Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 55



Hạ Thính Nam vào phòng tắm muốn nôn, nhưng lại không nôn ra gì cả, ánh đèn sáng trưng cả phòng chiếu rõ nét mệt mỏi trên khuôn mặt cô, cô rửa mặt xong nhìn vào gương mỉm cười rồi rút khăn giấy ra lau tay.

Cô kiên nhẫn gỡ ra từng mảnh khăn giấy mỏng dính vào tay.

Khi ra ngoài cô thấy một người đàn ông cao gầy đang nghe điện thoại trên hành lang, cô không quan tâm lắm, định đi qua bọn họ lại nghe được người đàn ông kia nói với người bên kia điện thoại: “Nếu vừa nãy tôi không nhanh tay đè người kia lại thì có lẽ đã xảy ra án mạng rồi… Đúng vậy, thấy tôi giỏi không.”

Cô đi chậm lại thì nghe người đàn ông nói với giọng điệu vô cùng khinh thường: “Đúng vậy, có người bị đâm. Mà người đó làm cái gì không biết, trông cứ như mấy tên ẻo lả vậy, ngay cả dao cũng cầm không chắc, bị đâm là đáng lắm.”

Hạ Thính Nam đứng yên tại chỗ, sau đó mặt vô cảm nói với bọn họ, “Này, bà tám.”

Anh ta đột nhiên dừng nói chuyện rồi nhìn cô: “Cô là ai vậy hả? Gọi ai là bà tám hả!?”

“Tôi là ba anh, tôi gọi con trai tôi.”

“Sao cô lại vô duyên vô cớ mắng người vậy hả, thật là điên hết sức mà. Tôi không đánh đàn bà, biến nhanh đi!” Đàn ông nổi giận đùng đùng, nói xong anh ta lại nói với bên kia điện thoại, “Không có gì, đúng vậy, bên đây tôi vừa gặp phải một người bị bệnh thần kinh, hôm nay gặp nhiều chuyện kỳ lạ quá.”

Hạ Thính Nam khẽ cười và lớn giọng nói: “Yo, lợi hại quá ha! Khi xảy ra chuyện cũng đâu có thấy anh lao về phía trước, dáng vẻ đều bị dọa cho sợ hãi, đã thế còn đứng ở gần đó xem náo nhiệt nữa mà, xong chuyện lại nói người ta là tiểu bạch kiểm, mặt mũi anh lớn quá nhỉ.”

“Cô, cô nói gì vậy hả!” Sắc mặt người đàn ông tái đi và nói với bên kia điện thoại, “Lát nữa nói với cậu, tôi có chút việc.”

Anh ta cúp điện thoại, tức tối nhìn Hạ Thính Nam: “Cô bị điên à?”

Hạ Thính Nam tức muốn chết: “Anh mới bị điên, có bản lãnh thì nói lại lời khi nãy một lần nữa coi, cái gì cũng không biết ở đó mà nói bậy bạ. Tôi nói cho anh biết nhá, đây là phỉ báng, cảnh sát mặc thường phục ở bên kia tùy tiện gọi tới một người là có thể bắt anh đi.”

Người đàn ông cười khinh miệt: “Ồ.”

Hạ Thính Nam bị một tiếng “Ồ” làm giận đến đau tim, cô hít sâu một hơi để giữ chút bình tĩnh, sau đó nói: “Anh có biết tại sao chỗ này lại có nhiều cảnh sát không?”

“Chỗ này xảy ra chuyện, cảnh sát không đến thì ai đến?”

Cô mỉm cười: “Vậy anh có biết người đang nằm trong phòng phẫu thuật là ai không?”

“Tôi biết anh ta là ai để làm gì, tôi thấy cô trông cũng khá đẹp mà, chỉ là đầu óc không được tốt lắm, vẫn nên trị sớm đi.” Người đàn ông lười để ý đến cô, dứt khoát đi luôn.

Hạ Thính Nam dùng sức kéo anh ta lại, đột nhiên hô to: “Cốc Lượng!”

Cốc Lượng và Tiết Khải đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật đã bước nhanh tới chỗ bọn họ.

Hạ Thính Nam chỉ người đàn ông đó và nói: “Anh ta vừa mới phỉ báng Từ Bỉnh Nhiên, điều tra nhật ký cuộc gọi của anh ta chắc chắn có thể tra ra được.”

Người đàn ông: “…?”

Cốc Lượng cùng Tiết Khải nghe vậy thì nhìn người đàn ông, chậm rãi lộ ra nụ cười thân thiện, hai người một trái một phải giữ vai người đàn ông và nhẹ nhàng nói: “Ngươi đồng chí tốt, xin hỏi ngươi mới vừa vừa mới nói chúng ta Đại đội trưởng cái gì?”

Đàn ông: “…” Cmn!



Tâm trạng Hạ Thính Nam có hơi vui vẻ khi thấy khuôn mặt đầy tuyệt vọng của người đàn ông khi bị Cốc Lượng và Tiết Khải mang đi.

Cô vừa trở về, vừa lục đồ trong túi ra.

Điện thoại của Từ Bỉnh Nhiên vẫn đang ở chỗ cô, có dính một vài vết máu nhỏ đã được cô lau sạch. Cô chậm rãi vuốt màn hình, cũng không ôm hy vọng mà chỉ tiện tay nhập mặt khẩu và mở khóa luôn rồi…

Hạ Thính Nam hơi sững sờ, có vẻ như từ trước đến giờ anh vẫn không đổi mật khẩu. Cho dù năm ấy anh đã nói muốn đổi mật mã để cô không chạm vào điện thoại của anh nữa, thực ra anh cũng không có đổi, đúng là người miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.

Cô mở điện thoại ra nhưng chả có gì để xem, cũng không biết trong điện thoại Từ Bỉnh Nhiên có cái gì riêng tư hay là cơ mật mà cô không thể xem được hay không, vì vậy cô chỉ lướt vài cái và định khóa lại lần nữa.

Nhưng hình như bị vật gì đó hấp dẫn, trong đầu Hạ Thính Nam đột nhiên lóe lên hình ảnh cô xin Wechat của anh khi mới gặp lại nhau, khi ấy anh có chút kì lạ bởi do dự và chần chờ.

Cô trầm mặc ấn vào Wechat của anh rồi vuốt lên vuốt xuống, hơi do dự rồi cô ấn vào cài đặt, sau đó nhấn vào chuyển tài khoản.

Hạ Thính Nam ngây người.

Phía dưới tài khoản của Từ Bỉnh Nhiên còn có một tài khoản Wechat.

Avatar là một đóa hoa hồng.



Thật ra Hạ Thính Nam không thích hoa hồng, bởi cô cảm thấy hoa hồng rất tục. Nhưng khi còn nhỏ cô đã từng rất thích hoa hồng một khoảng thời gian, có lẽ là do quyển truyện trên tủ sách trong phòng Từ Bỉnh Nhiên.

Khi đó cô vừa mới lên tiểu học, không thích đọc chữ với lại nhìn cũng không hiểu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô xem bằng hình ảnh minh họa. Hình ảnh hoàng tử bé cùng hoa hồng trong tranh trông rất đẹp. Mặc dù cô không hiểu nội dung nhưng cô cảm thấy người khác có cô cũng phải có, cho nên cô tự xưng mình là hoàng tử bé và suốt ngày tìm Từ Bỉnh Nhiên chơi trò đóng vai nhân vật, còn gọi anh là “Hoa hồng nhỏ”.

Từ Bỉnh Nhiên rất không muốn cô gọi mình như vậy lập tức đen mặt, quá nữ tính, huống chi anh nào có giống hoa hồng, may ra bảo anh là hoàng tử tận tâm bảo vệ bông hồng cũng không sai biệt lắm.

Anh bị làm phiền không chịu nổi, vì vậy nhẫn tâm nói cho cô rằng hoàng tử bé không có yêu quý gì hoa hồng. Chẳng qua là hai người đã bỏ lỡ nhau, hoàng tử bé đến trái đất có ngàn vạn hoa hồng, mà hoa hồng nhỏ kia lại phải sinh trưởng một mình ở tinh cầu khác.

Hạ Thính Nam bị đả kích lớn nên khóc rất nhiều, cô giận Từ Bỉnh Nhiên một thời gian rất dài vẫn không đi tìm anh.

Từ Bỉnh Nhiên vui vẻ và yên bình.

Cho đến khi lớn lên nghe người khác nhắc tới câu chuyện này, Hạ Thính Nam mới biết. Vốn dĩ hoa hồng miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, cho đến khi rời hành tinh của mình đến địa cầu và thấy ngàn vạn đóa hoa hồng, anh mới nhận ra rằng mình chỉ thích hoa hồng nhỏ duy nhất do chính tay anh tưới.

Ngón tay Hạ Thính Nam ấn vào hình đại diện hoa hồng một cái, tài khoản tự động đã được đăng nhập. Sau đó cô thấy trên màn hình có một hộp thoại, từ đầu tới cuối chỉ có một đoạn đối thoại, thời gian là ba năm trước, chứng tỏ là cô đã đã gửi tin nhắn vào tài khoản này.

[Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện]

Sau khi lên đại học, bạn bè Wechat của Hạ Thính Nam tăng chóng mặt, mặc dù bạn nam, bạn nữ hay đàn anh, đàn chị và đàn cô cũng không thân quen lắm. Nhưng tất cả đều bởi vì muốn nhờ cô làm những chuyện vặt vãnh mà thêm bạn như mang đồ ăn sáng, học thay, mượn sách, điểm danh hộ…

Cô hình thành một tật xấu, đó là không từ chối bất kỳ ai.  Khi có người thêm bạn, cô đều chấp nhậ, vì vậy vòng bạn bè cũng từ bãi cỏ thành đồng cỏ, đa số những người lạ đó đều bị quăng một xó sau hai câu trò chuyện.

Hạ Thính Nam không có thói quen xóa bạn bè, nên cũng không nhớ mình là mình đã thêm tài khoản Từ Bỉnh Khiêm trong hoàn cảnh nào. Trong vòng bạn bè của tài khoản có một số bài post ảnh ghép rời rạc từng mảnh, cô phát hiện thì ra năm ngoái anh chuyển qua thành phố cô và ở tầng dưới công ty cô. Ngoài ra còn có một số bài đăng kéo dài vài năm liền mà chỉ có cô mới xem được, nhìn không giống là giọng điệu của Từ Bỉnh Nhiên mà có chút sự ngây thơ, lại khiến cô có chút cay cay mắt và đau lòng.

[Thời tiết hôm nay rất đẹp, vì Hạ Thính Nam thích bầu trời trong xanh.]

[Tìm thấy một chiếc đồng hồ đeo tay mà cô ấy thích, nhưng không có cơ hội để tặng cô ấy.]

[Đừng nhìn nữa.]



[Hình như trên tủ sách có một dòng bài kiểm tra.]

[Tóc Hạ Thính Nam dài rồi.]

[Dì nói cô ấy muốn thi lại.]



[Rất mệt mỏi, rất nhớ cô ấy.]

Không cảm nhận được trong lòng là cảm giác gì, cô nhấn vào bạn vòng bạn bè của mình liền thấy phong phú đến mức không thể cuộn hết được, tiết lộ gần như toàn bộ cuộc sống của cô.

Cho nên từ đầu đến cuối Từ Bỉnh Nhiên vẫn một mực yên lặng chú ý tới cô.

Trên thế giới tại sao vẫn còn kiểu đàn ông này chứ?

Từ Bỉnh Nhiên giống như một  ly nước lọc dưới ánh mặt trời chói chang của mùa hè rực lửa, nhìn từ xa đã thấy oi bức. Nhưng chỉ những ai đã từng thật thụ nếm qua mới biết thực ra đó thực sự là một ly nước mát và có dư vị ngọt ngào.

Dường như anh muốn đem toàn bộ sự tốt đẹp của thế giới này ôm đến trước mặt bạn.

Nhưng lại yên lặng như nước, không dám làm phiền, không để cho bạn biết được.