Dấu Tay - Bọ Hoa

Chương 37



Đờ người thật lâu, Chu Quyền tìm lại giọng nói của mình: “Em về trường đi.”

Phong Nhã Tụng vẫn gặng hỏi: “Anh có thể… Đừng đi không?”

Như thể cô chỉ biết mỗi việc này.

Chu Quyền hít sâu một hơi, nỗi tức giận vô cớ chợt trào dâng. Anh hất tay cô ra, xoay người nhìn cô: “Anh phải về nhà, em không cho anh đi ư?”

“Vậy hiện tại em nói cho anh biết, anh nên đi đâu. Em nói đi, anh nên đi đâu?”

Anh thở hổn hển, nhìn cô chằm chằm.

Mắt Phong Nhã Tụng khẽ run, cô vẫn nhìn anh, không nỡ dời mắt.

Chu Quyền lại hít sâu một hơi, quay mặt đi, giọng dịu lại, duỗi tay ra hiệu: “Em lên xe đi, anh đưa em về trường.”

Phong Nhã Tụng đáp: “Em không về trường.”

Chu Quyền hỏi: “Vậy em muốn đi đâu?”

Phong Nhã Tụng chỉ nói: “Em không về trường.”

Chu Quyền tức giận đến bật cười, anh gật đầu, nói: “Được thôi, em thích đi đâu thì đi nấy.”
Anh vừa định mở cửa xe, Phong Nhã Tụng lại mở miệng.

“Năm thứ ba em tới Bắc Kinh mới tìm được quán bar này… Em trở về, sau này sẽ không đợi được anh nữa.”

Chu Quyền bình tĩnh lại rồi hỏi cô: “Chuyện qua bao lâu rồi, em còn chờ anh làm gì?”

Phong Nhã Tụng nói: “Không lâu tẹo nào, bởi vì chỉ có một việc này…”

Giọng điệu cô trở nên cứng rắn hơn, hít sâu một hơi, nói rành mạch: “Chủ nhân, em chỉ có một việc là anh thôi.”

Chu Quyền lại quay đầu lại: “Em không sợ anh đã kết hôn ư? Không sợ hiện tại anh đang yêu ư? Không sợ hiện tại anh đang có nữ hầu khác ư?”

Phong Nhã Tụng nhìn vào mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy anh có không?”

Chu Quyền im lặng, nhìn cô thật lâu như đang điều chỉnh lại cảm xúc. Sau đó, anh bình tĩnh hỏi: “Em không về trường phải không?”
Phong Nhã Tụng lắc đầu.

Chu Quyền ra lệnh: “Lên xe.”

Anh xoay người mở cửa xe, thoáng dừng lại, nhìn cô vòng tới ghế phụ.

Chu Quyền lại chỉ ra đằng sau: “Em ngồi ghế sau đi.”

Phong Nhã Tụng gật đầu, mở cửa sau rồi ngồi xuống.

Chu Quyền đánh lái ra khỏi hầm gửi xe.

8 giờ, sắc trời đã tối đen.

Đèn đường đều được bật, đèn xe trên đường cũng chói lọi.

Phong Nhã Tụng nhìn thẳng phía trước, trông thấy một bên mặt nhuốm ánh sáng của anh.

Dường như không có gì thay đổi. Tan tiết tự học buổi tối, anh cũng yên tĩnh lái xe đón cô trở lại căn phòng quen thuộc như thế này.

Kể từ khi nhìn thấy anh một lần nữa, mỗi giây mỗi phút sau đó, hơi thở của cô đều ngập nỗi chua xót. Phong Nhã Tụng cảm thấy cứ ngồi trong xe anh như vậy, cứ luôn hạnh phúc lái về phía trước như vậy, cô mãi mãi không muốn rời đi.
Xe nhanh chóng rẽ vào một con đường, tiến vào trong khu nhà.

Khi cổng khu nhà tự động nâng tấm chắn, Phong Nhã Tụng nhận ra đây có thể là chỗ anh sống.

Quang cảnh trong khu rất yên tĩnh, xuyên qua cửa sổ xe, từng tòa nhà cao tầng đều chìm trong bóng tối. Phong Nhã Tụng đang nhìn cảnh vật xung quanh, quanh cảnh biến mất, xe tiến vào hầm gửi xe.

Chu Quyền đỗ xe, rút chìa khóa, mở cửa bước xuống.

Phong Nhã Tụng yên lặng đuổi theo anh, vòng qua đầu xe, tiến vào thang máy.

Anh giơ tay ấn xuống tầng 16, sau đó đứng yên, mắt luôn nhìn vào bảng số đang tăng dần. Từng số từng số tăng lên, cuối cùng ngừng lại.

Chu Quyền nhanh chóng ra khỏi thang máy, đứng trên hành lang nhập mã khóa.

Nhập đến chữ số cuối cùng, anh thoáng dừng lại, sau đó mở cửa ra.

Cửa mở rộng, bên trong là một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm, Phong Nhã Tụng cất bước đi vào, đóng cửa phòng lại. Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có thể nhìn ra sàn nhà bóng loáng.

Cô hít lấy không khí trong phòng, đứng bên cửa dò hỏi: “Em có cần thay…”

“Quỳ xuống.”

Đèn chợt sáng lên.

Ánh sáng chói mắt, Phong Nhã Tụng không khỏi nheo mắt lại. Chu Quyền đứng trên thềm cửa, chỉ xuống sàn nhà giữa phòng khách, lặp lại: “Đi tới chỗ kia quỳ xuống.”

Phong Nhã Tụng nhìn anh, không hề do dự bước tới vị trí anh chỉ thị, cong gối quỳ xuống.

Giây phút đầu gối chạm đất, cô đột nhiên cảm thấy như được sống lại.

Từ khi vào đại học tới nay, cô cũng từng vui vẻ, cũng từng buồn bã, song những cảm xúc đó đều rất nhạt nhòa, chỉ như nhẹ nhàng thoảng qua. Nhưng hiện tại, cô cảm nhận được trái tim trong l*иg ngực đang đập mạnh, cô nghe thấy rõ ràng từng nhịp thở. Tất cả cảm nhận đều trở nên chân thực.

Cô run rẩy hít thở, cảm giác toàn bộ giác quan đều thức tỉnh. Hoá ra, chỉ có phương thức riêng mới có thể chạm vào dấu vết được khắc ghi.

Chu Quyền ở trong phòng ngủ rất lâu, cuối cùng xách cái túi da màu đen ra ngoài.

Ném túi xuống đất, anh lấy ngay một cái thước ra rồi lại gần cô, chỉ thước xuống: “Chống tay xuống mặt đất, bò người ra.”

Phong Nhã Tụng ngẩng đầu nhìn anh: “Chủ nhân…”

Chu Quyền cao giọng lặp lại: “Bò người ra.”

Phong Nhã Tụng cử động, cơ thể bò rạp ra, hai tay chống xuống mặt đất.

Cô đè thấp eo xuống, nâng mông lên, trong khoảnh khắc cảm xúc kích động, cái thước đồng thời quất xuống.

Cơ thể cô run bần bật, trong lúc đầu óc rối bời, không ngờ cô lại nhớ đếm số.

“Một… Chủ nhân.”

Chu Quyền lập tức ngừng vài giây, không biết anh đang cho cô thời gian làm quen hay cho chính bản thân mình thời gian làm quen nữa. Sau đó, anh vung tay, quất “Bốp” cái thứ hai.

“Hai… Chủ nhân.”

Anh đánh thật sự rất đau, dường như đã dùng hết sức lực.

Đầu vai Phong Nhã Tụng run rẩy, cảm giác đau đớn quen thuộc khiến trong lòng cô càng thêm xót xa.

“Bốp" cái thứ ba.

Phong Nhã Tụng chịu đựng bật ra một tiếng rêи ɾỉ, cánh tay mất sức run lên rồi lại nhanh chóng chống thẳng.

Giọng cô run run: “Ba… Chủ nhân.”

Cái thứ tư mãi không chịu hạ xuống.

Phong Nhã Tụng hơi bất an, chờ thêm một lát, quay đầu lặng lẽ nhìn lại, cái thước bị ném "Bộp" xuống mặt đất.

L*иg ngực Chu Quyền phập phồng, nhìn cô chừng hai giây, xoay người lấy một cuộn dây thừng tới.

Anh đứng cách cô vài bước, tháo nút thắt trên dây thừng ra, ra lệnh cho cô: “Đứng lên, cởϊ qυầи.”

Phong Nhã Tụng ngoan ngoãn bò dậy.

Cô mặc một cái quần bò bó sát người. Cô duỗi tay tháo cúc quần rồi lại nhìn mặt anh.

Trước nay cô chưa từng nhìn thấu cảm xúc của anh, nhưng giây phút này, cô cảm thấy mình có thể tới gần anh là quá đủ rồi.

Phong Nhã Tụng chậm rãi cởϊ qυầи đến đầu gối, vừa định ngẩng đầu thì Chu Quyền đột nhiên rảo bước đi tới, bắt lấy hai cánh tay cô, kéo cô đi vài bước rồi ấn xuống sô pha.

Sô pha có tính đàn hồi, Phong Nhã Tụng cảm thấy tim mình cũng nảy theo cơ thể. Cô thoáng né tránh, sau đó ngồi im, cô nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh trên đỉnh đầu mình.

Chu Quyền chống đầu gối xuống sô pha, một tay giữ chặt hai tay cô ở sau lưng, tay còn lại quấn dây thừng rồi buộc chặt.

Anh buộc rất lưu loát, chỉ trong nháy mắt, hai cánh tay của cô đã bị cố định chặt chẽ với nhau.

Xong xuôi, Chu Quyền dán sát vào lưng cô trong vài giây, sau đó lại rời đi.

Anh kéo người cô dịch lên trên, ấn eo cô xuống để cô nâng cao mông, cơ thể bị đè chặt vào lưng ghế sô pha.

Chân cô bị quần bò bó chặt, cánh tay cũng bị dây thừng trói chặt, nơi được tự do chỉ có bờ mông trắng nõn phiếm hồng được qυầи ɭóŧ bao lấy.

Chu Quyền nhìn cô chăm chú, lùi ra phía sau hai bước, nhặt thước lên.

Thước đặt trên mông cô, anh nói: “Bắt đầu đếm từ bốn.”

Phong Nhã Tụng dán mặt vào sô pha gật đầu.

Thước rơi xuống “Bốp” một cái vào da cô, âm thanh vang dội, mông cô run bắn lên, trên đó hằn một dấu đỏ.


“…Bốn.”

L*иg ngực Chu Quyền nghẹn ứ, lại đánh một thước nữa.

“…Năm.”

Mông cô run rẩy, cơ thể cong lên, anh đánh đau đến mức làm cô muốn né tránh theo bản năng.

Bả vai cô run run, vùi đầu xuống thật thấp, cần cổ thon dài lộ ra, vài lọn tóc mềm mại rủ xuống.

Chu Quyền chợt cảm thấy hoảng hốt.

Đã qua lâu như vậy mà anh vẫn quen thuộc với cơ thể của cô.

Mỗi một lần run rẩy, mỗi một động tác nhỏ, anh đều biết cô đau, cô sợ hãi, cô đang chịu đựng, cô đang thuận theo anh.

Anh như đang xem một đồ vật trong suốt. Xuyên qua nó, anh trông thấy khoảng thời gian mơ hồ kia, trông thấy bản thân đã từng thật lòng, cũng thấy được toàn bộ cảm xúc mà mình đã giấu đi.

Trước giờ, cô chỉ là một cô bé mỏng manh yếu đuối.

Cô sợ đau, cô ỷ lại vào anh. Ỷ lại vào việc anh dễ mềm lòng, cô còn hay giở trò trẻ con ôm lấy anh.

Chu Quyền nhận ra bản thân đã làm một việc sai lầm.

Anh không nên dẫn cô về.

Anh không thể chống lại sự mất lý trí của mình.

Giây phút cô lên xe cũng đồng nghĩa với việc anh thú nhận bản thân đã mềm lòng.

Chu Quyền cầm thước, nhìn bờ mông ửng đỏ của cô đang bất an nhúc nhích.

Anh quay người bước đi, thả thước lại vào túi, ném túi vào phòng ngủ. Anh ở trong phòng ngủ một thời gian rất lâu sau đó quay trở lại sô pha, tháo dây thừng đang trói tay cô.

Cô khẽ nâng người lên, dây thừng lỏng ra rồi rơi xuống đùi cô.

Chu Quyền nhìn cuộn dây thừng kia, không nhặt lên.

Anh đứng im lặng, mãi cho đến khi cô cựa quậy, chống vào sô pha rồi quay mặt nhìn anh.

Chu Quyền nói với cô: “Kết thúc rồi, em muốn đi lúc nào cũng được.”

Dứt lời, anh lại xoay người trở về phòng ngủ.

Chu Quyền bước tới trước cửa sổ, lấy điện thoại ra xem, đã sắp 10 giờ.

Bình thường 8 rưỡi anh sẽ tập thể hình, 9 rưỡi tiếp tục công việc, nhưng hôm nay anh đã bỏ lỡ tất cả.

Chu Quyền nhìn quang cảnh bên ngoài khu nhà, đứng chốc lát, sau đó trở lại trước bàn, mở máy tính ra.

Anh tập trung xử lý một số công việc, nghe thấy ngoài phòng khách thỉnh thoảng vang lên tiếng động rất nhỏ.

Anh biết cô không đi.

Tuy nhiên, không bởi vậy mà anh bị phân tâm. Dường như suốt một năm nào đó, anh đã đừng cam chịu làm việc khi có cô bên cạnh. Cho dù giữ yên lặng hay phát ra tiếng động thì anh đều đã quen.

Qua 12 giờ, Chu Quyền khép máy tính lại. Anh vào nhà tắm rửa mặt, trên đường đi ngang qua trông thấy cô đang ngồi ngoan ngoãn trên sô pha, nhìn về phía anh.

Chu Quyền rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt cô lại lập tức nhìn anh chăm chú.

Bước chân Chu Quyền dừng lại, anh chỉ vào một phòng bên cạnh thư phòng: "Nếu hôm nay em không đi thì vào phòng đó mà ngủ.”

Đương lúc hoảng hốt, nghĩ đến căn phòng trong khách sạn năm nào, anh cũng từng chỉ vào phòng ngủ nhỏ rồi dặn cô vào đó ngủ như thế.

Sự kiện tương tự, ký ức trùng hợp, bởi vì người không hề thay đổi.

Ánh mắt của cô vẫn sáng ngời tựa như giọt sương sớm.

Chu Quyền khẽ nói một câu: “Nếu em muốn thì ngủ trên sô pha cũng được.”

Sau đó anh trở về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Ban đêm im ắng đã đến.

Ánh trăng ngoài cửa sổ soi ánh sáng dịu dàng của mình vào từng nhà.

Cửa phòng ngủ chợt vang lên tiếng động nhỏ, Chu Quyền nằm quay lưng lại, không cử động.

Hình như cô để chân trần đi trên mặt đất nên tiếng đi lại rất nhỏ.

Song, tiếng bước chân kia lại như đang giẫm lên đầu quả tim anh.

Cuối cùng, tiếng bước chân dừng bên mép giường. Im lặng một lúc, cô chậm rãi bò lên giường.

Chu Quyền nhận thấy cơ thể mình đang cứng đờ, cả đêm nay, lý trí của anh đã bị mài mòn thành sợi dây mảnh.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, xoay người lại, mở miệng: “Em…”

“Chủ nhân, mông em đau…”

Cô gần anh đến vậy. Mặt cô, thân thể cô, cùng với giọng nói mềm mại của cô.

Chu Quyền im bặt.

Ánh mắt anh dán chặt vào người cô, cằm khẽ nâng, cổ họng nhẹ nhàng nhấp nhô theo nhịp thở.

Không kìm được, anh hỏi nhỏ: “Mông em đau, sau đó thì sao?”

“Trước đây ngài xoa xong sẽ không đau nữa.”

Tiếng thở của cô cũng rất nhẹ, nhưng trong ban đêm tối tăm, hơi thở của họ như hoà vào nhau.

Lông mi cô run run: “Lần này, ngài chưa xoa…”