Diệp Cảnh nghiêng người, vươn tay đến bên miệng Thư Kha, lòng bàn tay chạm vào đôi môi mềm mại của cô, ánh mắt anh càng sâu. Tay hướng lên trên, đưa kẹo vào trong miệng cô, đang muốn rút lại, chiếc lưỡi mềm mại lại ẩm ướt liếm qua lòng bàn tay anh.
Tay Diệp Cảnh dừng lại ba giây, mới chậm rãi thu về.
Thư Kha cười: “Rất ngon.”
Diệp Cảnh quay mặt sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tay đặt lên đùi, không cử động trong một lúc.
Thư Kha giống như vô ý liếc nhìn, chỉ thấy các đường nét trên gương mặt anh.
Dọc đường không nói thêm lời nào, Thư Kha theo bản đồ lái xe đến bên ngoài khu chung cư Diệp Cảnh ở. Khu vực hơi xa trung tâm thành phố, là một nơi đáng sống dọc theo tàu điện ngầm. .
Cô lái xe về phía lối vào gara, Diệp Cảnh mở miệng: “Tôi xuống ở đây.”
“Tôi đưa anh vào gara, lối vào thang máy, không phải tiện hơn nhiều sao?” Thư Kha nói xong, ở lối vào, đưa tay lấy thẻ đỗ xe. Cửa kiểm soát cho qua, lái xe xuống.
“Tòa nhà mấy?”
“Tòa nhà 9.”
Nửa đêm, nhà để xe chật cứng, tầng hai không có chỗ đỗ xe, cô lại xuống tầng dưới, lái xe lên tầng ba.
Trong mắt Diệp Cảnh hiện lên một tia nóng nảy, nhưng anh không nói.
Thư Kha theo biển chỉ dẫn lái xe đến gần lối vào tòa nhà 9, tìm chỗ đỗ xe.
Lùi xe thành thạo vào gara, đỗ xe.
Thư Kha nhìn anh: “Khát nước, có thể lên uống một cốc nước không?”
Diệp Cảnh nhìn cô ba giây, xuống xe.
Ừ, Thư Kha nghĩ rằng anh đã đồng ý.
Hai người cùng nhau đi vào thang máy. Khi thang máy lên tới tầng một, có hai người đàn ông bước vào, trên người nồng nặc mùi rượu, khoe khoang khắp nơi.
Một người trong số họ nhìn Thư Kha, đụng vào cánh tay người bên cạnh, nháy mắt.
Thư Kha mặc một chiếc váy đen bó sát người, bả vai và chiếc cổ trắng như tuyết, xương quai xanh mảnh mai, được vải vóc phác họa ra hình dạng mê người, rãnh sâu như ẩn như hiện. Dưới ánh đèn nóng rực của thang máy, trắng chói mắt, mê người đến cực điểm.
Hai người đàn ông đối diện nhìn có vẻ thèm muốn, Thư Kha vừa mới nhận ra thì đột nhiên có một bóng lưng rộng lớn chắn trước mặt cô, che khuất tầm nhìn của cô.
—— Diệp Cảnh vốn dĩ đứng ở một bên thang máy với Thư Kha, đi tới phía trước Thư Kha, đưa lưng về phía cô, đút hai tay vào túi, ánh mắt lạnh lùng thấu người, nhìn chằm chằm hai người kia.
Diệp Cảnh cao 1m88, cơ bắp săn chắc, đứng ở đó cũng đủ có cảm giác áp bức.
Hai người đàn ông lập tức thu hồi tầm mắt, nói nhảm nhí điềm nhiên như không, che giấu nội tâm bất an.
Thư Kha bị chặn tầm nhìn, nhìn không thấy hai người lo lắng kia, tấm lưng rộng trước mắt khiến tâm tình cô rất tốt.
Cô cúi đầu xuống, đầu nhẹ nhàng tựa vào lưng Diệp Cảnh.
…….Lưng người đàn ông cứng đờ trong nháy mắt.
Cô vươn tay, vén nhẹ áo phông của anh, ngón tay đặt trên thắt lưng, lại chậm rãi di chuyển lên trên.
Mỗi lần ngón tay thăm dò lên trên, anh cảm giác sống lưng của mình cứng lại.
Thư Kha im lặng cong môi, dùng móng tay cào nhẹ lên rãnh lưng của anh.
Hai tay Diệp Cảnh trong túi quần bỗng dưng nắm chặt. Thư Kha cảm nhận được cơ bắp dưới tay căng thẳng như run rẩy, ngón tay cô di chuyển, sờ được những hạt nhỏ như có như không.
……..Hử? Nhạy cảm như vậy? Các lỗ chân lông bị kích thích nổi lên.
Thật thú vị.
Thư Kha càng cảm thấy thú vị càng không bỏ được ý định nghịch ngợm.
Cô nhẹ nhàng viết các từ tiếng anh lên lưng anh, lúc thì dùng cùi ngón tay, lúc thì dùng móng tay.
Do you want to……
Cánh tay của người đàn ông lộ ra ngoài quần áo, nổi đầy gân xanh kéo dài.
Chỗ nào đó trướng lên, cả người bồn chồn không có chỗ phát tiết.
Anh nhìn chằm chằm hai người kia, đường nét trên mặt sắc bén, ánh mắt bội phần hung ác, mang theo vẻ kiêu ngạo thô bạo.
Hai người đàn ông kia bị anh nhìn cả người sợ hãi…..Cũng không nhìn cô gái của anh, còn muốn thế nào!
Sau một lúc, họ xoay người nhìn thành thang máy, lúc đầu khoe khoang khắp nơi, lúc này cũng không phét nữa. Không dám nói nửa phần, sợ rước họa vào thân.
Thư Kha không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên trong thang máy yên tĩnh hẳn.
Một tiếng động nhẹ, thang máy lên tầng 28, cửa mở ra.
Thư Kha đứng ngay ngắn, Diệp Cảnh nghiêng người, nhường đường ra, nhìn cô một cái. Thư Kha đi ra ngoài, anh theo sau cô đi ra.
Đến cửa nhà, Diệp Cảnh lấy chìa khóa ra từ trong túi, mở cửa.
Cắm vào hai lần, không vào được. Anh thở ra một hơi nóng nảy, xoay người, tựa vào cửa, liếc nhìn Thư Kha, giọng điệu mạnh mẽ: “Mẹ nó, cô nghĩ kỹ rồi sao? Lão tử không chịu trách nhiệm.”
Thư Kha đến gần anh, rất gần, đúng lúc đụng phải thứ kia. Cách qua lớp vải cũng có thể cảm nhận được sự cấp bách của nó.
Cô chớp mắt một cái, chớp chớp đôi lông mi cong vút: “Anh sợ cái gì?”
“Sợ tôi quấn lấy anh? Hay là…..sợ anh yêu tôi?” Cô cười, cười giống như một hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông.
Cô nhìn anh, anh nhìn cô, không ai lên tiếng trong một lúc.
Đèn cảm biến tự động tắt.
Có một cửa sổ ở hành lang đối diện cửa ra vào. Những ngôi sao trên bầu trời tô điểm cho tấm rèm xanh thẫm ở phía đó, ánh trăng chiếu xuống tạo nên bóng trăng trắng bạc trên nền hành lang.
Cô ẩn mình trong bóng tối với ánh sáng sau lưng, đôi mắt hỗn loạn của anh lộ ra dưới ánh trăng.
Cửa lớn mở ra, Thư Kha còn chưa bước vào ngưỡng cửa, đột nhiên bị người đàn ông dùng lực kéo, kéo vào trong lòng. Cô kêu nhỏ một tiếng, anh xoay người cô, áp vào tường, bóp cằm cô, cúi đầu hung hăng chặn miệng cô lại.
……Môi lưỡi quyện vào nhau, ngấu nghiến, nồng nhiệt đến ngộp thở.
Thư Kha không thở nổi, muốn đẩy anh ra, nhưng thân thể người đàn ông như tường đồng vách sắt, đè cô thật chặt. Trốn không thoát, môi không hé được, từng sợi bạc trượt xuống từ khóe môi.
Thư Kha khó khăn phát ra tiếng ưm ưm, lúc này cô không có một chút quyền chủ động nào, giống như cá trên thớt, chuẩn bị bị làm thịt. Cô khó khăn nâng hai tay lên, cách giữa hai người, lại bị anh bắt lấy, kéo xuống, giữ ở phía sau. Hai tay cô bị anh bắt chéo ấn vào eo, ôm hôn cô, tay kia nắm lấy gáy cô, buộc cô không ngừng thâm nhập vào phục vụ cho sự cướp đoạt hung ác của anh.
Thư Kha có chút suy sụp…. Người đàn ông này không có bất kỳ kỹ năng hôn nào, giống như muốn ăn thịt người. Đầu lưỡi cô tê dại, đôi môi sưng tấy, hết lần này đến lần khác lại bị sự thô lỗ của anh làm cho rất hưng phấn.
Người trong ngực càng ngày càng yếu, anh buông cô ra, chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa trượt xuống đất.
Anh ôm ngang cô, ném lên ghế sofa trong phòng khách. Khi cúi xuống, cô không chống cự.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn đôi mắt mập mờ dục vọng của cô, đột nhiên tim anh quặn thắt đau đớn.
Bao nhiêu năm rồi……
Anh cho rằng anh sớm đã quên, giờ phút này, nỗi đau đớn và khổ sở mà anh đã phải chịu đựng trên con đường anh đi lại hiện lên trong tâm trí anh.
Hai tay người đàn ông nắm chặt sofa, bỗng buông ra, chống đứng dậy, ngồi ở một bên, ánh trăng trong phòng, cầm hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn, châm một điếu thuốc cho mình.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo, Thư Kha từ từ ngồi dậy.
Cô cũng tự châm một điếu thuốc cho chính mình. Trong bóng tối, không ai nói gì, im lặng hút thuốc. Cô thở ra một hơi, nhìn những vòng khói được thở ra bởi hai người nhẹ nhàng quyện vào nhau trong không trung.
Hút xong một điếu thuốc, cô đứng dậy, cười nhạt: “Chúc ngủ ngon.”
Diệp Cảnh không nói lời nào.
Thư Kha đi đến cửa chính, mở cửa, rời đi, trở tay đóng cửa lại.
Thang máy từ từ đi xuống, biểu cảm Thư Kha nhạt nhẽo, thất vọng.
Cảm giác rất kỳ lạ, khoảnh khắc đó nhìn thấy ánh mắt của anh, cô cũng không phải muốn làm điều đó.
Như thể……cô nợ anh cái gì.
Trong phòng, Diệp Cảnh ngồi trên sofa, liên tiếp hút mấy điếu thuốc, cau mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Đường phố nửa đêm, rất ít người đi đường.
Chiếc Audi màu trắng đang lái trên đường, cách 200m là một chiếc Land Rover màu đen. Không xa không gần, luôn duy trì khoảng cách đó.
Cho đến khi nhìn thấy chiếc Audi màu trắng kia đi vào cửa kiểm soát khu chung cư, các biện pháp an ninh dành cho khu chung cư cao cấp này đã được áp dụng, sẽ không có rủi ro về an ninh nào. Chiếc Land Rover màu đen dừng lại bên đường.
Cảnh Diệp mở cửa sổ trời của xe, ngửa mặt dựa vào lưng ghế, nhìn sao, nhìn trăng, nhìn mây.
Nhưng, sao đó, trăng đó, mây đó, tất cả đều biến thành người kia…..
*
“Thật lợi hại, cậu chụp ảnh, đoàn xe của họ rất hài lòng đó.”
Lúc Thư Kha nhận điện thoại của Vu Điền Điềm, cô đang tắm trong thẩm mỹ viện.
Tối nay cô đi dự tiệc tối với cha mẹ, cô đến để làm SPA toàn thân.
“Ừ.” Thư Kha lười biếng đáp một tiếng.
“Còn có một tin tốt, giải vô địch đua xe lần này, họ muốn mời một nhiếp ảnh gia để quay một bộ phim tài liệu với đội.”
“Ồ.”
“Không có hứng thú?”
“Không có hứng thú.”
“WHY? Diệp Thần của cậu? Không thích à?”
“Người đàn ông đó nước đổ đầu vịt.”
“……Không phải chứ? Dửng dưng trước vẻ đẹp nóng bỏng và gợi cảm của cậu? Diệp Thần lợi hại như vậy?”
“Anh ấy có ý chí kiên cường.” Thư Kha thản nhiên nói. Nếu không phải cô cảm nhận được phản ứng của anh, thì chắc chắn cô sẽ nghi ngờ anh không được. Nhưng trong trường hợp như vậy, anh còn có thể dừng lại……
“Lợi hại, thật lợi hại nha.” Vu Điền Điềm chậc chậc thở dài nói: “Mình nghĩ người đàn ông này...”
Thư Kha haha hai tiếng: “YOU CAN YOU UP.”
“Chậc…. Sao mình ngửi thấy mùi chua tràn qua điện thoại ta?”
“Cậu thử đi.”
Vu Điền Điềm cười to: “Ôi chao, tiểu yêu tinh, mình sẽ không động đến người đàn ông cậu coi trọng đâu. Thứ nhất tình bạn, thứ hai đàn ông, đó là quy tắc sống của mình.”
Thư Kha hừ lạnh: “Cậu mà cũng có thể nói như vậy.”
“Dù thế nào cũng mạnh mẽ hơn cậu, câu chưa nếm qua một người đàn ông nào, nếu sau này khi bước vào cuộc hôn nhân bế tắc với người đàn ông môn đăng hộ đối, gặp sự bất hòa trong cuộc sống như trầm cảm sau sinh, đàn ông ngoại tình, tiểu tam cào mặt v.v. Liệu cậu có hối hận không? Có cam lòng không? Nói không chừng cả đời không có thú vui hoang dã nha ~”
“Ồ.” Mặt Thư Kha lạnh lùng.
Sau khi cúp điện thoại, Vu Điền Điềm quyết định, cô gái này chắc chắn là bị một vố đau ở chỗ Diệp Cảnh, cho nên mới bực dọc như vậy. Cảm giác hôm nay rất khác so với tối hôm nọ họ nói chuyện với nhau.
*
Quản lý đoàn xe sẽ gửi ảnh lên nhóm WeChat để mọi người cùng xem.
Trong nhóm nhất thời nổ tung.
Mấy tay đua tự đánh giá bản thân một cách thích thú, vừa khen mình đẹp trai vừa khen tài năng của nhiếp ảnh gia. Các cô gái ở một bên hết lời khen ngợi Diệp Cảnh.
“Diệp Cảnh không hổ là gương mặt đại diện của đoàn xe, quá đẹp trai!”
“Đôi mắt của Diệp Cảnh thật dịu dàng, muốn tan chảy…..”
“Fan nhìn thấy những bức ảnh này, không liếm màn hình đòi gả thì tôi thua!”
“Tôi đã đoán trước được sóng gió sẽ xảy ra tiếp theo rồi ~~~”
“Nếu Diệp Thần xuất hiện nhiều hơn thì Weibo và tài khoản chung của đoàn xe chắc chắn sẽ tăng fan một cách điên cuồng.”
Diệp Cảnh được anh em nhắc nhở, nhìn ảnh chụp, gửi một tin nhắn: “Xóa ảnh của tôi đi, không cần tuyên truyền.”
Nhân viên hành chính Nhâm Vũ Phi: “Ừm? Diệp Thần, không phải anh nói thỉnh thoảng cũng cần xuất hiện sao?”