bỉnh Nhiên, vì vậy nên cô ngàn dặm xa xôi gửi cho Từ Bỉnh Nhiên, bảo anh viết xong rồi gửi lại cho cô.

Khu kí túc xá bị dỡ bỏ nay đã được xây lại, trở nên càng lớn và càng xa hoa, học sinh bây giờ không cần phải mười người chen chúc một phòng như trước nữa, tầng trên của khu giảng đường cũng được cải tạo lại, bên trong trông giống như một phòng trà nhỏ, có bàn có ghế, bất kể ai cũng có thể ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi.

Trường cấp ba là một kỷ niệm rất tốt đẹp, bỏ qua những áp lực mà kỳ thi đại học mang lại, là cảm giác tất cả mọi người đều ở bên nhau, bất kể nam hay nữ thì quan hệ đều rất tốt, cho đến tận hôm nay thì nhóm lớp cấp ba vẫn thường xuyên trò chuyện cùng nhau, những chủ đề nghiêm túc hay những cuộc tán gẫu bát quái đều diễn ra liên tục, có người đã kết hôn, có con, thậm chí còn có người qua đời ngoài ý muốn, đắng cay ngọt bùi tạo thành những mảnh đời khác nhau.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy Hạ Thính Nam cười nói: “Hạ Thính Nam, em là học trò mà cô không ngờ nhất, lúc học thì nghịch ngợm, đổi chỗ bao nhiêu lần mà em vẫn đều có thể cùng bạn cùng bàn tám chuyện, còn có mấy cuốn tiểu thuyết nữa, mỗi quyển cô thu thì đều là của em, còn có cái máy mp3 gì đó của em, chỉ lớn có chừng này thôi mà bên trong có thể chứa quá chừng tiểu thuyết như vậy, chữ còn nhỏ nữa chứ, cũng may là không thấy em bị cận thị. ”

Hạ Thính Nam ngượng ngùng: “Không phải đâu cô, hiện giờ còn có nhiều học sinh hiện tại của cô, tốt xấu gì cô cũng cho em chút mặt mũi chứ!”

Tất cả mọi người cười ha ha, mấy học sinh bên cạnh đến giao bài tập cũng cười rộ lên theo.

Thăm giáo viên xong, một đám người ra khỏi trường, đài phun nước lớn ở giữa khuôn viên trường giống như một cỗ máy nước chuyển động vĩnh cửu, trên mặt đất có chút loang lổ vết nước, bọn họ từ trên cao giẫm lên, lưu lại những dấu chân rồi lại chậm rãi biến mất.

Mọi người tán gẫu, không biết nói những gì, bạn cùng bàn trước kia của Hạ Thính Nam bỗng nói: “Mình nhớ hồi đi học, Thính cũng có một người anh trai học trường Nhất Trung, anh ấy trông rất đẹp trai. ”

Hạ Thính Nam nhịn không được, liếc mắt trao đổi với Trần Xuyến: “Đúng vậy.”

“Đúng, như thế nào là đúng hả?”  Mọi người cười rộ lên.

“Mình cũng có ấn tượng, bây giờ anh ấy đang làm gì vậy?” Có người tò mò.

Hạ Thính Nam: “Đầy tớ của nhân dân.”

Một nam sinh viên tấm tắc nói: “Cảnh sát à? Mình cho rằng những người từ Nhất Trung ra, thu nhập hàng năm đều phải mấy chục mấy triệu, hoặc là một ông chủ lớn, tại sao anh ấy lại chọn công việc này.”

Mặt Hạ Thính Nam nháy mắt trầm xuống.

Nhất Trung là một trường có danh tiếng trong thành phố, tỷ lệ chọi điểm cao đến kinh người, bên trong từng xuất hiện rất nhiều đại doanh nhân nổi tiếng, cho nên rất nhiều người có những khuôn mẫu khó hiểu, họ cảm thấy từ Nhất Trung đi ra thì phân nửa đều có thể làm ông chủ lớn, kiếm được nhiều tiền, trên thực tế Từ Bỉnh Nhiên chỉ là một cán bộ nhà nước bình thường, chỉ cầm mấy ngàn đồng tiền lương mỗi tháng.

Hạ Thính Nam bất mãn với sự khinh thường và hờ hững trong lời nói của đối phương dành cho Từ Bỉnh Nhiên, đối với cô, Từ Bỉnh Nhiên luôn tận tuỵ vì hạnh phúc của nhân dân còn tốt hơn rất nhiều so với những con người bẩn thỉu và thích so sánh.

Cô cười đùa nói: “Anh ấy rất tốt, không cần cậu lo lắng đâu, hơn làm cảnh sát thì làm sao, sao lại mù quáng chứ? Tại sao chúng ta đứng đây bây giờ mà không phải cầm dao chĩa nào một người nào đó? Người cầm dao đó là vì cậu đó? Thay vì lãng phí thời gian để phán xét người khác thì cậu cũng nên nghĩ cách nào để đóng góp gì đó cho xã hội loài người, phải không nè? ”

Nam sinh kia lúng túng mấp máy miệng, không tìm được lời phản bác Hạ Thính Nam.

Trần Thiến vỗ vỗ lưng Hạ Thính Nam, nháy mắt với cô.

Hạ Thính Nam miễn cưỡng nở nụ cười, sắc mặt vẫn chẳng dễ chịu.

Có nữ sinh đứng ra giảng hoà, Hạ Thính Nam cin lỗi có lẹ bạn nam kia, cô nói giọng điệu mình hơi quá khích, bạn nam kia cũng lúng túng xin lỗi, nói rằng mình đã nói sai, lại quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ khen ngợi Từ Bỉnh Nhiên một phen, sắc mặt Hạ Thính Nam lúc này mới tốt hơn một chút, bầu không khí căng thẳng rốt cục buông xuống.

Mọi người thấy bây giờ còn sớm,, tất đều đồng thuận nhất trí đi hát karoke.

Hạ Thính Nam cảm thấy cô cũng đã mấy năm rồi chưa đi hát karaoke, hồi đại học còn thường xuyên đi cùng bạn cùng phòng. Nhưng từ khi bắt đầu công việc đã không còn đi hát karaoke nữa, bởi vì quan hệ giữa cô và đồng nghiệp đều không tốt đến mức có thể hẹn nhau đi chơi, hơn nữa cô cũng không muốn cùng đồng nghiệp đi chơi, vì cô luôn cảm thấy những đồng nghiệp đều liên quan đến công việc, nhìn đồng nghiệp thì cô còn thấy là mình đang đi làm.

Là một loài vật có trình độ xã hội, những lúc rảnh rỗi, cô chỉ muốn nhàn nhã, thư thái vô bờ bến, không muốn nhớ đến bất cứ thứ gì liên quan đến công việc.

Mười mấy người bọn họ cùng mở một phòng lớn với không gian rộng rãi, Hạ Thính Nam ném ba lô một cái liền bắt đầu chọn bài hát.

Các bạn cùng lớp khác biết cô ấy là một chuyên gia, nói với cô: “Giúp mình sắp xếp thứ tự những bài trên bản xếp hạng trước, chúng ta cùng cháy nè!”

“Yên tâm đi, tất cả đều là của cậu.”

Vừa hát một bài, người phục vụ bưng đĩa trái cây và một giỏ bia đến.

“Xin chào, đây là đồ của quý khách gọi, xin phép được đặt lên bàn cho mọi người, nếu cần gì thêm có thể nhấn chuông phục vụ.”  Nói xong anh ta định lui ra ngoài.

Một bạn học nam đột nhiên gọi anh ta lại, giống như đùa giỡn hỏi một câu: “À, các cậu có không…” Cậu ta nháy mắt.

Nhân viên phục vụ sửng sốt một chút, nhanh chóng trả lời: “Xin lỗi, ở đây chúng tôi không cung cấp các dịch vụ đặc biệt.”

“Thật không? Chúng tôi không buôn lậu đâu, anh có thể yên tâm.”

Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ nói: “Thật sự, cơ quan công an điều tra rất nghiêm ngặt, chúng tôi không dám làm.”

“Được rồi được rồi.” Cậu ta vẫy tay cho người phục vụ ra ngoài.

“Này! Cậu đang làm cái gì vậy hả?” Những người khác chửi bới anh ta.

Nam sinh cười nói: “Mình chỉ muốn hỏi, nếu thật sự có thì có thể viết thư tố cáo cho công an, đúng không Hạ Thính Nam? ”

Hạ Thính Nam thấy có người bỗng nhiên gọi cô, giọng cô như vỡ toang.

Hát một câu “Lang thang trong đêm với ngọn nến”, cô hát nhập tâm, giống như “con heo bệnh bơi trong hoang dã”.

“Ha ha ha, lần này càng giống tiếng giết heo.” Mọi người cười thành một đoàn.

Hạ Thính Nam cười mắng: “Các cậu hiểu cái rắm! ”

Đèn disco trong phòng phóng ra ánh sáng màu lam, ca sĩ gốc của bài hát còn đang chậm rãi, thâm tình hát

“Yêu từng vết thương đóng vảy của em, linh hồn già nua—- ”

Ngay lúc này, Từ Bỉnh Nhiên đẩy cửa tiến vào.

Hạ Thính Nam kinh ngạc nhìn anh, hai người cách một bàn, cách một ánh đèn, cách một bóng người nhìn nhau, gương mặt Từ Bỉnh Nhiên hiện lên những ánh đèn lấp loá thay đổi.

“Thính Nam, đây có phải là anh trai cậu không?” Bạn cùng bàn hồi đi học của Hạ Thính Nam kinh ngạc hỏi, trước kia cô ấy cũng từng xem qua ảnh của Từ Bỉnh Nhiên trong điện thoại di động của Hạ Thính Nam, bởi vì rất đẹp trai, cho nên còn có chút ấn tượng.

Vô luận là nam hay nữ thì tầm mắt bỗng nhiên đều chuyển hướng, sau đó là loạt âm thanh sì sầm vang lên

“Đẹp trai quá.”

“Cao lớn thât.”

“Thoạt nhìn hơi giống bad boy.”

“Nhưng mà không sao, thật đẹp trai mà.”

“Sao lại chẳng giống Hạ Thính Nam chút nào.”

Hạ Thính Nam đứng lên, đưa micro cho người bên cạnh: “Các cậu hát trước đi, mình ra ngoài trước. ”

“Gọi anh cậu vào chơi cùng đi.” Mấy cô gái ồn ào, hiển nhiên đều thấy hứng thú với soái ca.

Mấy người đàn ông cũng không nhường nhượng bộ, nhiệt tình đến mức cạn lời, dù sao ở xã hội này, ai lại chẳng muốn mở rộng mối quan hệ.

Hạ Thính Nam lơ đãng nói: “Để mình hỏi đã.”

Từ Bỉnh Nhiên vừa hé cửa, nghe thấy các cô gái ồn ào, anh khẽ cau mày, nhìn thấy Hạ Thính Nam định đi ra thì bèn đóng cửa lại, chặn tầm mắt của những người khác, dựa vào cửa lặng lẽ đợi Hạ Thính Nam ra ngoài.