Thời tiết hôm đi chơi xuân không nóng lắm, thế nhưng cả người Hạ Thính Nam vẫn bị cháy nắng đỏ bừng. Sau khi về nhà, cô lập tức nhờ mẹ mua cho một tuýp kem chống nắng.
Mẹ Hạ miễn cưỡng đồng ý, Hạ Thính Nam quả thật đã bị đen đi một tông, nhất là vùng cổ và cổ tay, màu da đối lập rõ ràng. Song thật ra mẹ Hạ cũng chẳng quan tâm lắm, bởi vì chỉ cần từ nay Hạ Thính Nam không đi lại lung tung dưới ánh nắng mặt trời, chăc chắn cô sẽ trắng lại.
Điều Hạ Thính Nam quan tâm không phải là cô có thể trắng lại hay không, mà là bây giờ cô đã đen nhẻm rồi. Vài ngày sau đó, cô len lén dùng kem nền của mẹ Hạ để che đi làn da bị thay đổi đột ngột của mình.
Tuy nhiên do trời quá nóng nên chưa qua nửa buổi khuôn mặt của Hạ Thính Nam đã ướt đẫm mồ hôi và loang lổ kem nền.
Giáo viên chủ nhiệm tinh mắt phát hiệnm Hạ Thính Nam bị gọi đến phòng riêng trao đổi. Nội dung chính xoay quanh việc Hạ Thính Nam vẫn còn là học sinh, vấn đề học tập mới là ưu tiên hàng đầu, không nên để ý đến vẻ ngoài và dùng mỹ phẩm sớm như vậy.
Giáo viên chủ nhiệm khuyên bảo tận tình, chỉ tiếc không thể mài sắt thành kim.
Nghe giảng đạo lí xong, Hạ Thính Nam cảm thấy tủi thân, tối hôm đó vội vàng trốn sang phòng Từ Bỉnh Nhiên để phàn nàn chuyện này.
Từ Bỉnh Nhiên nâng mặt cô lên quan sát, sau đó nhíu mày lại.
“Em bôi mấy thứ đó lên mặt xong có rửa sạch không?” Anh nhìn thấy một vài nốt mụn nhỏ trên mặt cô.
Hạ Thính Nam ngẩn người, mở to mắt nói: “Em chỉ rửa bằng nước thôi.”
Từ Bỉnh Nhiên vào phòng mẹ Từ lấy một chai sữa rửa mặt, nhăc cô rửa mặt lại bằng sữa rửa mặt.
Cả người Hạ Thính Nam bị đèn trong nhà vệ sinh chiếu sáng, lúc này cô mới kinh hồn bạt vía kì cọ sạch mặt. Cô nhìn bản thân trong gương thêm lần nữa: “Chắc mặt em không đến nỗi bị nát đâu nhỉ?”
“Không đâu, lần sau đừng dùng mỹ phẩm lung tung nữa.” Anh đứng dựa vào cửa nhìn cô.
Hạ Thính Nam gật đầu đồng ý.
Từ Bỉnh Nhiên hỏi Hạ Thính Nam đã quyết định đi đâu hay chưa.
Hạ Thính Nam suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, cô suy nghĩ một hồi, lưỡng lự đáp: “Hay là đi ăn lẩu đi?”
Từ Bỉnh Nhiên nhớ tới lần trước ăn lẩu xong cô bị ho suốt một tuần, quyết đoán lắc đầu: “Không ăn lẩu.”
Hạ Thính Nam sầu não: “Em thật sự không nghĩ ra nên đi đâu chơi, thôi đừng bắt em nghĩ nữa, anh quyết định luôn đi.”
Rõ ràng là cô muốn đi giải sầu cùng Từ Bỉnh Nhiên, sao lại bắt cô chọn địa điểm chứ?
Thực tế Từ Bỉnh Nhiên cũng chẳng muốn đi đâu, anh thấy vô cùng mệt mỏi. Từ chuyện học hành đến chuyện gia đình, tất cả đều khiến anh áp lực đến mức không thở nổi.
Hạ Thính Nam nhìn thấy sự mệt mỏi từ hàng lông mày và trong đôi mắt của anh, thử hỏi: “Dạo này anh có ngủ được không?”
Từ Bỉnh Nhiên im lặng lắc đầu.
Điều anh ngưỡng mộ nhất ở Hạ Thính Nam chính là chất lượng giấc ngủ của cô. Cho dù là lúc nào, chỉ cần nằm xuống là cô có thể ngủ say, ngủ say rồi là khó có thể đánh thức. Còn anh thì đã mắc hội chứng mất ngủ suốt một khoảng thời gian dài.
Dưới đôi mắt trắng đen rõ ràng là một quầng thâm nhạt, da Từ Bỉnh Nhiên không gọi là trắng, nhưng cũng không đen. Quầng thâm dưới mắt hiện lên hơi rõ, ai cũng nhìn ra sự phờ phạc, mệt mỏi của anh.
“Áp lực ôn thi đại học lớn vậy à?” Hạ Thính Nam nghĩ ngợi: “Ngày mai anh ngủ một giấc ngon ơi là ngon đi.”
Từ Bỉnh Nhiên yên lặng hai giây, giọng nói hơi nhỏ: “Em ngủ cùng anh à?”
“Hả?”
Tuy nói như vậy nhưng Từ Bỉnh Nhiên biết buổi tối mình sẽ không ngủ được. Anh cũng không biết ban ngày mình có ngủ được không khi bên cạnh có một người nói nhiều như Hạ Thính Nam.
Thứ bảy, Hạ Thính Nam cầm một túi đồ ăn vặt và máy chơi game đến bên cửa sổ. Hạ Thính Nam vươn tay đưa đồ cho anh.
“Anh cứ cầm đồ sang trước đi, em leo qua sau.”
Anh chân thành hỏi: “Sao em không đi cửa chính?”
Hạ Thính Nam: “………”
Cuối cùng cô ngông nghênh đi vào bằng cửa chính của nhà họ Từ, hơn nữa khi gặp mẹ Từ cô còn chào to.
Mẹ Từ: “Cháu qua chơi với Bỉnh Nhiên hả?”
“Vâng! Cháu vào dì nhé.”
“À……” Mẹ Từ muốn nói gì đó nhưng lại do dự rồi thôi, “Không có gì, cháu vào đi, muốn ăn cái gì cứ nói với dì nhé, dì không quấy rầy hai đứa.”
“Dạ, cảm ơn dì.” Cô nở nụ cười tươi tắn.
Phòng của Từ Bỉnh Nhiên được trang bị đầy đủ tiện nghi, có nhà vệ sinh, ti vi và máy tính. Từ Bỉnh Nhiên sợ cô cảm thấy nhàm chán, còn lấy bộ Lego mà ba Từ tặng ra, vẻ mặt anh lúc lấy hơi chán ghét, không rõ là đang nhớ đến cái tên nào mà trước đây Hạ Thính Nam từng đặt.
Khuôn mặt Hạ Thính Nam vô cảm: “Em thật sự không thích chơi Lego nữa.” Thế là Từ Bỉnh Nhiêm lại cất bộ Lego đi.
Thời tiết dần mát mẻ hơn, cũng đã đến mùa không cần mở điều hòa. Có lẽ do gần đây đang chuẩn bị thi cuối kỳ nên tinh thần của Từ Bỉnh Nhiên kém đi rất nhiều, trong mắt hiện lên tia máu, thỉnh thoảng còn ho khan.
Thấy dáng vẻ anh như thế, Hạ Thính Nam rất lo lắng, vội vàng chạy tới đẩy anh lên giường.
“Rốt cuộc anh đã mất ngủ bao lâu rồi? Tối qua lại không ngủ được sao?”
Từ Bỉnh Nhiên đáp: “Anh ngủ rồi nhưng lạnh quá nên tỉnh lại.”
Hạ Thính Nam:?
“Chăn to nên rơi xuống sàn.”
Hạ Thính Nam không yên tâm tiến lại gần, sờ vào trán anh.
“Từ Bỉnh Nhiên, có phải anh bị cảm hay sốt không?”
Từ Bỉnh Nhiên ho khan hai tiếng: “Không, cổ họng hơi ngứa thôi.”
Rèm cửa ngoài ban công vừa dày vừa nặng, sau khi kéo lại, gió cũng không thể lọt vào. Cô vào bếp rót hai cốc nước ấm, một cốc đặt ở đầu giường Từ Bỉnh Nhiên, một cốc đưa luôn cho anh.
“Anh uống nước trước đã rồi hãy ngủ.”
Từ Bỉnh Nhiên suy nghĩ một lúc, uống hết nửa cốc nước, dáng vẻ vẫn phờ phạc như cũ.
“Được rồi, anh ngủ đi, em ngồi trong phòng chơi một lát.” Cô đặt chiếc cốc trong tay anh sang một bên, sau đó kéo chăn đắp lên người anh.
Từ Bỉnh Nhiên tuy đang nằm trên giường nhưng không buồn ngủ chút nào. Trong đầu anh có quá nhiều chuyện, mọi thứ cuốn lại thành một nút thắt, anh không thể tìm thấy điểm bắt đầu để tháo gỡ nút thắt ấy.
Hạ Thính Nam chậm rãi bóc một gói khoai tây chiên, nhưng nghĩ đến âm thanh giòn tan trong căn phòng tĩnh lặng, cô dừng lại, không dám ăn nữa.
Từ Bỉnh Nhiên bỗng mở miệng nói: “Không sao đâu, em ăn đi, anh không ngủ được.”
Hạ Thính Nam quay lại nhìn anh: “Tại sao vẫn không ngủ được?”
Gió mát hiu hiu thổi, trong phòng mờ tối, bầu không khí kiểu này cũng đã đủ khiến cô buồn ngủ.
Từ Bỉnh Nhiên không biết làm sao có thể giải thích cho cô những chuyện đã xảy ra trong nhà anh, càng là những thứ đơn giản ngược lại lại càng phức tạp. Mà Hạ Thính Nam là một cô bé vừa đơn giản vừa vui vẻ, anh không muốn cô tiếp xúc với những điều này.
“Hạ Thính Nam.”
“Hả?”
“Lại đây nói chuyện với anh đi.”
Hạ Thính Nam vào nhà vệ sinh rửa tay, nhấc chăn lên nằm xuống cạnh Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên cau mày, im lặng không nói gì.
“Anh nằm dịch vào trong đi.” Cô nói.
Mặc dù giường của Từ Bỉnh Nhiên rất lớn nhưng lại chỉ có một cái gối, cô đẩy Từ Bỉnh Nhiên vào bên trong, kế đó nằm lên nửa chiếc gối bên ngoài của anh.
Hạ Thính Nam nói thật với anh: “Thật ra em rất buồn ngủ.”
Từ Bỉnh Nhiên: “Đồ con lợn.”
Hạ Thính Nam không nói lên lời, anh thật ấu trĩ, tốt nhất là anh đừng ngủ chung một ổ với lợn.
Từ Bỉnh Nhiên di chuyển cơ thể, đối mặt với những lọn tóc trên mặt Hạ Thính Nam, đột nhiên thở dài.
Tóc mai bên tai Hạ Thính Nam bị anh thổi bay, cô co rụt cổ lại, xoa nhẹ lỗ tai.
Cô thì thầm: “Anh đừng nghịch.”
Từ Bỉnh Nhiên nhìn chiếc mũi xinh xắn của cô: “Dì Hạ nói với anh rằng đừng để em nghịch.”
Hạ Thính Nam bĩu môi: “Em đâu có nghịch, do anh trêu em trước.”
Từ Bỉnh Nhiên im lặng một hồi, “Xin lỗi.”
Hạ Thính Nam cũng xoay người sang đối mặt với Từ Bỉnh Nhiên, nhận ra hai người cách nhau quá gần bèn lùi lại phía sau.
Tiếc là gối của Từ Bỉnh Nhiên hơi cao, cô dịch ra sau thì đầu đột nhiên trượt khỏi gối.
Một cánh tay thon dài có lực nhanh chóng vươn ra, giữ chắc gáy cô rồi kéo cô trở lại.