Dây Dưa

Chương 29



Sở Liễn sửa sang quần áo rồi điều chỉnh lại cảm xúc, thấy vẻ mặt người trong gương không còn buồn bã mới lên kiệu đi gặp mẹ mình.

Lẽ ra y phải đến gặp bà ngay khi mới về, nhưng giờ trong lòng y có quá nhiều nỗi lo, cũng không biết phải nói với mẫu thân thế nào về những chuyện xảy ra gần đây.

Y bị vu oan, bị ép vào miếu cầu phúc. Ai ngờ trong miếu chẳng những không có thần Phật mà còn ẩn giấu yêu ma nắm hết vận mệnh thiên hạ. Hiện giờ dưới quần áo y chi chít dấu vết của yêu vật, sau khi trải qua nhiều lần liên tiếp lại cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì lạ.

Y từng làm chuyện kia với Thái tử trong miếu, còn tự tay giúp yêu ma đoạt xá Thái tử.

Khi biết hồn phách Sở Hộc chưa tiêu tan mà vẫn ở trong ngọc bội, y cũng không rõ mình vui hay lo, trong cung rất nhiều người chết nhưng y chưa từng tự tay giết ai, cũng không muốn thấy người khác chịu khổ.

Sở Liễn nhắm mắt lắc đầu cười tự giễu, thầm nghĩ thảo nào khi mẫu thân đưa mình lên núi lại nhìn mình bằng ánh mắt thất vọng tràn trề, Sở Liễn ơi Sở Liễn, ngươi không muốn ăn thịt người khác thì phải dâng thịt mình cho người khác ăn đấy.

Khi mở mắt ra, cảm xúc trong mắt y dần ổn định lại, một sợi tóc mai rủ xuống, gió lạnh thổi qua gò má trắng như ngọc của y, một bông tuyết nhỏ xíu bay vào đọng trên mi.

Chuyện đã đến nước này, yêu vật kia nói muốn giúp y, nếu không thoát được thì cứ xem như đây là một cuộc giao dịch, y lấy hoàng vị, còn yêu vật muốn lấy thứ gì từ y thì tùy nó.

-

Mẫu phi vô cùng sợ hãi khi thấy y, xua người hầu đi hết rồi gọi y vào phòng, hỏi y có để ai biết chuyện mình trở về không, còn dặn y tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt phụ hoàng kẻo bị phạt nặng hơn.

"A Liễn, con gặp bệ hạ chưa?" Mẫu phi cởi áo lông chồn trên người y rồi tự tay rót trà nóng cho y, "Bệ hạ cho phép con về à?"

"Sở Hộc nói đỡ cho con trước mặt phụ hoàng," Sở Liễn né tránh ánh mắt bà, "Hắn nói muốn nhường vị trí Thái tử cho con, còn giết những kẻ hãm hại con nữa."

Bà không tin, chẳng những không yên tâm mà càng lo hơn: "Sở Hộc? Nếu không phải tại hắn thì mấy năm nay con đâu mất lòng tin của bệ hạ......"

Nói xong bà càng thêm kích động, suýt nữa hất đổ chén trà xuống đất, giọng nói run rẩy, "A Liễn, loại người như vậy sao con có thể tin được chứ! Hắn mà không cần quyền thế sao? Bọn họ bày mưu tính kế bao năm, sao có thể trả lại thứ mình thèm khát cho chúng ta được!"

Sở Liễn trấn an bà: "Mẫu thân đừng lo, việc này con tự có chủ trương, mấy ngày qua con đã lung lạc các triều thần trước đây, sau này con làm Thái tử, Sở Hộc tình nguyện phò tá con, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa."

"Sao hắn lại giúp con?" Bà nhìn Sở Liễn, nhìn khuôn mặt tuấn tú hiền lành của con trai rồi nói, "Chỉ vì con xem hắn là đệ đệ nên hắn tự nguyện từ bỏ ngai vàng, làm thần tử quỳ dưới chân con sao?"

-

Bà nói đúng.

Sở Hộc tuyệt đối sẽ không cúi đầu xưng thần dưới chân y.

Nếu hồn phách Sở Hộc trở lại cơ thể rồi nói tình nguyện làm thần tử của y, nếu y đồng ý thì chính là nuôi sói như chó, lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ để tránh bị cắn rách cổ họng.

"Nương tử ngồi đây lâu lắm rồi," nam tử ôm eo y, dụi vào cổ y cười hỏi, "Văn thư thú vị hơn vi phu sao?"

"Muốn làm chuyện kia với ta à?" Sở Liễn đặt văn thư lên bàn rồi cởi đai lưng ném xuống đất.

Y nắm cánh tay nam tử, đẩy đối phương lên giường, "Ngươi gọi ta là nương tử, còn biết tâm nguyện của ta, vậy ta muốn gì ngươi cũng sẽ đáp ứng đúng không?"