Thái hậu không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Mộ Thiển Thiển, ánh mắt phức tạp.
Mộ Thiển Thiển cũng không dám lên tiếng, nàng dù sao cũng không phải là Mộ Thiển Thiển chân chính, nói nhiều sai nhiều.
Sau một lúc lâu, thái hậu mới vẫy vẫy tay: “Ngươi trở về đi! Liên thành hoàng tử còn ở tẩm phòng chờ ngươi, đừng để hắn đợi lâu.”
“Vâng.” Mộ Thiển Thiển thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội đứng lên, đối nàng ta phúc phúc thân mình: “Ta đi về trước, hoàng tổ mẫu ngủ ngon.”
Thái hậu gật gật đầu, xem nàng khoan kɧօáϊ bước chân đi ra ngoài, thấy nàng đi vài bước, nàng ta lại bỗng nhiên nói: “Chậm đã.”
Lòng bàn tay Thiển Thiển lại bắt đầu tràn ra nhè nhẹ mồ hôi lạnh.
Nàng phục hồi lại tinh thần, buông đầu xuống: “Hoàng tổ mẫu còn có gì phân phó?”
Thái hậu đứng lên đi đến bên cạnh nàng, cầm tay nàng vỗ nhẹ: “Ở trước mặt ai gia không cần thiết dùng thái độ dè dặt cẩn trọng như vậy, Thiển Thiển, hai ngày nay có việc gì xảy ra?
Hôm nay gặp ngươi ta cảm thấy là lạ, thế nào, không thích ở chung cùng ai gia?”
“Làm sao có thể?” Thiển Thiển vội ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi chứa đầy ý cười ngọt ngào: “Ta thích hoàng tổ mẫu nhất, hoàng tổ mẫu luôn cho ta thứ tốt, ở trêи đời này, chỉ có hoàng tổ mẫu là quan tâm ta nhất.”
Mồ hôi lạnh ẩm ẩm người, nói dối như vậy mà nàng nói được không chút ghê tởm, đối phương có lẽ cũng nghe đến toàn thân nổi da gà.
Thái hậu cuối cùng lại nở nụ cười, lôi kéo tay nàng cùng nhau đi đến hướng ngoài cửa: “Nhớ lời ta, hảo hảo quan tâm bọn họ, còn có, hầu hạ Liên thành hoàng tử cẩn thận, đừng làm cho hắn ở Hạ Triêu của chúng ta có một phần không thoải mái.”
“Đã biết hoàng tổ mẫu.” Nàng nói xong vài chữ đơn giản, nàng đã minh bạch, trừ lời này, không có lời khác có thể nói, cũng không dám nói.
“Trở về đi.” Thái hậu đem nàng đi ra cửa, tầm mắt đảo qua hai cung nữ canh giữ ở cạnh cửa: “Đưa công chúa hồi tẩm phòng, hầu hạ cẩn thận.”
“Vâng.” Hai người một trái một phải canh giữ ở bên cạnh Thiển Thiển: “Công chúa mời.”
Biết vâng lời, thái độ cung kính thật sự.
“Ta đi về trước, hoàng tổ mẫu không cần tiễn, hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Thiển Thiển biểu hiện ra một mặt dịu ngoan cực kỳ, hướng thái hậu cười ngọt ngào nói.
Thái hậu gật gật đầu, thường ma ma ở ngoài cửa cũng theo nàng ta, cùng nàng ta trở lại tẩm phòng.
Thiển Thiển cuối cùng triệt để hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, để hai cung nữ hộ tống mình về tẩm phòng.
Ở chung cùng thái hậu áp lực quá lớn, trái tim mấy lần không chịu nổi, nếu không ở trước mặt nàng ta biểu hiện tham lam chút, không chừng nàng ta lại đã nổi lên nghi ngờ.
Đa mưu túc trí, quá đáng sợ.
…
Theo như lời thái hậu, Hiên Viên Liên Thành đang ở tẩm phòng chờ nàng, thẳng đến khi cửa phòng mở ra, Thiển Thiển mới lấy lại tinh thần, nhìn đến giường lớn trong phòng tranh trí kiều diễm xa hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trướng đỏ lên.
Hắn là phu quân của nàng, nàng bây giờ cùng hắn cô nam quả nữ ở trong một căn phòng, trong phòng chỉ có một cái giường… Nghĩ đến một màn hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn liền quẫn bách càng thêm đỏ bừng, nhất nghĩ đến một màn ngày ấy ở giữa sông, khuôn mặt ửng hồng lại hiện lên một điểm tái nhợt.
Ban ngày còn có thể cùng hắn tùy ý ở chung, hiện thời đêm đã khuya làm sao bây giờ?
Nàng đi đến bên bàn ngồi xuống, không ngẩng đầu liếc hắn một cái, dù sao hắn chán ghét nàng, nói vậy hắn cũng sẽ đối nàng không thể nào, chỉ cần, đừng mạc danh kỳ diệu khơi mào tính ɖu͙ƈ của hắn là tốt rồi.
Hiên Viên Liên Thành quả thật không biết đối với nàng thế nào, hắn chỉ luôn luôn dựa ở đầu giường, cầm một cuốn sách binh thư trong tay nghiêm cẩn lật xem.
Không khí có chút xấu hổ, Thiển Thiển cũng không biết nói gì cho phải, liền chỉ ngồi ở bên bàn, cầm cái cốc tinh tế thưởng thức.
Cứ như vậy, không biết sau bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên vang tới thanh âm cung nữ kiều mị dịu ngoan: “Công chúa, Liên thành hoàng tử, thái hậu ban huyết yến, đặc mệnh nô tì đưa tới.”
“Vào đi.” Vừa nghe đến “Thái hậu” này hai chữ, Mộ Thiển Thiển liền cảm thấy da đầu run lên.
Hai cung nữ bưng hai chén huyết yến vào cửa, nhẹ nhàng đặt ở trêи bàn, liền thối lui đến một bên.
Thấy các nàng tựa hồ không có ý định rời đi, Mộ Thiển Thiển nhăn mày lại: “Còn có việc?”
Hiên Viên Liên Thành xem cũng chưa xem các nàng liền liếc mắt một cái, vẫn như cũ đọc binh thư.
“Nô tì lưu lại hầu hạ công chúa và hoàng tử đi ngủ.” Một cung nữ nói.
“Không cần thiết…” Nói còn chưa nói xong, Mộ Thiển Thiển liền tự giác im miệng, ngoái đầu nhìn huyết yến trêи bàn, một điểm thèm ăn đều không có.
Cũng không biết có hay không bị hạ độc, đối với tâm tư thái hậu, nàng hoàn toàn không có hứng thú.
Nhưng thấy hai tỳ nữ vẫn luôn đứng ở một bên, nàng nếu như không nhanh nhanh cùng Hiên Viên Liên Thành “Đi ngủ”, cũng không biết các nàng có phải hay không muốn đứng tới hừng đông.
Lại liếc mắt một cái nhìn huyết yến, nghĩ rằng thái hậu còn cần nàng đến hỏi thăm tin tức của mấy nam nhân kia, lúc này hẳn là không đến mức muốn hạ độc hại nàng, nàng có chút bất đắc dĩ, đành phải hai ba ngụm đem huyết yến ăn luôn, lại quay đầu quét hai người liếc mắt một cái: “Ăn xong rồi, chúng ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi lui xuống đi.”
“Liên thành hoàng tử…” Trong đó một cung nữ nhìn huyết yến, lại nhìn Hiên Viên Liên Thành, một mặt chần chờ.
“Hắn không thường ăn thứ này.” Mộ Thiển Thiển đem chén huyết yến còn lại uống hết, cấp tốc nuốt xuống, đem bát đặt xuống, âm thanh lạnh lùng nói: “Bản công chúa muốn cùng phu quân nghỉ ngơi, các ngươi còn muốn ở lại xem náo nhiệt?”
“Nô tì không dám.” Hai cung nữ liền thu thập tàn cục, nhanh chóng lui ra ngoài.
Phòng cuối cùng trở về yên tĩnh, nhưng nhìn đến giường lớn duy nhất trong phòng, Mộ Thiển Thiển vẫn có cảm giác vài phần co quắp.
Cũng may Hiên Viên Liên Thành tựa hồ thật sự không tính toán động tới nàng, chỉ cần đừng nhúc nhích đến nàng là tốt rồi, ủy khuất ngủ một đêm thì không có gì.
Nàng xoay người đi đến một bên ghế, yên tĩnh nằm xuống.
Cũng không biết là do ăn quá nhanh nên rất no hay là còn do cái gì, mới nằm xuống không lâu, bụng dưới dần dần dâng lên một tia nhiệt khí.
Nàng nâng tay xoa xoa thái dương không biết vì sao tràn ra mồ hôi, lẩm bẩm: “Đêm nay, thế nào nóng như vậy?”
Ngoài cửa sổ gió lạnh nhè nhẹ rót vào, thổi tới trêи khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiển Thiển, lại không mang đến cho nàng nửa phần mát mẻ, ngược lại làm nàng càng khô nóng.
Nàng vươn tay nhỏ bé mở ra cổ áo, một tia phiền chán: “Nóng quá…”
Hiên Viên Liên Thành cuối cùng nguyện ý ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, trong tầm mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra ửng hồng không bình thường, mi tâm hắn khinh nhăn, chần chờ một chút, mới gấp lại binh thư trêи tay, xoay người xuống giường đi đến chỗ nàng.
Hắn không đi tới thì thôi, khi hắn tới gần, Thiển Thiển liền cảm thấy bản thân nóng càng thêm khó chịu.
Cổ áo bị kéo mở, nàng còn ngại không đủ mát mẻ, lại theo bản năng hướng xuống bên dưới kéo mở thêm vài phần, dưới cổ áo da thịt trắng nõn triệt để bại lộ, theo góc độ Hiên Viên Liên Thành trêи cao nhìn xuống, còn có thể nhìn đến hình dáng hai luồng cao ngất.
Hai cái иɦũ ɦσα này, ngày ấy hắn từng đã nắm trong tay, dùng sức vuốt ve qua, xúc cảm có bao nhiêu tốt, căn bản không cần nhiều lời.
Hắn đánh giá Mộ Thiển Thiển, đồng thời Mộ Thiển Thiển cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Trước mắt nàng khuôn mặt tuấn dật động lòng người, sắc môi như cánh hoa hồng càng ngày càng rõ ràng, ở dưới đèn đuốc nhàn nhạt chiếu rọi xuống, tản ra hơi thở mê hoặc cực hạn động lòng người.
Nàng tự giác đứng lên, hướng hắn tới gần hai bước: “Liên Thành…”
Ở trong ý thức của Thiển Thiển, bản thân chính là hướng Hiên Viên Liên Thành đến gần vài bước, còn đối với Hiên Viên Liên Thành ý thức rõ ràng, nữ nhân này ngã vào lòng hắn, thậm chí vươn tay muốn đụng chạm mặt hắn.
Hắn một phen chế trụ cổ tay nàng, đầu ngón tay dừng ở mạch của nàng, tuấn mi càng thêm rối rắm.
Đáng chết! Cư nhiên đối nàng hạ mị dược.
Ở trong cung hắn đã cùng nàng biểu hiện ra bộ dáng thân thiết như thế , lão thái bà cư nhiên vẫn không tin tưởng, sẽ không sợ bộ dáng này vô pháp lấy lòng hắn, ngược lại để hắn càng thêm oán hận?
Đây là ngọc hoan tán hoàng đế thường dùng, có đôi khi hoàng đế cùng nhóm vương gia vì tìm kiếm càng nhiều kϊƈɦ thích dùng ở trêи người phi tử cùng thị thϊế͙p͙, nhưng lần này, là thái hậu hạ ở trêи người hoàng cháu gái của nàng ta!
Ngọc hoan tán dược hiệu có bao nhiêu cường hãn, hắn không có nếm thử qua, nhưng là nghe nói một chút.
Nếu không có người vì nàng giải trừ, nhẹ thì thương thân, nặng thì còn có thể để nàng chết.