Dây Dưa

Chương 5



Yêu vật này nhét bộ phận sinh dục vừa to vừa lạnh vào lỗ nhỏ của Sở Liễn rồi tham lam hút dâm dịch ngọt ngào tiết ra từ thành ruột. Nó cũng biết con người yếu đuối hơn yêu vật, khi Sở Liễn khóc thành tiếng nó sẽ chậm lại một chút, mấy xúc tu phụ xoa bóp cặp mông trắng nõn xem như an ủi nương tử.

Sở Liễn không biết yêu vật này bắn bao nhiêu lần, mỗi lần y chịu không nổi đối phương sẽ buông y ra rồi banh rộng hai chân y, xoa nắn bụng y để tinh dịch chảy ra, tránh làm y vỡ bụng.

Thắt lưng của y bị ném dưới giường, áo quần xộc xệch, trên ngực chi chít vết đỏ, núm vú bị mút sưng tấy, mới đầu y định gỡ xúc tu bám trên ngực ra, nhưng sức y quá yếu nên đối phương cứ tưởng y nghiện mà còn ngại, trái lại càng thêm hưng phấn.

Y đường đường là hoàng tử Đại Sở mà......

Khi một xúc tu mảnh như cây kim vạch lỗ tiểu của y ra rồi chui thẳng vào trong, y chợt bừng tỉnh, thực sự không nhịn được nữa nên bật khóc rấm rứt.

"Bộ dạng này của nương tử đáng yêu thật......" Giọng yêu vật trầm thấp, lộ ra sự thỏa mãn vui vẻ, "Vi phu thích lắm."

Sở Liễn khóc, cổ tay bị trói bằng dây mềm hằn lên vết đỏ. Thật ra đối với yêu vật lực đạo này rất nhỏ, chỉ là Sở Liễn được nuôi trong cung nên da mịn thịt mềm, chỉ đụng nhẹ một cái sẽ lập tức ửng đỏ.

Quái vật ghì chặt Sở Liễn trong lòng mình, nó thích ngắm Sở Liễn thút thít rơi lệ nên cúi đầu xuống nhìn kỹ mặt y, càng nhìn càng thích, lúc ở đại sảnh nó đã cảm thấy Sở Liễn đẹp mắt, trên giường vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Gò má Sở Liễn đầm đìa nước mắt và mồ hôi, thút thít cầu xin nó: "Ta không muốn chết, tha cho ta, tha cho ta đi......"

Yêu vật nghiêm túc nói: "Vi phu sẽ có chừng mực, không để nương tử bị thương đâu."

Xúc tu dài mảnh của nó chui vào trong dương vật Sở Liễn, y cố giãy giụa, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Dương vật y căng trướng như mắc tiểu, đầu xúc tu kia chứa đầy chất lỏng kích dục, y trướng đến phát đau, bên trong nóng hổi nhưng lỗ tiểu bị bịt kín nên chẳng tiết ra được gì.

"Ta, ta không chịu nổi, ngươi thả ta ra đi......"

Rốt cuộc yêu vật cũng chịu thả y ra, xúc tu mềm mại linh hoạt bôi dâm dịch khắp người y, Sở Liễn nằm nghiêng trên giường gỗ, hai mắt nhắm nghiền, trên mi còn đọng giọt nước óng ánh.

Y run rẩy túm chặt vạt áo mình, cố kìm lại tiếng thút thít, không muốn khóc theo ý muốn của yêu vật này.

Nhưng khi xúc tu rút ra, y vẫn rên rỉ mấy tiếng, toàn thân run rẩy, lại bắn ra trên chăn.

Y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng như vậy, hồi bé y từng bắt gặp một thị vệ tư thông với cung nữ trong cung, y nấp sau cây cột nghe nửa khắc đồng hồ, cả khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng nghĩ thầm sao bọn họ lại vô liêm sỉ thế chứ?

Nhưng giờ y lại bị yêu vật đè ở đây...... Đáng hận là trong nỗi đau đớn nhục nhã này, y lại cảm nhận được chút khoái cảm của tình dục, y không muốn thừa nhận khoái cảm này, y......

"Nương tử không muốn gọi ta là Sở Hộc," yêu vật vuốt ve tấm lưng mịn màng của y rồi ôn hòa nói, "Vậy...... nương tử đặt tên cho ta theo ý mình đi."

Sở Liễn quay mặt đi, khàn giọng nói: "Ta không đặt."

Yêu vật hào hứng nói: "Vậy cứ gọi ta là phu quân đi!"

Sở Liễn: "......"

Y nắm chặt gối, lặng lẽ đưa tay lau nước trên khóe mắt rồi nói: "Ngươi có thể biến thành người khác, thế gian muôn người muôn mặt, vậy ta sẽ gọi ngươi là Thiên Diện."