Dưới đáy lòng Thiển Thiển nói thầm, không phát hiện trong lòng vị dấm càng ngày càng nồng liệt.
Đông Lăng Mặc cũng rốt cuộc không liếc nhìn nàng nữa, ôm nàng tiếp tục đi về phía trước.
Chờ thời điểm Thiển Thiển lấy lại tinh thần, bản thân đã cùng hắn đi được đủ xa, nhịn không được quay đầu nhìn lại, mạt thân ảnh nho nhỏ vẫn như cũ đứng ở dưới ánh mặt trời màu vàng, nhìn bóng lưng bọn họ ngẩn người.
Tuy rằng khoảng cách quá xa, thấy không rõ biểu cảm trêи mặt nàng cũng nhìn không tới thần sắc đáy mắt, nhưng nàng cảm giác được cỗ hàn ý làm người ta bất an.
Bất quá là tiểu cô nương thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi mà thôi, thế nhưng khiến cho nàng cảm giác được hơi thở nguy hiểm?
Quả nhiên là người trong phủ Định Quốc Hầu của hắn, ngay cả tiểu cô nương cũng toàn thân hàn khí bức người.
Bất quá, Đông Lăng Mặc luôn ôm nàng có chút ngoài dự kiến, trong ấn tượng của nàng, nam nhân này không nên biểu hiện ra một mặt ôn nhu như thế, nhất là ở trước mặt nàng.
Không phải là… Cố ý trước mặt cô nương kia muốn dùng nàng làm lá chắn?
Quả nhiên ý niệm vừa mới ở trong đầu phát ra, hai người vừa vặn đi qua một cửa hành lang, trong tầm mắt không có mạt thân ảnh mảnh khảnh kia, Đông Lăng Mặc bỗng nhiên buông lỏng nàng, đi nhanh về phía trước.
Nguyên lai thật sự đem nàng làm lá chắn, cũng không biết hắn là cố ý muốn chọc giận nữ hài kia, hay là muốn dùng nàng đến làm cho người ta biết khó mà lui.
Bất quá, khả năng trước có vẻ hợp lý hơn.
Hắn chính là ngựa đực, làm sao có thể cự tuyệt một tiểu cô nương nũng nịu xinh đẹp đáng yêu như vậy?
Tử cải củ, tán gái còn chưa tính, còn lợi dụng nàng đến để đạt mục đích của hắn, thật sự rất đáng giận!
Nàng hận một cước đạp trêи mặt đất, không có đem nền gạch bạch ngọc đạp vỡ, nhưng chân nàng lại một trận đau đớn.
Nàng nhíu nhíu mày, thấp mắng một tiếng, nhấc làn váy lại cất bước đuổi theo hắn.
Ai kêu hắn là Định Quốc hầu, mà nàng bất quá là công chúa hữu danh vô thực gặp rủi ro? Hắn muốn lợi dụng nàng, cũng chỉ có thể mỉm cười cho hắn lợi dụng.
Hảo hán không chấp nhất, khẩu khí này, nàng nhịn!
Khi đuổi tới bên cạnh hắn Thiển Thiển đã hô hấp dồn dập, thở hổn hổn hển hển, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua cái gì, nàng lôi kéo góc áo hắn, lầu bầu mở cái miệng nhỏ nhắn theo bản năng hỏi: “Ngươi cùng Lục Hoàng tỷ là quan hệ như thế nào?”
Đông Lăng Mặc dừng chân một chút, quay đầu nhìn nàng.
Lần này Thiển Thiển phản ứng rõ ràng so với vừa rồi nhanh hơn chút, ở phía trước hắn dừng bước.
Ngẩng đầu đón nhận, ánh mắt hắn nháy mắt lạnh như băng làm cho người ta nhút nhát, trong lòng nàng hoảng hốt, lập tức giải thích nói: “Ngày hôm qua ở trong cung gặp được Lục Hoàng tỷ, Lục Hoàng tỷ hỏi ta ngươi tốt không, ta tò mò, thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
Đông Lăng Mặc thu hồi tầm mắt lãnh liệt, lại không để ý tới nàng, hướng phía trước đi đến.
Thiển Thiển hít sâu một hơi, đối với bóng lưng hắn cao lớn vững vàng nguyền rủa vô số lần, mới lại nhấc làn váy vội vàng đuổi theo.
Cảm giác ăn nhờ ở đậu thực mẹ nó khó chịu, hắn đi đến đâu nàng còn phải theo tới đó, sợ bản thân bị quăng ở trong này không có người thèm để ý nàng.
Nhưng là…
Nàng cắn cắn môi, trong lòng hừ lạnh.
Nàng sẽ không vĩnh viễn như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày muốn làm cho bọn họ thấy nàng lợi hại.
Nếu không đối phó được bọn họ, cũng ít nhất sẽ học giỏi năng lực chạy trốn.