Trì Lục nhíu mày: “Anh đồng ý nhanh vậy à? Lỡ lúc đó có việc gấp thì sao?”
“Cancel thôi.”
Trì Lục: “Vậy đâu được, nếu còn công việc thì để lần tới đi anh.”
Bác Diên khẽ ừ: “Ừ, nghe em hết.”
Trì Lục cười nói: “Vậy đợi lần tới anh rảnh, em dẫn anh đi qua những nơi em từng ở nha.”
Cô muốn nói cho Bác Diên nghe, ở nơi không có anh, khoảng thời gian chia tay ấy, bản thân cô sống như thế nào. Cô muốn cho anh thấy thế giới nhỏ bé trong mắt cô lúc ấy một lần nữa.
Cô hỏi: “Anh không dẫn em đi nơi anh từng sống à?”
“Có chứ.”
Bác Diên yên tĩnh giây lát rồi hứa: “Em về sẽ đi liền.”
“Vâng ạ.”
Hai người trò chuyện đôi câu nữa rồi cúp máy.
–
Ngày đầu tiên đến Paris cô dùng để nghỉ ngơi thật tốt, ngày thứ hai mới bắt đầu bận rộn với công việc, gặp mặt các nhãn hàng, họp báo với truyền thông.
Cô về nước đã hơn nửa năm, bây giờ trở lại mảnh chiến trường quen thuộc, có nhiều điều tựa như đã thay đổi, lại giống như chưa từng.
Trì Lục trả lời giới truyền thông và giải quyết các vấn đề khó khăn khác nhau ngày càng trở nên thuận buồm xuôi gió.
Hôm nay cô vừa kết thúc một buổi gặp mặt với nhà thiết kế một thương hiệu, vừa ra ngoài đã gặp mặt Mạnh Xảo.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Trì Lục vốn làm như không nhìn thấy nhưng không ngờ Mạnh Xảo lại chủ động lên chào hỏi:
“Trì Lục, đã lâu không gặp.”
Trì Lục mỉm cười, gật đầu nói: “Là rất lâu.”
Cô nhìn một đống người sau lưng Mạnh Xảo, cong khóe môi: “Mới một thời gian không thấy mà bên cạnh chị Mạnh Xảo hôm nay đông đúc đến lạ thường nha.”
Mạnh Xảo dừng lại, biết cô đang chế nhạo mình phách lối.
Cô ta nhíu mày, cười nói: “Hết cách rồi, công ty sắp xếp, đâu thể từ chối được.”
Trì Lục gật đầu: “À vâng, công ty chu đáo quá.”
Mạnh Xảo không nghe ra câu này còn tầng nghĩa nào nữa hay không, nhất thời không biết Trì Lục đang khen hay đang chế nhạo.
Cô ta im lặng nhìn về phía Trì Lục: “Nghe nói Từ Thanh Nghiên cũng đi cùng với cô?”
Trì Lục gật đầu.
Mạnh Xảo cười, giễu cợt nói: “Vận khí Từ Thanh Nghiên tốt ghê, ôm được đùi sớm như thế.”
Trì Lục nghe vậy thì nhíu mày.
Cô lạnh mặt nhìn Mạnh Xảo một cái rồi cất tiếng nói: “Chị Mạnh Xảo này, lời của chị nghe rất giống đang đâm người khác vậy đó, tôi với chị Thanh Nghiên là bình đẳng, mối quan hệ hợp tác.”
Mạnh Xảo cười mỉa mai: “Trì Lục, cô đang nói dối tôi, hay đang nói dối chính mình vậy?”
Cô ta cong khóe môi: “Từ Thanh Nghiên như thế, nếu không có cô giúp cô ta thì liệu có công ty nào ký với cô ta chứ?”
“Đúng không?”
Trì Lục hạ tầm mắt nhìn về phía cô ta: “Chị Mạnh Xảo, nếu tôi nhớ không lầm thì trước kia có truyền thông đưa tin, cô và Từ Thanh Nghiên cùng đi trên sàn catwalk giống y đúc chị em ruột vậy.”
Cô khẽ cười: “Chị đây là đang gièm pha Từ Thanh Nghiên, vậy cũng đang nói chính mình hả?”
“Cô…” Mạnh Xảo bị cô làm sặc, không ngờ Trì Lục còn lấy chuyện báo chí đưa tin hồi đó để nói.
Lúc đó truyền thông quả thực đánh giá hai người như thế.
Mạnh Xảo và Từ Thanh Nghiên một trước một sau xuất đạo, cô ta ra mắt trước nhưng bị Từ Thanh Nghiên vượt mặt. Truyền thông lúc ấy còn nói, hai người hai con đường rất giống nhau, style cũng tương tự nhau, không ngờ Từ Thanh Nghiên sóng sau xô ngã sóng trước, ngày càng nổi trội hơn Mạnh Xảo.
Cho nên gièm pha Từ Thanh Nghiên như thế này, ai cũng có thể nói, chỉ duy nhất Mạnh Xảo là không có tư cách.
Vì sao Từ Thanh Nghiên đạp lên cô ta để đoạt được vị trí cao hơn, cô ta hiểu rất rõ, người khác cũng hiểu rõ. Cô ta có thể xem thường bất kỳ ai, nhưng không được xem thường Từ Thanh Nghiên.
Trì Lục không muốn nhiều lời cãi nhau với cô ta, lãng phí thời gian và sức lực.
Cô nhún vai, hờ hững nói: “Tôi còn có việc, chị Mạnh Xảo còn bận nhiều việc, chúng tôi đi trước.”
Nói xong cũng không đợi Mạnh Xảo phản ứng, cô nghiêng đầu nhìn Viên Viên và Lâm Tĩnh Nghi: “Đi thôi, về khách sạn.”
Nhìn bóng lưng ba người bước đi, Mạnh Xảo giận sôi máu đứng giậm chân tại chỗ.
Cô ta quay đầu bắt gặp ánh mắt lén lút quan sát của đám trợ lý phía sau, nháy mắt càng bực bội hơn.
“Nhìn cái gì? Câm hết cả đám rồi hả? Không nói được câu nào hả?”
Đám trợ lý im lặng, cơ bản không biết nói gì, mà cũng chẳng dám mở miệng.
Mạnh Xảo trông thấy như thế càng bốc hỏa hơn.
Cô ta không hiểu, vì sao vận khí của Trì Lục và Từ Thanh Nghiên lại luôn luôn tốt như thế, người bên cạnh cô ta lúc nào cũng là người ưu tú và thông minh như thế.
Nghĩ đến nơi này, cô ta trừng mắt nhìn đám trợ lý, ghét bỏ nói: “Một đám ngu xuẩn.”
–
Đâm ngược lại Mạnh Xảo xong, tâm tình Trì Lục rất tốt.
Sau khi lên xe, Lâm Tĩnh Nghi nhìn cô: “Em còn biết đâm lại người khác?’
Trì Lục liếc xéo cô ấy, cười: “Em có đâu, em chỉ nói sự thật.”
Lâm Tĩnh Nghi lắc đầu nhìn cô, thấy buồn cười: “Mạnh Xảo bị em đè bẹp rồi.”
Trì Lục bĩu môi: “Ai kêu cô ta tự tìm tới.”
Lâm Tĩnh Nghi gật đầu nhìn cô: “Lần sau vẫn nên chú ý, sợ trợ lý cô ta ghi âm.”
“Cô ta không dám đâu.”
Trì Lục cong môi cười: “Cô ta không có gan.”
Dù sao người gây sự cũng là Mạnh Xảo mà.
Lâm Tĩnh Nghi thở dài: “Đề phòng truyền thông nữa, lần sau nhịn được thì cứ nhịn đi.”
“Vâng.” Trì Lục chột dạ: “Em biết rồi.”
Lâm Tĩnh Nghi nhìn biểu cảm của Trì Lục là hiểu cô không nghe lọt tai đâu, cũng không nói thêm gì: “Đợi chút về khách sạn là có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Trì Lục vâng một tiến, xoa xoa đôi mắt cay xè: “Mấy nay em ngủ không ngon, tối nay em không ăn cơm với mọi người đâu, em về ngủ trước.”
“Tùy em.”
“Vâng ạ.”
Sau khi về khách sạn, Trì Lục nhìn đồng hồ, bây giờ trong nước đã là tối muộn.
Cô nhướng mày, lấy điện thoại gọi cho Bác Diên.
Mấy hôm nay hai người đều bận tối mặt tối mày, so với cô thì Bác Diên còn bận hơn nữa, sáng cô nhắn cho anh một vài tin nhưng nửa đêm anh mới hồi âm.
Nếu như không phải chắc chắn anh không hề có tâm tư nào khác thì thật sự Trì Lục đã nghĩ có khi nào anh mèo mỡ gì bên ngoài hay không rồi.
Trì Lục gọi cho anh, cũng là chuông rất lâu mới có người tiếp.
Trì Lục có chút không vui, dữ dằn hỏi: “Thầy Bác, giờ này anh còn bận à?”
Bác Diên bật cười, nghe tiếng cô thì thần kinh căng cứng của anh cũng thư giãn không ít: “Anh vừa mới xong.”
Mắt Trì Lục sáng lên: “Thật ạ? Anh vừa về nhà à?”
“Vẫn chưa.” Bác Diên nói thật: “Anh đang trên xe.”
Trì Lục vâng một tiếng, bĩu môi nói: “Tối nay lại phải gặp đối tác hả anh?”
Bác Diên nghĩ nghĩ: “Không phải.”
Trì Lục: “Vậy anh ở công ty tăng ca?”
“Gần như thế.”
Trì Lục im lặng, có chút không hiểu: “Cái gì mà gần như thế?”
Cô nằm trên giường lăn lộn, ủy khuất nói: “Vậy khi nào anh về đến nhà, em muốn video call với anh.”
Bác Diên bật cười: “Chờ anh một chút, đừng gấp.”
Trì Lục hừ nhẹ: “Em gấp, em buồn ngủ rồi.”
“Hay em ngủ một chút đi?” Bác Diên đề nghị: “Đợi anh về sẽ gọi cho em.”
Trì Lục suy nghĩ mấy giây, không chút do dự gật đầu: “Được ạ, vậy em ngủ một chút, anh về đến nhà gọi cho em, nhớ đánh thức em đó nha.”
Bác Diên: “Ừm.”
Anh cười một cái, trên điện thoại hiện lên tin nhắn của Trì Lục.
Cô cho anh một giờ để về nhà, sau đó gọi cô dậy.
Bác Diên cong môi, nhắn lại một chữ: “OK.”
–
Trì Lục là bị tiếng chuông cửa đánh thức, chứ không phải tiếng chuông điện thoại của Bác Diên.
Cô còn đang mơ mơ màng màng, đầu óc chưa hoạt động, trực tiếp hỏi: “Ai đó?”
Bên ngoài không có tiếng động.
Trì Lục vuốt lại mái tóc rối bời, băn khoăn không biết nên ngủ tiếp hay ra mở cửa.
Cô thực sự buồn ngủ lắm, mấy hôm liền toàn phải đối phó với giới truyền thông, còn luôn phải trưng ra vô số khuôn mặt tươi cười tiêu chuẩn để chụp ảnh, còn tham gia vài bữa tiệc. Một loạt hoạt động diễn ra khiến thể lực cùng tinh thần Trì Lục tiêu hao cực kỳ nhanh, thậm chí còn mệt hơn khi cô trình diễn thời trang.
Cuộc điện thoại với Bác Diên khi nãy, nếu không phải cô mệt tới mức thở không ra hơi thì cô không hề muốn cúp điện thoại của anh chút nào.
Trì Lục còn đang nghĩ ngợi thì bên ngoài truyền đến âm thanh của một người lạ: “Xin chào, tôi là nhân viên khách sạn đến đưa bữa tối cho ngài.”
Trì Lục sửng sốt, có chút hoang mang.
Cô xuống giường đi tới cửa, xác định qua mắt thần đúng là quần áo của nhân viên khách sạn xong mới nghiêng người mở cửa.
“Chào buổi tối, cô Trì.”
Trì Lục gật đầu, nhìn nhân viên đẩy một bàn đồ ăn vào phòng, cô đoán chắc là Lâm Tĩnh Nghi hoặc Từ Thanh Nghiên gọi giúp.
Toàn những món cô thích.
Không bao lâu sau, toàn bộ đồ ăn đều được bày biện xong xuôi.
Nhân viên khách sạn chào cô: “Cô Trì từ từ dùng bữa.”
Trì Lục gật đầu, nhìn nhân viên đi tới cửa, vô thức muốn đóng cửa lại.
Tay cô vừa chạm đến tay nắm cửa, dưới tầm mắt xuất hiện một đôi chân dài.
Trì Lục giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã bước tới, nói: “Sao đi đứng không ngẩng đầu lên?”
Trì Lục nghe lời ngẩng đầu nhìn người vừa tới.
Cô trợn mắt, có chút không thể tin được: “Anh…”
“Anh làm sao?” Bác Diên duỗi tay sờ chóp mũi cô, mỉm cười hỏi: “Mấy ngày không gặp thì không nhận ra bạn trai em luôn à?”
Trì Lục: “…”
Cô hoàn hồn, kinh ngạc cực kỳ: “Sao anh lại tới đây?”
Bác Diên ừ một tiếng: “Nghe nói có người nhớ anh.”
Cho nên anh đến.
Trì Lục buồn cười, vòng tay ôm lấy người trước mặt, vô cùng mừng rỡ: “Sao anh đến cũng không nói với trước với em?”
“Muốn cho em một bất ngờ.” Bác Diên cười một tiếng, trông thấy tinh thần hưng phấn của cô cũng khiến tâm trạng anh trở nên tốt hơn.
Anh nhìn người trong ngực, buồn cười hỏi: “Không cho anh vào à?”
“…”
Trì Lục im lặng, vừa định buông Bác Diên ra để anh bước vào thì anh liền kéo tay cô lại, nói thật nhỏ: “Đừng buông.”
Trì Lục dừng lại vài giây, có chút buồn cười.
“Ok.”
Cô cong môi, cứ ôm anh như vậy mà lùi về sau. Hai người vào phòng, đóng cửa lại.
Vừa nghe âm thanh khóa chốt, ngay lập tức Bác Diên cúi đầu tìm môi cô hôn xuống.
Trì Lục thuận thế mở miệng, cảm nhận được sự ngạc nhiên vui mừng anh chuẩn bị cho mình.
Không biết đã qua bao lâu anh mới nhớ tới chính sự.
“Em đói không?”
Âm thanh khàn khàn vang lên bên tai khiến Trì Lục chợt cảm thấy tê dại.
Mắt cô run lên, ôm cổ anh nói: “Em chưa đói.”
Bác Diên cười, thẳng thừng bế cô lên. Sự hiểu biết về nhau của hai người đều rất ăn ý trước đến nay, không ai có thể phá vỡ.
Phòng khách sạn mà Trì Lục đặt là phòng thương gia, có khu vực phòng khách và phòng ngủ, khá rộng, bên trong gọn gàng vì được nhân viên khách sạn đã dọn vệ sinh trước đó nên trông càng thoáng.
Vừa đến phòng là quần áo trên người Trì Lục đều bị cởi sạch, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không thuộc về mình.
Điều hòa trong phòng giống như được tăng lên không ít, khiến cho người bên trong không thể kiểm soát được nhiệt độ.
Trì Lục có chút bất lực, cô nhắm mắt lại, cảm nhận được ấm áp từ anh.
–
Cuối cùng vẫn là Bác Diên cân nhắc chuyện Trì Lục vẫn chưa ăn tối, anh kiềm chế lại nhưng Trì Lục vẫn rất thảm.
Trì Lục cúi đầu, cảm nhận được tay anh, im lặng cong môi.
Hai người lăn lộn hồi lâu, cơm nước cũng đã lạnh.
Trì Lục nhìn anh: “Còn ăn không anh?”
Bác Diên nhìn cô: “Em muốn ăn bên ngoài hay ở lại khách sạn?”
Trì Lục ngẫm nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ở đây đi, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn.”
“Được.”
Bác Diên lấy thức ăn đã lạnh đem hâm nóng lại, hai người cũng không quá kén chọn, vẫn có thể ăn được.
–
Ăn cơm xong, Trì Lục mới tìm anh tính sổ. Cô làm ổ trên sô pha với Bác Diên, trên tivi đang phát video catwalk lần trước.
Trì Lục liếc mắt, chọc vào ngực người đàn ông, giọng dữ dằn: “Anh gạt em.”
Bác Diên: “…”
Anh bật cười, biết cô đang nói vấn đề gì.
“Ừ, là lỗi của anh.” Anh cúi đầu hôn lên gương mặt cô, giọng nhẹ bẫng: “Muốn cho em một sự bất ngờ.”
Trì Lục hừ hẹ: “Vậy là khoảng thời gian trước có mấy hôm anh rất bận, là vì sắp phải đến Paris à?”
“Ừ.”
Bác Diên không phủ nhận.
Lúc trước anh đã muốn đi cùng với cô, chỉ là do có chút việc không thể sắp xếp ổn thỏa ngay lập tức được, chỉ có thể rút ngắn tiến độ công việc, cố gắng chuẩn bị xong hết mọi thứ, anh mới có thể dành ra vài ngày trống để đến đây với cô.
Nghe anh nói như vậy, Trì Lục nghĩ đến Bác Diên đã tăng ca mấy ngày liên tiếp, trong phút chốc trở nên mềm lòng không nỡ gây sự với anh.
Cô vùi đầu vào cổ anh cọ cọ vài cái, làu bàu: “Vậy thì hôm nay tha thứ cho anh.”
Nói xong thì cắn lên cằm Bác Diên một cái, cất giọng cảnh cáo: “Nhưng lần sau phải nói cho em biết trước.”
Cô không thể đón năm mới cùng với anh, lại càng không thể trong vài ngày có thể chuẩn bị tiệc sinh nhật cùng anh được.
Mặc dù bên cạnh có bạn bè, nhưng bạn bè không thể so được với Bác Diên, đều không quan trọng bằng. Năm đầu tiên tái hợp với anh, cô muốn cùng anh trải qua những ngày năm mới cùng nhau.
Bác Diên biết cô suy nghĩ thế nào, anh đưa tay vuốt tóc Trì Lục, nhẹ nói: “Anh biết rồi, đồng ý với em lần sau sẽ nói cho em biết.”
Trì Lục gật đầu: “Anh có mệt không?”
Bác Diên lắc đầu: “Trên máy bay anh ngủ rồi.”
Cả người Trì Lục làm càn ngồi dạng chân trên người Bác Diên: “Thầy Bác.”
“Ừ.”
Bác Diên rũ mắt nhìn cô, há miệng cắn lên khóe môi cô, giọng khàn khàn: “Ngày mai em không làm việc à?”
Trì Lục hiểu ý anh, cô cười nhẹ, khẽ chớp mắt: “Muốn hôn một chút.”
Bác Diên không nói gì, dùng hành động nói cho cô biết, cái giá của ‘hôn một chút’ là như thế nào.
Hai người quấn lấy nhau trên sô pha một lúc, xém chút lau súng cướp cò rồi, cũng may cuối cùng vẫn là Bác Diên kiềm chế bản thân lại.
Trì Lục cũng không giải thích được, cô luôn cảm thấy mấy ngày vừa rồi cô xa Bác Diên còn dày vò hơn cả khoảng thời gian hai năm chia tay trước đó.
Bây giờ quay về bên nhau, cô thật sự không muốn xa Bác Diên chút nào, xa nhau một ngày nhưng cô đã rất nhớ anh rồi.
Bác Diên cũng cảm nhận được gần đây Trì Lục dính người hơn trước, nhưng anh không nói gì, cô muốn làm gì anh đều dung túng.
Cả hai ngồi trên sô pha nửa tiếng, đến khi Trì Lục bắt đầu mệt rã rời.
Bác Diên cảm thấy buồn cười, ôm người trở về phòng.
“Ngủ thôi.”
“Em còn chưa đánh răng.” Trì Lục ngửa đầu nhìn anh.
Bác Diên nhíu mày, nhéo mặt cô hỏi: “Muốn thầy Bác bế em đi à?”
Trì Lục gật đầu, mặt dày nói: “Vâng, chân còn đau không đi được.”
Bác Diên: “…”
Anh cũng không để tâm Trì Lục như thế này, ngược lại anh còn cảm thấy có chút tự hào vì cô rất ý lại vào anh.
Sau khi đánh răng rửa mặt, hai người trở về giường một lần nữa.
Trì Lục rất mệt nhưng cũng không quên chia sẻ những chuyện đã xảy ra trong vài ngày vừa rồi cho Bác Diên nghe. Anh im lặng nghe cô nói, ngẫu nhiên đáp lại vài câu.
Đêm dần muộn.
Trì Lục co người trong ngực anh, âm thanh ngày càng nhỏ đi, đến cuối cùng tiếng trò chuyện đổi thành tiếng hít thở đều đều, cô đã ngủ.
Bác Diên nhìn chằm chằm người trong ngực hồi lâu, kéo cô sát lại trong lòng mình, cúi đầu hôn một cái rồi mới đưa tay tắt đèn ngủ.
Trì Lục nói cô không muốn xa anh. Anh cũng đâu muốn xa cô đâu.
–
Lâm Tĩnh Nghi biết tin Bác Diên đến Paris, thậm chí chuyện anh ngủ ở phòng Trì Lục cũng là do cô ấy nói, nên sáng hôm sau mọi người đều ăn ý không ai đi đánh thức Trì Lục cả.
Đến gần trưa Lâm Tĩnh Nghi mới nhìn Viên Viên một cái, khích lệ nói: “Em gọi cho chị Trì Lục chút đi, buổi chiều chúng ta còn phải đến trường quay của nhãn hàng nữa.”
Chi nhánh của một thương hiệu bên này khai trương, có mời Trì Lục làm người đại diện, lễ phục cũng sớm mang tới đây rồi.
Viên Viên chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Em nhắn tin trước xem sao, không dậy thì em đi gọi.”
Lâm Tĩnh Nghi: “Cũng được.”
Từ Thanh Nghiên ngồi bên cạnh cảm thấy buồn cười, cong khóe môi hỏi: “Bác tổng đâu có khủng bố đến mức đó đâu em?”
“Anh ấy thì không.” Viên Viên trả lời: “Nhưng chị Trì Lục thì có.”
Trì Lục với Bác Diên đang tình nồng mà dám chen vào, người nổi điên lên chính là Trì Lục.
Từ Thanh Nghiên: “…”
Không đợi Viên Viên nhắn tin thì Trì Lục và Bác Diên cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt ba người.
Trì Lục tràn trề năng lượng, hai má hây hây đỏ, giống như mới được dưỡng ẩm đầy đủ.
Từ Thanh Nghiên nhướng chân mày, nháy mắt với Trì Lục.
“Mình tới trễ à?”
Trì Lục nhìn ba người: “Mọi người nhìn em làm gì?’
Lâm Tĩnh Nghi lắc đầu: “Không có gì, mọi người vừa ăn xong, em với Bác tổng nhìn xem có muốn gọi thêm gì không?”
“Vâng.”
Trì Lục kéo Bác Diên ngồi xuống, gọi thêm hai món Bác Diên thích ăn xong thì yên lặng ngồi đợi.
“Một chút nữa em có tham gia hoạt động, Bác tổng có muốn đi chung không?”
Lâm Tĩnh Nghi nghĩ nghĩ, nói đơn giản: “Đi chung thì mối quan hệ của hai người xem như là chính thức công khai.”
Mặc dù mối quan hệ của hai người trong chương trình giải trí lần trước có thể nhìn ra được, nhưng cho đến giờ hai người không hề có thông báo chính thức nào. Một điều nữa là rất nhiều fan hâm mộ ở nước ngoài không xem show giải trí, không biết cũng là bình thường.
Cho nên lần này Bác Diên đi cùng với Trì Lục ở các hoạt động thời trang, chính là lời tuyên bố vững chắc nhất cho mối quan hệ của hai người.
Trì Lục cũng không để ý đến những thứ này. Trước kia cô ký hợp đồng đại ngôn với các thương hiệu cũng không có điều khoản nào quy định không được yêu đương.
Tay Bác Diên dưới bàn khẽ cầm tay cô rồi nhìn Lâm Tĩnh Nghi: “Tôi không ngại, sao cũng được, cần tôi giúp gì thì cứ nói.”
Lâm Tĩnh Nghi gật đầu: “Cũng không cần làm đâu, Trì Lục đâu phải là idol.”
Từ Thanh Nghiên nghe vậy thì nói đùa: “Cô ấy đúng thật không phải idol, nhưng mà fan nam còn nhiều hơn fan nữ nữa kìa.”
Mọi người: “…”
Trì Lục nghẹn, trừng mắt nói: “Làm gì có, tớ đâu có fan nam.”
Vừa nói vừa vụng trộm liếc nhìn Bác Diên.
Chuyện fan nam của cô thế này, cô không biết Bác Diên có ghen hay không nữa.
Bác Diên ý tứ liếc nhìn Trì Lục, ngược lại không nói gì.
Vừa lúc phục vụ mang thức ăn đến, chủ đề này dừng tại đây.
Ở trước mặt ba người kia, Trì Lục với Bác Diên xem như là bình thường, không dính lấy nhau nhiều lắm nhưng vô tình lại cho người khác một cảm giác hai người họ không thể tách rời được.
Ăn uống xong xuôi, Từ Thanh Nghiên cảm khái: “Cảm giác hình như tớ no không phải vì thức ăn.”
Viên Viên tỏ vẻ đồng ý hai tay hai chân, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy chị Trì Lục với Bác tổng có chút thay đổi.”
Lâm Tĩnh Nghi nhìn hai người: “Thay đổi cái gì?”
“Em không miêu tả được.” Viên Viên nói: “Giống như là, chị Trì Lục ngày càng ỷ lại Bác tổng ấy.”
Từ Thanh Nghiên gật đầu phụ họa: “Chính xác.”
Ba người tụm lại thảo luận vài câu, nhìn đồng hồ một cái rồi thu hồi tâm tư đang rong ruổi đi chơi lại.
Công việc bắt đầu lúc 3 giờ chiều. Giờ này trong nước đang là 9 giờ tối, chính là thời gian mọi người nhàn hạ thư giãn thoải mái.
Cửa hàng của thương hiệu này vừa mới khai trương, hoạt động hôm nay không chỉ có mỗi người mẫu Trì Lục mà còn có vài nghệ sĩ nổi tiếng thế giới nữa.
Thương hiệu này thuộc phân khúc cao cấp xa xỉ, Trì Lục và bên nhà thiết kế thường xuyên hợp tác, mối quan hệ cũng không tồi.
Hiện trường có không ít truyền thông và người hâm mộ.
Thời điểm Trì Lục xuất hiện, bên ngoài không ngừng hô tên cô càng lúc càng lớn. Cô khẽ cười, giơ tay chào lại mọi người.
Cô vừa xuất hiện thì cư dân mạng trong nước cũng dần chú ý đến.
Lễ phục hôm nay Trì Lục mặc trên người là của thương hiệu này, thuộc bộ sưu tập xuân hạ năm sau, một thân váy dài màu vàng óng, dưới ánh đèn càng trở nên lóa mắt rực rỡ.
Da cô trắng, thêm phần màu sắc của váy, vừa xuống xe đã hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ người ở đó.
“Trì Lục, anh yêu em!”
“Trì Lục đẹp quá đi mất!!”
Không biết là người hâm mộ hay là truyền thông đang lớn tiếng la hét như thế.
Trì Lục có chút buồn cười. Cô cong khóe miệng, gật đầu chào rồi theo nhân viên công tác đi vào bên trong.
Bác Diên không đi thảm đỏ cùng cô, anh được Lâm Tĩnh Nghi đưa cho một tấm thẻ staff, chờ Trì Lục đi thảm đỏ xong thì đi theo bên cạnh cô.
Ở nước ngoài có rất nhiều người không biết Bác Diên, chuyện này xem ra cũng bình thường. Anh chỉ ngẫu nhiên xuất hiện ở một vài hoạt động tài chính và kinh tế theo dạng hoạt động thương nghiệp, trước đó làm biên kịch cũng không thường xuyên lộ mặt, mọi người sẽ không chú ý đến một cái danh biên kịch.
Bởi vì vậy có không ít người nghĩ Bác Diên là vệ sĩ của Trì Lục.
Chụp ảnh xong, Trì Lục tiến vào cửa hàng bên trong.
Trong đó có rất nhiều người trong giới, Trì Lục cũng biết một vài người nên đi qua bắt chuyện, tiện thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bác Diên rũ mắt nhìn cô: “Em mệt à?”
Trì Lục lắc đầu: “Em không sao.”
Cô chỉ đôi giày dưới chân, nhỏ giọng nói: “Đôi giày này mới, hôm nay mới mang nên hơi không thoải mái.”
Bác Diên nhíu mày: “Sao không thay đôi khác.”
“Không đổi được.” Trì Lục bật cười: “Đôi này phối với lễ phục rất hợp.”
Bác Diên hiểu rõ, chỉ nhìn cô: “Vậy thì nắm vào tay anh.”
Trì Lục trầm mặc, nghiêng người về phía anh, nhỏ giọng nói: “Như thế này hình như cũng không tốt lắm.”
“Không tốt cái gì?”
Giọng điều Bác Diên bình tĩnh: “Em sợ bị đánh à?”
Trì Lục nghĩ nghĩ: “Không sợ.”
Đang khi nói chuyện, Trì Lục dựa vào cánh tay Bác Diên, nhờ lực tay anh nghỉ mệt đôi chút.
Hai người yên lặng đứng đó, Trì Lục giương mắt nhìn anh: “Thầy Bác.”
Bác Diên nhìn cô.
Trì Lục nhìn anh cả nửa ngày rồi mới lên tiếng: “Tâm trạng anh lại không tốt à?”
Bác Diên nhíu mày: “Có sao?”
“Có mà.” Trì Lục nghiêm túc nhớ lại, giống như lúc vừa mới ăn xong thì anh chẳng nói lời nào, cô nghĩ có khi nào vì vấn đề fan nam khi nãy Viên Viên có nhắc tới hay không.
Nghĩ vậy nên Trì Lục giải thích: “Em không có fan nam thật mà.”
“…”
Bác Diên: “Ừ, không có hả?’
Anh cố ý hỏi: “Mới vừa rồi ngoài kia hô to ‘yêu em yêu em’ kia mà, giọng đó giống như là tiếng của đàn ông.”
Cái giọng người đó rống lên như bò, điếc mới không nghe thấy.
Trì Lục nghẹn lời, vội vàng giải thích: “Nào có, người ta có thể là bên giới truyền thông, chạy KPI nên mới vậy thôi.”
Bác Diên bị lời giải thích của cô chọc cho phì cười: “Thật à?”
“Thật mà.”
Trì Lục chăm chú nhìn anh, giơ ngón tay lên trời: “Em thật sự không có fan nam.”
Cô tủi thân nói: “Không đúng, ngay cả fan nữ em cũng không có.”
Bác Diên im lặng một lúc rồi cầm tay cô đang giơ lên, kéo xuống: “Em sai rồi.”
“Vâng?”
Trì Lục mờ mịt: “Em nói gì sai?”
Cô hơi chột dạ: “Thật sự không có mà, mấy người đó là được thuê làm fan hết đó, không phải thật sự thích em đâu.”
“…”
Bác Diên dở khóc dở cười: “Fan em mà nghe thế thì khóc ngất hết mất.”
“…” Mắt Trì Lục nháy một cái: “Được thôi, vậy em không có fan nam là thật, anh đừng có cao hứng quá.”
Bác Diên đang định nói là anh không để ý đâu, nhưng trông thấy bộ dạng này của Trì Lục chợt muốn chọc cô một chút.
“Em có.” Anh bình tĩnh nói.
Trì Lục sững sờ, trợn mắt nhìn anh: “Đâu?”
Bác Diên nhìn vẻ mặt ngốc dần của cô, nhịn không được hôn một cái lên môi cô rồi cười: “Anh không phải à?”