Sau khi đăng cơ, tuyên bố trở thành đồng minh của Đại Việt, giữa Thừa Mệnh bệ hạ và Thiện Đức nữ vương cũng đã có những thảo luận sơ bộ. Theo đó Đại Việt sẽ giúp đỡ Hàn quốc khôi phục kinh tế, huấn luyện quân sự, ngân hàng quốc gia Đại Việt cho Hàn quốc vay một triệu quan theo gói viện trợ, số tiền này được chia làm ba phần, một phần dùng để mua các vũ khí để trang bị cho quân đội Hàn quốc, một phần dùng để mua hàng hóa của Đại Việt để đưa vào Hàn quốc, pần còn lại dùng cho quốc khố Hàn quốc dự chi, ngoài ra Đại Việt còn trợ giúp Hàn quốc soạn thảo chương trình giáo dục, xây trường học, hỗ trợ các gói du học sang Đại Việt.
Đổi lại Hàn quốc cho phép Đại Việt đầu tư một số nhà máy, khảo sát, tìm kiếm và được quyền khai thác một số mỏ khoáng sản tìm được, Hàn quốc cho phép các thương đội của Đại Việt giao dịch trên đất Hàn quốc với chính sách ưu tiên thuế, cho phép Phật giáo truyền vào Hàn quốc. Cuối cùng là một hiệp ước an ninh chung Đại Việt – Hàn, theo đó Đại Việt được đóng một căn cứ quân sự trên Hàn quốc vừa giúp Hàn quốc đảm bảo an toàn đối với sự xâm lấn từ nước ngoài, vừa giúp huấn luyện binh sĩ Hàn quốc.
Cả hai vị vua của hai nước đã thống nhất sơ bộ, chỉ chờ các cơ quan ngoại giao đến ký kết hiệp định. Có thể nói với hiệp ước lần này hi vọng bộ mặt của Hàn quốc sẽ có sự thay đổi cực lớn. Kim Đức Mạn biết rõ Đại Việt là một nước văn minh hùng mạnh, nàng khao khát có thể nhanh chóng tiếp cận và học được mọi thứ từ Đại Việt để có thể xây dựng lại Hàn quốc.
Nhưng ngày đầu tiên đăng cơ, một sắc lệnh được đưa ra khôi phục trở lại các điều lệ, điều luật từ thời của Chân Thánh nữ vương, quan phủ khắp nơi bị yêu cầu phải điều tra lại sổ sách xem thử có bao nhiêu nông dân, bao nhiêu ruộng đất bị các địa chủ, quan lại kim tinh, chiếm đoạt, đồng thời Thiện Đức nữ vương cũng ra thánh chỉ yêu cầu tộc Jara phải cử người đến Khai kinh nhận tội và tuyên bố tách khỏi Chân vương, nếu trong vòng năm ngày vẫn chưa phản hồi sẽ phải chịu sự chế tài của triều đình.
Trong vòng ba ngày, dưới sự giúp sức của ba ngàn quân Củng Thần, Thiện Đức nữ vương cũng đã thu hồi lại được toàn bộ vùng đất đai thuộc vùng kiểm soát của Chân vương, quân đội khắp nơi cũng đã đầu hàng và được Thiện Đức nữ vương khoan hồng. Nàng cũng chiêu hàng lại quân đội của Chân vương và tù binh bắt được tổ chức lên một đội quân tám ngàn người, cộng với Kim Yu Shin có hai ngàn người quân số đã lên đến một vạn người. Trường quân sự lại được thiết lập, thu nạp, huấn luyện trở lại các Lang đồ.
Mấy ngày sau, bến tàu Khai kinh lại trở nên nhộn nhịp trở lại, Khai kinh cũng bắt đầu khôi phục lại sinh khí vốn có của nó. Đoàn tàu Đại Việt lần nữa từ phía Nam đi đến kinh thành, chở theo bộ phận còn lại của Hải quân và Elina. Lý Anh Tú tự mình ra tận đến bến tàu để chờ đợi nàng, cả hai vừa nhìn thấy nhau tựa như tiểu biệt thắng tân hôn liền quấn quýt lấy ban phát cho những người xung quanh thức ăn cho chó đầy đất. Elina xem như đã bình phục lại, sắc mặt đã trở nên hồng hào, chỉ còn mái tóc vẫn còn chưa phục hồi lại như xưa. Lý Anh Tú gọi Trần Thư lấy ra một tấm sa mỏng khẽ đặt lên đầu nàng, vậy mà phối với bộ giao lĩnh – đối khâm trên người nàng lại hợp vô cùng. Lý Anh Tú chỉnh lại một chút hai tay đặt lên vai nàng đắc ý nói.
- Là vợ ai mà đẹp vậy nhỉ?
Toàn bộ Cảnh về đồng loạt muốn nôn ói. Elina thấy 1yH3b hắn mặt dày như vậy sắc mặt khẽ ửng đỏ lên lườm hắn nói.
- Chàng cũng thật mặt dày, ở đây là chốn đông người đây.
Lý Anh Tú cười lớn nói.
- Tầm này liêm sỉ làm gì nữa.
Nói rồi liền đỡ nàng lên Song Vỹ Hồng phi nước đại trở về Khai kinh. Đứng trên tường thành hoàng cung Kim Đức Mạn nhìn Lý Anh Tú và Elina tình cảm mặn nồng đang dần dần tiến đến trong lòng không khỏi buồn rầu, nàng vẫn là người đến sau, tuy nàng hằng đêm chung giường với Thừa Mệnh bệ hạ, tuy Lý Anh Tú vẫn hết sức giúp nàng và Hàn quốc, đối xử với nàng vô cùng ôn nhu, thế nhưng nàng biết nàng mãi mãi trong lòng hắn vẫn không quan trọng bằng Elina. Rất nhanh Kim Đức Mạn điều chỉnh lại tâm tình của mình đi xuống cửa hoàng cung đích thân đón tiếp hai người. Nàng nhìn Elina mỉm cười nói.
- Xin chào Elina tiểu thư. Nhìn tiểu thư đã bình phục ta thật sự vui mừng.
Elina đang trong lồng ngực của Lý Anh Tú khẽ vùng vẫy một chút liền thoát khỏi vòng tay của hắn đi xuống ngựa mỉm cười nói.
- Chào Thiện Đức nữ vương, chúng ta lại gặp mặt. Nhờ có sự giúp đỡ của ngài nên ta mới có thể bình phục nhanh như vậy.
- Tiểu thư quá lời, cũng nhờ tiểu thư có một người nam nhân có thể vì tiểu thư hi sinh đến như vậy.
Kim Đức Mạn như cười như không liếc Lý Anh Tú, hắn có chút chột dạ liền nói.
- Đi vào thôi, ở đây dân chúng đang nhìn ngó đây.
Cả hai nàng gật đầu theo hắn đi vào bên trong. Lần này Elina đến chủ yếu vẫn là để đàm phán nối lại giao thương với Hàn quốc. Để có thể cạnh tranh được với giới tư bản Franzt, Hoa Hồng Đen thương hội cần có tại phía Đông một tiền đồn, Hàn quốc chín là một nơi không thể nào phù hợp hơn, do đó từ sớm Elina đã thúc tiến việc này với Chân Thánh nữ vương, nếu không bị Chân vương cắt ngang hẳn kế hoạch của nàng đã thành công. Chỉ là cuộc sống không có chữ nếu, hiện tại Đại Việt trở thành người thắng cuối cùng gần như độc chiếm thị trường ở Hàn quốc. Thế nhưng Elina cũng xem như là “người nhà” nên Kim Đức Mạn cũng nhường cho nàng một số quyền lợi, vẫn cho phép Hoa Hồng Đen thương hội vào Hàn quốc kinh doanh, xây dựng các cơ sở trung chuyển,... nhưng đầu to vẫn là do Đại Việt nắm giữ. Trong quá trình bàn thảo Lý Anh Tú lại nhượng cho Elina một chút quyền lợi khiến nàng vui vẻ không thôi, mà Kim Đức Mạn trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Bởi cung điện còn chưa thể xây dựng lại nên Elina cũng được sắp xếp phía sau hậu cung, ba người chia nhau ra ở riêng. Lý Anh Tú thật thèm muốn nhưng cũng chỉ có thể nhịn, dù sao Elina còn ở đây, nếu có tiếng gió thực sự không tốt giải thích. Hắn và Kim Đức Mạn đã quyết định sẽ tạm thời giấu mối quan hệ này.
Sáng sớm hôm sau Lý Anh Tú lại cùng Kim Đức Mạn lên thiết triều, bởi hiện tại mối liên hệ của hai nước vẫn rất khắn khít qua các hiệp ước nên tạm thời hai vua vẫn cùng lên thiết triều. Kim Alcheon, chỉ huy sứ của Phong lưu đồ bước lên nói.
- Bẩm để hạ, tộc Jara tuyên bố không công nhận địa vị của ngài, bọn hắn công khai chiêu binh mãi mã chuẩn bị tiến hành giải cứu Chân vương. Xin để hạ sớm ban lệnh trừng trị bọn hắn.
Một quan văn khác cũng đứng ra nói.
- Bẩm bệ hạ, tộc Jara khống chế con đường lương thực, nhận lợi cực lớn từ Chân vương, những kẻ nên nên tiêu diệt sớm, nếu không sẽ uy hiếp cực lớn đến quốc gia.
Những người khác nhao nhao đồng ý, lại có một vị quan khác đứng ra phản đối.
- Bẩm để hạ, tộc Jara đã tồn tại ở Hàn quốc hàng trăm năm, bọn hắn căn cơ vững chắc, chúng ta động đến bọn hắn chỉ sợ gây đến rối loạn. Theo ý thần chúng ta nên dùng lợi lộc mà chiêu dụ bọn hắn quy hàng thì hơn.
Một số người cũng đồng ý với kẻ này, Lý Anh Tú âm thầm để Trần Thư ghi lại những kẻ này. Bên trong triều tranh cãi cũng bắt đầu nổ ra vô cùng kịch liệt, một bên chủ chiến, một bên lại chủ hòa, chưa phân định ra kết quả thì một binh sĩ thám báo từ bên ngoài hô lớn.
- Cấp báo, cấp báo, biên giới cấp báo.
Bởi là cấp báo hắn nhanh chóng được cho phép chạy vào trong quỳ xuống nói.
- Bẩm để hạ, bảy ngày trước quân Triều quốc bất ngờ đem hai mươi ngàn quân đánh xuống nước ta. Quốc Tiên Muno liệu thế giặc mạnh, chống cự không được đã lui về Bình thành phòng ngự. Hiện tại quân Triều quốc đã chiếm lĩnh được ba tòa thành trì của chúng ta.
- Cái gì?
Sắc mặt Kim Đức Mạn khẽ biến. Triều quốc là quốc gia nắm ở phía Bắc của Hàn quốc, hai nước thực lực không kém nhau lắm, Triều quốc dựa vào Đại Hán thực lực có nhỉnh hơn Hàn quốc một chút. Hai nước trăm năm nay xảy ra chiến tranh liên tục, cứ liệu thế nước này yếu thì nước kia lập tức cất quân sang đánh và ngược lại. Lần này có vẻ như tin bất ổn trong nước Hàn quốc truyền đến tai vua Triều quốc bọn hắn liền đánh xuống phía Nam. Phải nói bọn hắn chọn thời cơ rất tốt, mục đích của bọn hắn là để chiếm đất mà không phải là tiêu diệt Hàn quốc. Đánh vào Hàn quốc vào lúc này, chỉ tầm gần nửa tháng nữa tuyết sẽ rơi, tại Hàn quốc tuyết rơi rất nặng, gần như không thể tiến quân, lúc đó bọn hắn sẽ xây dựng vững chắc căn cứ của bọn hắn ở những nơi mới chiếm được, Hàn quốc muốn chiếm lại cũng phải để qua mùa xuân, khi đó chỉ sợ đã muộn.