Từ Bỉnh Nhiên nói với một bộ mặt nghiêm túc, lực sát thương thật sự rất lớn, cô cảm thấy dụ.c vọng trầ. trụi của Từ Bỉnh Nhiên, căn bản cô cũng không chịu nổi.
Cô hơi giãy dụa: “Không có cái kia…”
Từ Bỉnh Nhiên trầm mặc, sau đó nói: “Trong khách sạn sẽ đều có. ”
Anh đứng dậy, kéo chăn đắp lên người Hạ Thính Nam, đứng bên cạnh tủ đầu giường tìm kiếm.
Từ Bỉnh Nhiên phát hiện thứ đó không có ở tủ đầu giường, vì thế anh muốn tiếp tục tìm trên kệ trước tủ, nhưng đột nhiên Hạ Thính Nam duỗi chân ra kẹp lấy anh.
“Sao vậy?” Anh cho rằng Hạ Thính Nam không muốn, vì thế đưa tay lấy quần áo, “Vậy lần sau chúng ta lại ——–”
“Không phải!” Cô cắt ngang anh, chộp lấy quần áo trong tay anh ném ra xa, ho khan hai tiếng nói, “Ở trong túi em…”
“……”
Cho dù Từ Bỉnh Nhiên bị thao tác này của Hạ Thính Nam trấn áp, anh cũng không nghĩ tới Hạ Thính Nam có thể cẩn thận đến độ này, sự cẩn thận này tốt hơn anh nghĩ.
Hạ Thính Nam cũng hơi chột dạ, vì chuyến đi này, cô thực sự đã chuẩn bị rất nhiều, vung tay lên sắp xếp mọi thứ, căn bản là không để cho Từ Bỉnh Nhiên nhúng tay vào, từ vé thuyền đến khách sạn, hiện tại thậm chí ngay cả thứ kia cũng đã chuẩn bị xong… Rất có mục đích…
Anh bất đắc dĩ lấy chiếc hộp ra khỏi túi cô, bao bì màu xanh tím thoạt nhìn tràn ngập sự hấp dẫn.
Hạ Thính Nam hỏi với một cách đầy tự tin: “Mẫu này em mua chắc ổn lắm, phải không?”
Từ Bỉnh Nhiên nhìn bao bì một chút, “Chắc là… Không có vấn đề gì. ”
Sự thật chứng minh không phải chắc mà chính là hoàn toàn không có vấn đề.
Anh bắt đầu hôn từ phía sau tai Hạ Thính Nam, chậm rãi hôn lên má và chóp mũi, rất nhẹ nhàng, tiếp theo đầu lưỡi ướt đẫm bắt đầu dây dưa, nước bọt trong miệng hai người khuấy động, quét qua khắp mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng, gặm và mút, hoà quyện vào nhau.
Từ Bỉnh Nhiên lại hôn xuống ngực và cằm, hôn đến chiếc bụng bằng phẳng, lưu lại một mảnh vết nước.
Anh ngẩng đầu nhìn xuống dưới, nhìn thấy giữa quầ.n lót dán chặt vào môi hoa của cô, phác họa ra hình dạng đầy đặn, thậm chí còn mang theo chút co giật.
Anh dùng ngón tay móc lấy chiếc quầ.n lót kéo ra, để lộ toàn bộ môi âm chứa đầy thứ chất lỏng trong suốt.
Cậ.u nhỏ của anh tăng lên lợi hại đến mức yết hầu lăn qua lăn lại, chậm rãi chạm đến cô.
Hạ Thính Nam khẩn trương đến nỗi dâm thuỷ liên tục tiết ra, tẩm ướt sự cứng rắn của Từ Bỉnh Nhiên, cơ hồ như không cần phải bôi trơn thêm thứ gì, anh nhẹ nhàng chen vào, hai cánh thịt của cô dường như đều căng ra, dùng sức kẹp lấy cậ.u nhỏ, Từ Bỉnh Nhiên lại cố gắng thăm dò đi vào trong.
Hạ Thính Nam bắt đầu nhịn không được giãy dụa, “Đau, có hơi đau. ”
Từ Bỉnh Nhiên quá lớn, cô cảm thấy mình có phần chịu không nổi.
“Chỉ vào một chút nữa thôi.” Có lẽ khoảng tầm một đốt ngón tay nữa.
Hạ Thính Nam hít nhanh một hơi: “Anh muốn mở rộng trước à? ”
Từ Bỉnh Nhiên dừng lại, nhanh chóng rút cậ.u nhỏ ra, sau đó nói: “Xin lỗi em. ”
Hạ Thính Nam bất mãn nói: “Những bộ phim mà anh xem đều vô ích sao? ”
Anh mím môi không lên tiếng.
“Lại không nói lời nào, anh đừng làm bộ như mình không xem những bộ phim đó, lúc anh học lớp 12 còn đang xem phim heo trong phòng.” Ngày đó cô không chào hỏi đã len lén qua, khiến Từ Bỉnh Nhiên sợ tới mức sặc sụa, mấy tháng sau đều đen mặt với cô, một nụ cười cũng không cho cô.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô một cái, bỗng nhiên chạm vào môi cô, “Đừng nói nữa. ”
Anh đặt một chân của cô lên vai, tay chui vào hạ thân của cô, chậm rãi mà cố gắng mở rộng cho cô, đầu ngón tay thứ nhất tiến vào chậm rãi mà thông suốt cắ.m vào, sau đó lại là ngón thứ hai, thứ ba… Hạ Thính Nam chỉ cảm thấy hạ thân có một loại cảm giác nói không thể diễn tả nổi, không biết là trướng hay tê dại, mà Từ Bỉnh Nhiên mỗi một lần rút ngón tay ra, cảm giác trống rỗng lại thực sự dâng lên.
Từ Bỉnh Nhiên nhịn cũng rất vất vả, cậ.u nhỏ không ngừng có chất lỏng tràn ra.
Hành lang của Hạ Thính Nam vốn đã ướt át, hiện giờ bắt đầu trở nên mềm nhũn, bên trong hơi co rút, một lượng lớn chất lỏng trong suốt sền sệt từ trong chảy ra, Từ Bỉnh Nhiên bắt đầu càng đẩy nhanh tốc độ bàn tay, cả người cô phát run, ngón chân đều cuộn tròn.
Lại qua một lúc sau, Từ Bỉnh Nhiên quyết đoán rút ra mấy ngón tay, nghiêng đầu hôn lên chân đang dặt bên cạnh đầu, tay phải cầm lấy cậ.u nhỏ, chậm rãi nhét vào tiểu hu.yệt.
Bên trong rất trơn trượt, đi vào không tốn nhiều công sức.
Hai người đều đang thở d.ốc kịch liệt, và khi lúc cậ.u nhỏ đã chạm vào tận cùng bên trong thì Hạ Thính Nam phát ra một tiếng “Ưm…” yếu ớt.
“Có đau không?”
Hạ Thính Nam bịt mặt mình lại, không nhìn anh cũng không trả lời câu hỏi của anh, Từ Bỉnh Nhiên liền hiểu, không phải đau.
Anh chậm rãi chuyển động, ra vào càng ngày càng mượt mà, Hạ Thính Nam chỉ cảm thấy ngứa ngáy.
Hông Từ Bỉnh Nhiên bắt đầu đung đưa ra vào không ngừng, ánh mắt vẫn dừng lại trên đôi môi đỏ tươi không bị ngăn trở của Hạ Thính Nam, thấy được cô kìm nén cắn mô.i dưới, thấy được cô mở to miệng hít thở, thấy được đầu lưỡi phấn nộn thoắt ẩn thoắt hiện cuả cô.
Anh nhắm mắt lại, yết hầu nhúc nhích, động tác cũng càng ngày càng nhanh hơn.
Tiếng bạch bạch bạch dần dần xuất hiện, không biết từ lúc nào mà Hạ Thính Nam đã bỏ tay che mặt ra mà nắm lấy ga giường, ga trải giường bị cô nắm lộn xộn, thân thể cô hơi vặn vựo từ bên này sang bên kia, đôi chân lơ lửng trên không trung siết chặt lại, một bên cọ vào lưng của Từ Bỉnh Nhiên, một bên thì quấn lấy thắt lưng anh.
“Ah—a…” Nước mắt của cô xuất hiện, lại bị Từ Bỉnh Nhiên cúi người hôn đi.
Nơi giao h.ợp là một mảnh hỗn độn, chất lỏng ngọt ngào bao bọc Từ Bỉnh Nhiên, trên thái dương của anh đều là những mảnh mồ hôi, đường cong cơ bắp trên người càng thêm rõ ràng, cả người anh đều dùng sức, mỗi một lần đều dùng hết toàn lực cắm thẳng vào mà không biết thảo mãn.
Tiếng rê/n rỉ của Hạ Thính Nam cũng dần dần phát ra, có một số lúc cô không còn đè nén mình nữa, như thể đem hết tất cả những sung sướng trong cơ thể chuyển thành những tiếng rên mà phát ra ngoài, càng lúc càng lớn, càng ngày càng mềm mại.
Cả người Từ Bỉnh Nhiên đều căng thẳng, anh nói: “Em nhỏ giọng lại chút. ”
Anh sắp nhịn không được nữa rồi.
Hạ Thính Nam cũng nhịn không được, toàn thân cô tê dại.
Những thớ thịt mềm mại tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy anh, thắt lưng Từ Bỉnh Nhiên không chút lưu tình mà không ngừng tiến về phía trước, một giây sau buộc phải đầu hàng bởi vì Hạ Thính Nam không thể kìm được mà co rút hoa hu.yệt.
Cậ.u nhỏ run rẩy vài cái trong thân thể Hạ Thính Nam, sau đó chậm rãi rút ra.
Lối vào của Hạ Thính Nam vẫn giữ được hình dạng của anh, hơi mở miệng chảy nước.
……
Từ Bỉnh Nhiên lặng lẽ buộc chặt bao cao su, đã lâu lắm rồi ti.nh dịch bên trong chưa được phóng thích ra nên vô cùng đặc quánh. Sau khi buộc xong anh ném nó vào thùng rác, sau đó rút khăn giấy lau nước phía bên dưới Hạ Thính Nam, khăn giấy rất nhanh bị ướt, anh lại phải rút thêm mấy tờ.
Hạ Thính Nam cảm nhận được sự trầm mặc khác thường của anh, giật giật chân đá anh.
“Làm sao vậy?” Cô hắng giọng hỏi.
Xương cốt trên người vang lên, đã lâu không có vận động kịch liệt như vậy, cả người cô ướt đầm đìa, không thể nói được cảm giác vừa rồi là gì, hình như có gì đó thống khoái, lại như có gì đó khó chịu.
Từ Bỉnh Nhiên vẫn không nói lời nào, cảm giác tâm tình hơi sa sút.
Hạ Thính Nam gần như bật cười: “Đừng nói với em là do kết thức quá nhanh mà anh mới như vậy nhé?”
Kỳ thật cũng không phải nhanh lắm, hình như là năm phút? Hay bảy tám phút gì đó? Cô cũng không chắc nữa.
Hạ Thính Nam nắm lấy tay anh, “Lần đầu tiên đàn ông đều như vậy, em có thể hiểu được mà.”
Từ Bỉnh Nhiên lạnh lùng nhìn cô một cái, “Làm sao mà em biết? ”
Cô…Cô đã đọc tiểu thuyết nhiều năm như vậy, có cái gì mà cô không biết chứ!
“…… Anh không cần để ý làm sao mà em biết được chuyện đó, dù sao điều này rất bình thường. ”
Từ Bỉnh Nhiên đứng lên, thoạt nhìn tính toán dẫn cô đi tắm, cô vội vàng ngăn cản anh.
“Anh không định làm lại lần nữa sao?”
Từ Bỉnh Nhiên: “Anh sợ em chịu không nổi. ”
“Không đâu…..”
Hai chữ “Không đâu” còn chưa nói hết, Từ Bỉnh Nhiên đã bò lên giường đè cô lại, lúc này đây toàn bộ hành trình anh bịt lấy miệng Hạ Thính Nam mà làm rất lâu.