Chương 18
Chu Quyền đưa tay vuốt ve quần áo của cô, áo khoác cứng cáp, váy lại mềm mại. Anh dùng tay kéo thẳng gấu áo của cô, khẽ nhớ lại: “Em thích nằm sấp trên đùi tôi, sau đó bị tôi tét mông, đúng không?”
Phong Nhã Tụng cảm thấy bên trong cơ thể truyền đến run rẩy nhỏ, cô không nói tiếng nào.
Chu Quyền cụp mắt ngắm nhìn, ánh mắt quét qua bên mặt, vành tai, đuôi ngựa cô buộc, phần tóc mượt mà rủ xuống cổ. Anh giơ tay tháo dây buộc tóc rồi rũ tung ra, sau đó lại nhìn cô chăm chú như đang kiểm tra.
Tiếp đó, anh gật đầu, nói: “Vậy chúng ta bắt đầu.”
Không phải một câu nghi vấn, cũng không phải câu cầu khiến, giọng điệu anh bình tĩnh chỉ như đang trần thuật.
Chu Quyền cất bước ngồi xuống giường, ngước mắt lên, Phong Nhã Tụng còn chưa phản ứng đã bị anh túm chặt cánh tay kéo lại gần. Ngay sau đó, eo cô bị một bàn tay to ấn xuống, cả người cô nằm sấp trên đùi anh.
Tay anh đặt lên mông cô một cách rất tự nhiên, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đầu Phong Nhã Tụng gần như chúi xuống mặt đất, vị trí của mông còn cao hơn cả mặt. Cô cố gắng dịch người, hiện tại mông vẫn là bộ phận có độ cao cao nhất.
Phong Nhã Tụng cảm thấy mặt vừa nóng vừa đỏ bừng, hít thở khó khăn, lòng bàn tay đặt cách một lớp vải cũng nóng lên.
Cô không khỏi dịch thêm một chút, đúng lúc này, trên đầu truyền đến tiếng nói: “Nâng mông lên.”
Phong Nhã Tụng vô thức nghe theo lời anh, toan làm như vậy. Nhưng cô đột nhiên nhận ra chân mình không với tới mặt đất. Cô nằm lơ lửng trên đùi anh, hoàn toàn không có chỗ mượn lực.
Anh không đợi quá lâu, chưa đến hai giây, anh nhấc đùi nâng mông cô lên rồi tét mạnh vào mông cô một cái.
“Tôi đã bảo em nâng mông lên mà.”
Phong Nhã Tụng giật bắn người, thở hắt ra “Á” một tiếng, sau đó nhanh chóng cắn môi vùi đầu xuống dưới. Tóc xõa xuống bên mặt khẽ xẹt qua làm cô ngứa ngáy, ngứa đến tận trong lòng.
Tay anh lại đặt xuống mông cô, nhưng lần này không đánh mà lại nhẹ nhàng xoa nắn, đồng thời, trong xoang mũi của anh khẽ bật ra tiếng “Ừm” giống như vô cùng hài lòng.
Ngay khi tâm trạng Phong Nhã Tụng thoáng thả lỏng, anh lại tét vào mông cô, hết cái này đến cái khác.
Liên tiếp bốn năm cái rơi xuống phần mông bên phải, Phong Nhã Tụng bắt đầu thấy hơi đau.
Cách một lớp vải, tiếng đánh không quá vang, nhưng cảm giác đau kéo đến đột ngột khiến nơi nào đó bên trong cơ thể cô không khỏi co rút theo.
Khi anh xuống tay, cơ đùi sẽ co chặt lại. Cô cứ thế nằm trên đùi anh, nhấp nhô đón lấy từng cái va chạm.
Sau khi bị tét khoảng mười cái, Phong Nhã Tụng cảm giác cánh mông bên đó đau đến nóng lên. Mỗi lần va chạm, cái sau nối liền cái trước đều làm đau đớn gia tăng khiến cô vô thức muốn tránh né.
Lại một cái tét hạ xuống, đôi môi luôn cắn chặt của Phong Nhã Tụng bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Bấy giờ, bàn tay vỗ mông cô dừng lại, Phong Nhã Tụng vẫn đang chúi đầu xuống mặt đất, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của anh ở phía trên.
Trong khi tập trung, tay anh lại đặt lên mông cô, Phong Nhã Tụng không khỏi run rẩy.
“Đau.”
Anh cất tiếng cũng làm cô khẽ run theo.
Chu Quyền không tiếp tục tét mông mà bắt đầu xoa bóp cánh mông bên phải của cô. Sau khi xoa nhẹ vài cái, anh hỏi: “Vậy đổi bên nhé .”
Chẳng biết có phải ảo giác hay không, hơi thở trên đầu cô dường như cũng trở nên nặng nề, âm thanh hòa lẫn trong hơi thở thoáng mất tiếng.
Phong Nhã Tụng cúi thấp đầu, trong khi chưa kịp bình tĩnh lại thì bàn tay anh đã hạ xuống mông bên trái.
Lần này không có chờ đợi hay tạm dừng, mấy chục cái vỗ rơi xuống liên tục, Phong Nhã Tụng run rẩy, bả vai rụt lại, cuối cùng không kìm được ôm lấy bắp chân anh rêи ɾỉ thành tiếng.
Anh ngừng tay.
Phong Nhã Tụng vẫn đang khẽ run lên, ôm lấy bắp chân anh thở dốc.
Anh vươn người lên phía trước, kéo tay cô ra khỏi ống quần mình. Anh dịu dàng nắm lấy tay cô, lại xoa đầu cô: “Bên này cũng đau, phải không?”
“Em hãy nhớ, cấp độ này là mỗi bên mười lăm cái.”
Lưng cô kề sát cơ thể anh, run lên nhè nhẹ.
Chu Quyền thấp giọng cười một tiếng, ngồi thẳng người, bàn tay lại đặt lên mông cô lần nữa. Gấu váy mềm mại, sau khi bị đánh mạnh đã nhăn nhúm đến tận trên đùi.
Anh xoa bóp vài cái cho cô, sau đó dừng lại rồi hỏi: “Có thể vén lên không?”
Lòng bàn tay anh đặt gần mông cô, Phong Nhã Tụng vô cùng sợ hãi.
Anh nhanh chóng hỏi lại: “Hửm? Có thể vén lên không?”
“Sao em không nói gì?”
Tay anh lại vung lên, một cái tét ập xuống, lực đánh lần này còn mạnh hơn ban nãy rất nhiều. Ngay sau đó lại mạnh hơn một chút…
“Bốp”, cái thứ ba, Phong Nhã Tụng xuýt nữa bật khóc, nhận thấy cánh tay anh lại vung lên, cô khẽ giãy giụa: “Đừng mà…”
Bàn tay ngừng giữa không trung: “Có thể vén lên không?”
“Được ạ…”
Chu Quyền thả tay xuống, nhìn người đang nằm sấp trên đùi mình, lạnh nhạt ra lệnh: “Em tự vén lên đi.”
Phong Nhã Tụng cúi đầu, hơi thở nghẹn lại trong l*иg ngực, cô từ từ vươn hai tay ra phía sau, vén váy lên khỏi đùi.
Mông cô tiếp xúc với không khí, hơi lạnh, cơ thể cô vẫn còn hơi run rẩy.
Chu Quyền ngừng lại, hình như đang xem xét.
Phong Nhã Tụng chỉ biết bản thân mặc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt. Còn những thứ khác, cô nằm trên đùi anh, mông cong lên, không biết trong mắt anh sẽ có bộ dáng như thế nào đây?
Phong Nhã Tụng bất an cựa quậy, vừa mới cử động, tay anh lại hạ xuống, vì thế Phong Nhã Tụng không dám động đậy nữa.
“Đỏ.”
Anh ấn lòng bàn tay vào đường ranh giới giữa qυầи ɭóŧ và mông, xoa mạnh cho cô.
Cái mông vừa sưng vừa đau được bàn tay to xoa nắn vô cùng thoải mái, cảm giác giống như được xoa bóp trái tim vậy. Sau khi bị tét lại đột nhiên được đối xử dịu dàng như vậy, Phong Nhã Tụng không khỏi cảm thấy tủi thân.
Giống như sau khi bố mẹ trách phạt xong, họ không đi ngay mà nhất định sẽ quay lại dỗ dành bạn.
Trẻ con sẽ làm gì nhỉ, sẽ tủi thân bĩu môi, sau đó khóc nức nở.
Có ai đó đối xử nghiêm khắc với bạn, cũng sẽ yêu chiều bạn, hai cảm giác này hòa vào nhau rồi tăng lên gấp bội. Phong Nhã Tụng bất giác cúi đầu, khẽ nức nở một tiếng.
Xoa nhẹ mấy phút, tay anh dừng lại. Chu Quyền cúi thấp người hỏi cô: “Em có muốn nhìn xem mông mình bây giờ đỏ như thế nào không?”
Không chờ cô trả lời, Chu Quyền nhét gấu váy vào qυầи ɭóŧ cô, sau đó vỗ nhẹ một cái vào mông cô: “Đứng dậy.”
Phong Nhã Tụng nghiêng người xuống.
Chu Quyền chống hai tay lên giường, nhìn cô chậm rãi bò dậy khỏi đùi mình.
Trên chân cô vẫn còn đi giày, nhưng gấu váy lại bị vén cao, qυầи ɭóŧ nhỏ chỉ che được một nửa bờ mông tròn trịa, một nửa lộ ra…
Chu Quyền vẫn mím môi, cụp mắt nhìn cho đến khi cô đứng trên mặt đất. Anh nâng mí mắt lên, quan sát cơ thể mảnh mai của cô, khung xương nhỏ nhắn mềm mại, song nơi nào nên có lại rất có, mông còn rất tròn…
Anh chống giường đứng dậy: “Đi nào, vào phòng tắm.”
Trong phòng tắm có một chiếc gương soi toàn thân được lau chùi sạch sẽ không dính chút bụi bẩn, anh dẫn cô đến trước gương.
Phong Nhã Tụng trông thấy quần áo trên người còn khá nguyên vẹn, chỉ bị lộ qυầи ɭóŧ, cũng trông thấy người đàn ông không mấy thân quen đứng bên người mình. Anh rất mạnh mẽ, thân hình cường tráng, bàn tay hữu lực, nhưng trong gương, đôi mắt anh đen trắng rõ ràng, sâu thẳm mà dịu dàng.
Phong Nhã Tụng cảm giác như không có chỗ nào để che thân, mặt nóng bừng, cúi đầu nhìn giày của mình.
Chu Quyền vẫn nhìn vào trong gương, anh vươn tay nhét chặt gấu váy cô vào qυầи ɭóŧ, sau đó quay người cô: “Em nghiêng người đi, tự soi xem.”
Phong Nhã Tụng lén liếc sang, nhìn thấy trên mông phủ kín dấu đỏ. Bên mông và má đùi còn có thể thấy rõ dấu tay.
Tim cô đập càng nhanh.
Tiếp đó, cô nghe thấy Chu Quyền ra lệnh: “Bây giờ, quỳ xuống.”
Phong Nhã Tụng ngước mắt nhìn anh trong gương.
“Sao nào, em tưởng đã kết thúc rồi ư?” Chu Quyền đưa tay vuốt ve bờ mông mềm mịn của cô, cảm giác nơi đó khẽ run rẩy: “Ban nãy, tôi mới chỉ cho em cảm nhận cảnh mà em tưởng tượng khi nói chuyện thôi.”
Ngón tay anh lướt ngang qua bờ mông, sau đó trượt xuống bắp đùi, anh liếc mắt, song bàn tay không tiếp tục trượt xuống nữa.
Anh rút tay về: “Đây mới chỉ là món khai vị, SP thực tiễn còn chưa bắt đầu đâu.” Anh ấn bả vai cô, ra lệnh: “Quỳ xuống.”
Sàn phòng tắm lát gạch lạnh như băng, lúc đầu gối chạm xuống, Phong Nhã Tụng nhìn vào mình trong gương.
Tư thế quỳ này còn xấu hổ cơn cả đứng.
Sau khi cô quỳ xuống, Chu Quyền xoay người ra khỏi phòng tắm.
Bên ngoài truyền đến tiếng động, Phong Nhã Tụng bất an nhìn ra.
Cô chợt nhớ ra lúc mới bắt đầu trò chuyện, anh hỏi cô rằng có đặc biệt thích dụng cụ nào không?
Hiện tại, liệu có phải anh đang đi lấy dụng cụ không?
Thước, roi da, hay là thứ khác…
Do bị tường che chắn nên chẳng thể nhìn thấy gì, Phong Nhã Tụng chống tay lên đầu gối, bất an hít sâu một hơi rồi lại thở ra.
Trên mông còn hơi sưng đỏ, cô không khỏi vươn tay ra sau sờ thử, đúng lúc này, Chu Quyền cất bước quay trở lại.
Phong Nhã Tụng lập tức đặt hai tay lên đầu gối.
Cô không dám quay đầu lại, trông thấy anh sắp tới gần mình qua gương.
Trong tay anh cầm cái gì nhỉ?
Nhìn không rõ lắm.
Anh đứng gần đến thế, quần gần như dán vào mông cô. Anh đang quan sát mình hay là đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo đây?
Trong lòng Phong Nhã Tụng kích động lạ thường.
Cuối cùng, cô nâng mắt lên, kìm lòng không đậu muốn mở miệng. Bấy giờ, anh duỗi tay ra, đưa một cái điện thoại tới trước mặt cô.
Phong Nhã Tụng sửng sốt.
Anh nói: “Em cầm lấy đi.”
Phong Nhã Tụng giơ hai tay lên nhận, nhìn xuống màn hình điện thoại đang phát sáng, trên đó hiện lên giao diện đặt đồ ăn.
Cô lại ngước mắt lên: “Em… Phải đặt đồ ăn ạ?”
Chu Quyền không trả lời, bước về phía gương một bước, quan sát tổng thể tư thế của cô, một lát sau, anh hỏi: “Em có biết tại sao tôi lại để em quỳ không?”
Phong Nhã Tụng nghĩ thầm, chẳng lẽ không phải một phần của thực hành ư?
Cô mấp máy môi, lí nhí đáp: “Em không biết ạ.”
Chu Quyền ừ một tiếng.
Anh tựa đầu vào gương, nhìn cô nói: “Em xem ăn gì trước đi.”