Lý Anh Tú vừa nói dứt lời lập tức bên dưới đi ra một người mặc áo quan đại thần màu tím, Lý Anh Tú nhìn xuống khẽ nhếch môi cười, người đi ra chính tộc tộc trưởng tộc Ojon – Chu Thành Tổ
- Bẩm bệ hạ, tuy Chân vương đã bỏ chạy, nhưng con hắn vẫn còn tại Khai thành, bị Triệu đại nhân che giấu mong bệ hạ suy xét.
- Chu Thành Tổ, ngươi...
Triệu Kiến Thành tức giận muốn hộc máu, nói cùng tiến cùng thối đây, bây giờ lại đứng ra bán đứng hắn. Chu Thành Tổ sắc mặt không đổi nói.
- Ta như thế nào? Chẳng lẽ ta lại nói không đúng, hắn vốn là cháu ngoại ngươi đương nhiên ngươi sẽ che giấu cho hắn thôi.
Chỉ có phía trên Lý Anh Tú ngồi bên trên trong lòng cười lạnh. Đúng vậy, việc này chính là do hắn sắp xếp. Kim Đức Mạn muốn làm chủ được Hàn quốc ngoại trừ sự ủng hộ của hắn thì phải tiêu diệt được đám cỏ đầu tường này. Lý Anh Tú sớm đã có ý định làm tan rã sự liên kết của các bộ tộc đã sớm hạ lệnh cho các Ám bộ (đi theo Lý Anh Tú) bí mật tìm đến các tộc nhỏ uy hiếp, lợi dụ bắt đầu lôi kéo, đặc biệt là tộc Ojon là tộc yếu nhất trong ba đại tộc, Lý Anh Tú dùng chính còn đường buôn bán muối để uy hiếp tộc Ojon. Đối với muối Lý Anh Tú thực sự quan tâm không lớn, bởi sau này khi mở cửa, cải cách phương thức lao động muối sẽ đại hạ giá, ngược lại tài nguyên sắt nằm trong tay tộc Hanja và lương thực trong tay của tộc Jara mới là vấn đề.
- Bệ hạ, xin ngài minh giám, Junki vẫn còn nhỏ dại, chưa biết gì, xin bệ hạ khai ân.
Triệu Kiến Thành tuy là cỏ đầu tường sẽ không bao giờ trung thành gì với một ai, nhưng hắn lại là một người cha tốt, một ông ngoại tốt, tuy Chân vương thất thế nhưng dù sao Junki vẫn là cháu ngoại hắn đây. Thấy Lý Anh Tú chưa nói gì hắn vội quay sang Kim Đức Mạn quỳ lạy nói.
- Nữ vương, xin nể tình hắn cũng là máu mủ hoàng tộc họ Kim hiện tại không còn bao nhiêu người. Dù sao hắn cũng là hoàng đệ của người, xin người mở một mắt lưới đi.
Kim Đức Mạn cũng cảm thấy khó xử, nàng lấy hiệu là Thiện Đức bởi vì nàng là người lương thiện, muốn dân chúng có được cuộc sống ấm no. Nàng hận Chân vương nhưng nàng cũng biết trẻ con là vô tội, Junki mới chỉ bốn tuổi làm gì biết cái gì là quyền thế. Lý Anh Tú nhìn sắc mặt nàng khẽ lắc đầu, dù càng ngày càng trưởng thành nhưng đúng như Chân Thánh nữ vương nói, Kim Đức Mạn không phải là một khối tài liệu tốt để làm vua. Lý Anh Tú nói.
- Triệu Kiến Thành, điều mà Chu Thành Tổ nói có đúng hay không?
Triệu Kiến Thành hai tay chống xuống đất run rẩy nói.
- Che giấu trọng phạm triều đình ngươi cũng biết mình có tội?
Lý Anh Tú trừng lên mắt rồng quát lớn, Long khí tỏa ra chấn nhiếp toàn triều, không những Triệu Kiến Thành mà cả bá quan qxO6p đều cảm nhận được cơn thịnh nộ của hoàng đế. Triệu Kiến Thành chỉ biết run rẩy quỳ khóc nói.
- Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng.
Kim Đức Mạn đôi mắt sáng rực nhìn Lý Anh Tú thỏa thích tung ra bá khí của mình chấn nhiếp toàn trường, quả thực đẹp trai vô đối. Chợt nàng nhìn thấy tay Lý Anh Tú để sau lưng vậy mà hướng nàng ra hiệu. Kim Đức Mạn liền hiểu ý nói.
- Bệ hạ, xin ngài bớt giận.
Lý Anh Tú được lời của Kim Đức Mạn cũng thuận thế xuống thang, hắn nói.
- Ồ, vậy nữ vương có ý kiến gì.
Kim Đức Mạn biết Lý Anh Tú chính là để cơ hội cho nàng thể hiện, nàng nói.
- Bệ hạ, thực ra lời nói của Triệu đại nhân cũng không phải không có lý, Junki hắn còn nhỏ, vẫn còn chưa hiểu chuyện, tội lỗi đều là của Chân vương.
Lý Anh Tú thấy nàng hiểu ý hắn phối hợp như vậy cũng rất hài lòng nói.
- Vậy chuyện này để cho nữ vương xử lý cũng hợp lý, dù sao là cũng là chuyện nội bộ của Hàn quốc, Trẫm cũng không tiện xử lý.
- Đa tạ bệ hạ.
Cặp đôi kẻ xướng người họa làm người rõ ràng mọi chuyện nhất là đám cảnh vệ ăn thêm một lần thức ăn cho chó, đúng là phu xướng phụ tùy mà.
Kim Đức Mạn đứng dậy đi xuống bậc thang đứng trước mặt Triệu Kiến Thành nói.
- Triệu đại nhân, hẳn ngươi cũng biết ta và Chân vương có thù oán như thế nào. Thế nhưng niệm tình Junki là hoàng đệ của ta, hắn lại còn nhỏ tuổi nên có thể miễn tội chết, thế nhưng tội sống kho tha. Nếu muốn đổi lấy mạng sống của hắn ngươi có đồng ý đem hai mỏ sắt ra để đổi lấy.
Triệu Kiến Thành kinh hãi, toàn bộ Hàn quốc cũng chỉ mới phát hiện được bốn mỏ sắt, lần này Thiện Đức nữ vương vậy mà trực tiếp đòi hai mỏ, chẳng phải là muốn đòi mạng sống của bọn hắn. Triệu Kiến Thành nhăn nhó nói.
- Thưa nữ vương...
- Triệu Kiến Thành, chẳng lẽ ngươi không biết che giấu tội phạm phản nghịch là tội gì.
Triệu Kiến Thành vừa định trả giá thì tiếng nói lạnh lùng của Lý Anh Tú truyền đến làm hắn run rẩy, cuối cùng hắn lập tức sửa đổi câu nói.
- Bẩm nữ vương, thần nguyện ý.
Kim Đức Mạn liếc nhìn Lý Anh Tú một cái, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, có người để dựa vào thực sự rất tốt đây. Thế nhưng nàng cũng biết giờ không phải là lúc nghĩ đến việc này, thỏa thuận xem như đã được đạt thành, Kim Đức Mạn nói.
- Như vậy Junki tội sống có thể miễn, tội chết khó tha. Nay phế bỏ toàn bộ tước hiệu đang có, gạch tên khỏi hoàng tộc, từ này không còn được mang họ Kim.
- Tạ ơn nữ hoàng, tạ ơn bệ hạ.
Tuy không cam lòng, phải trả giá đắt thế nhưng hắn biết đây là kết quả tốt nhất rồi. Buổi thiết triều đầu tiên đã kết thúc như vậy, bá quan trợ về lục tục chuẩn bị cho buổi lễ đăng cơ, lúc đó Hàn quốc sẽ chính thức có một vị nữ hoàng mới.
Lý Anh Tú lại trở về dùng cơm cùng với Kim Đức Mạn, toàn bộ Cảnh vệ lập tức tránh xa, bọn hắn muốn ăn cơm, không muốn ăn thức ăn cho chó. Không hiểu sao Kim Đức Mạn đặc biệt để hắn ăn hàu, Hàn quốc ba mặt giáp biển, thứ này lại không thiếu đây. Kết quả hôm đó nàng đặc biệt cuồng nhiệt. Lý Anh Tú cuối cùng biết vì sao các bậc đế vương bởi vì đam mê tửu sắc mà mất nước đây, lần nữa hắn gần như bị Kim Đức Mạn hút cạn, thậm chí lưng cũng muốn đau, nếu không phải thể chất của hắn rất tốt, còn có luyện võ thì chắc chắn đã bị nàng đánh bại.
Hai ngày sau, lễ đăng cơ của Thiện Đức nữ hoàng chính thức diễn ra tại hoàng cung Khai kinh, của hoàng cung được mở rộng, dân chúng ai cũng cố gắng ăn mặc đẹp đẽ, những bộ quần áo mới, sạch sẽ nhất của bọn hắn để đi vào cung dự lễ đăng cơ của vị nữ vương tiếp theo của vương quốc. Lần đầu tiên bọn hắn lại có thể đi vào hoàng cung chứng kiến một vị nữ vương đăng cơ. Sự nhân hậu, độ lượng của Kim Đức Mạn làm dân chúng Hàn quốc bừng lên hi vọng bọn hắn sẽ có một vị nữ vương anh minh, mang đến cho bọn hắn một cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Kim Đức Mạn mặc lễ phục của Hàn quốc, đầu đội ngai vàng từng bước từng bước đi lên trên đài. Lý Anh Tú đôi mắt dõi theo từng bước chân của nàng, Kim Đức Mạn sau khi thực hiện xong các nghi lễ chính thức trở thành nữ vương thứ mười hai của Hàn quốc, lấy hiệu là Thiện Đức.
- Để hạ vạn tuế!
Tất cả dân chúng, quần thần toàn bộ quỳ xuống bái lạy tân vương của bọn hắn, Kim Đức Mạn ánh mắt hướng xuống người nam nhân từ đầu buổi lễ vẫn dõi theo nàng, người nam nhân đã mang đến cho nàng tất cả. Lý Anh Tú hướng nàng khẽ mỉm cười gật đầu. Kim Đức Mạn hít sâu một hơi dõng dạt nói.
- Ta mới đăng cơ, chấp chưởng quyền cai trị Hàn quốc. Ngày hôm nay ta có hai việc cần tuyên bố.
Toàn bộ quan lại và dân chúng lập tức hướng về phía đài cao, thân hình nhỏ bé của vị nữ vương vẫn đứng đó vững chãi như sẵn sàng đón đỡ mọi sóng to gió lớn cho cả vương quốc. Kim Đức Mạn nói lớn.
- Ta mới đăng cơ, ban lệnh đại xá thiên hạ, những binh lính theo Chân vương có thể được miễn tội phản nghịch, miễn thuế cho thiên hạ một năm.
- Để hạ vạn tuế!
Toàn bộ dân chúng lập tức hô vang, bọn hắn đã phải sống dưới một chế độ sưu cao thuế nặng của Chân vương, giờ nữ vương miễn thuế chẳng khác nào một cơn mưa cam lâm rơi xuống mặt đất khô hạn, cứu rỗi cuộc sống của dân chúng. Mặt khác những binh sĩ tham gia vào quân đội Chân vương đều bị khép vào tội phản nghịch, có rất nhiều người gia quyến ở Khai kinh, hiện tại nữ vương đại xa thiên hạ, miễn tội cho họ để họ trở về với gia đình, đây chính là một ơn trạch vô cùng lớn.
Kim Đức Mạn chờ dân chúng im lặng xuống liền nói tiếp.
- Việc thứ hai ta muốn tuyên bố, từ nay Hàn quốc và Đại Việt kết thành minh hữu vĩnh cửu.
Dân chúng ồ lên, sự cường đại và nhân từ của hoàng đế Đại Việt bọn hắn cũng đã được chứng kiến, phải nói rằng bọn hắn ước ao Hàn quốc có một vị quân tựa như Thừa Mệnh hoàng đế vậy. Rất nhanh âm thành lớn dần, cuối cùng hình thành thanh âm như sóng vỗ.
- Bệ hạ vạn tuế!
- Để hạ vạn tuế!
Kim Đức Mạn và Lý Anh Tú cùng nhìn nhau cười. Chỉ có đám quan lại trong lòng kêu khổ, bọn hắn có cơ hội lật kèo sao?