Đại điển đăng cơ cũng mời các tướng sĩ tham gia, để bọn họ nâng vũ khí tế trời đất, sau khi đăng cơ, điều đầu tiên làm đó là ban thưởng cho binh tướng, thăng quan tiến chức, ngoại trừ Võ Nha Nhi thì các đại tướng quân đi theo được thăng cấp, mặc kệ lập được quân công là lớn hay nhỏ đều lập tức phong thưởng.
Đám quan tướng được ban nơi ở, tôi tớ, binh sĩ được chia đủ lương thảo, vừa vào đông đã có than củi sưởi ấm.
"Triều đình mang theo bao nhiêu đồ vật, tự đô đốc cũng biết rõ, trước mắt những chi phí ăn mặc ở đó đều là tích tụ của bệ hạ." Thôi Chinh nói. "Vương phi bán của cải lấy tiền mặt, vàng bạc châu báu, cộng thêm hạ lễ từ các nơi và của các thế gia đại tộc tại Linh Châu khi đăng cơ...."
"Tướng gia, đừng nói nữa." Tân đế vội ngắt lời. "Hiện giờ, vào lúc này, đây là điều phải làm."
Thôi Chinh cúi người thưa dạ, nhưng vẫn nói: "Hiện giờ, vào lúc này, khuynh tâm kiệt lực mới chuẩn bị được những thứ đó, bệ hạ và cả hậu cung đã phải đổi thành một ngày ăn hai bữa."
Tân đế xấu hổ nâng tay áo che mặt: "Nơi này của trẫm quá cằn cỗi, trẫm không có gì hết, nếu sớm biết đã chuẩn bị trữ hàng....."
Ai mà ngờ được, nếu sớm biết thì mọi người đã góp lời với Tiên đế, sẽ không để La thị được sủng ái, không để An Khang Sơn đắc thế, không để phát sinh ra hết thảy mọi chuyện.
Bọn quan viên trong điện buồn bã thở dài.
Võ Nha Nhi không nói gì, chỉ cúi đầu hành lễ với Tân đế, người kia vội vàng nâng hắn dậy, không nói gì thêm, hết thảy đã thể hiện trong hành động thi lễ và nâng dậy rồi. Quân thần hai người lại lần nữa nắm tay đứng trước dư đồ.
Thôi Chinh cùng các quan viên khác cũng tới gần.
"An tặc chiếm lấy kinh thành, tặc tử An Đức Trung chiếm Đông Nam, khí thế càng thêm lớn mạnh." Tân đế vừa nói vừa chỉ mấy nơi trên dư đồ. "Tin tức mới nhất đưa về là những nơi này không phải bị tặc quân chiếm cứ mà là quan viên tự đầu hàng tặc binh."
"Nửa giang sơn đấy, nữa giang sơn của Đại Hạ đều gặp tai họa."
Nhóm triều thân cúi người hô: "Chúng thần có tội."
Võ Nha Nhi nói: "Bệ hạ chớ ưu phiền, An tặc tạo phản như lửa lớn bùng lên, thế lửa hung mãnh lan ra đồng cỏ chiếm cứ được nhiều địa phương như vậy không có gì là kỳ lại, nhưng rốt cuộc chúng không có căn cơ, gốc rễ, cháy không được lâu dài."
Hắn đưa tay chỉ lên dư đồ.
"Mấy nơi này bị phản quân chiếm cứ, là do Vệ quân gần đó nhất thời hoảng loạn bị bọn chúng đoạt đi tiên cơ, chờ khi mọi người ổn định lại thì nhất định có thể đánh lui phản quân, còn bên này của chúng ta, có phủ Thái Nguyên, Sơn Nam, Lũng Hữu hình thành một tấm chắn vây kín, cho dù là An Khang Sơn cũng không dễ công phá được."
Tân đế đứng trước dư đồ, cảm khái hô lên vài tiếng: "Như thế rất tốt, như thế rất tốt."
Thôi Chinh nhìn dư đồ nói: "An tặc có thể bành trướng như vậy là vì hắn chiếm cứ kinh thành, dùng hồ ngôn loạn ngữ, dựa vào hoàng lăng và hoàng cung để lừa gạt thiên hạ cũng với không ít ngu dân." Hắn nhìn về phía Võ Nha Nhi. "Cho nên Võ đô đốc, điều quan trọng nhất trước mắt là đoạt lại kinh thành, cung thỉnh bệ hạ hồi cung, như thế mới có thể an ổn được dân tâm, khiến thiên hạ ổn định, nếu không hỗn loạn này không biết còn phải tiếp tục bao lâu nữa."
Tân đế nắm lấy tay Võ Nha Nhi: "Tướng gia đừng nên thúc giục, dĩ nhiên Võ đô đốc muốn tru sát An tặc rồi."
Võ Nha Nhi thi lễ với Hoàng đế, rồi nhìn sang Thôi Chinh: "Mạt tướng cho rằng, hiện giờ ta có thể dễ dàng tiến công kinh thành nhưng lại không dễ an ổn thiên hạ."
Hắn duỗi tay vạch một đường trên dư đồ.
"Phản quân đã dựng một phòng tuyến dày đặc ở phía ngoài kinh thành, muốn đánh cũng không phải không được, dùng muôn vàn binh mã, xông vào núi đao biển lửa cũng có thể vượt qua, nhưng phản quân không chỉ tập trung tại kinh thành, đoạt lại kinh thành, không phải là đoạt lại thiên hạ."
Có triều quan không nhịn được hỏi: "Ít nhất thì điều đó có thể an ổn được thiên hạ, rồi từ từ mưu tính sau."
Võ Nha Nhi lắc đầu: "Ngược lại, như vậy sẽ tiêu phí càng nhiều thời gian hơn so với bây giờ, nếu đánh vào kinh sẽ tiêu hao quá nhiều binh mã, đến lúc đó lại chỉ có thể bảo vệ được cho kinh thành mà không thể đoạt lại các nơi khác được nữa." Dứt lời hắn nhìn Tân đế. "Bệ hạ, kinh thành không phải thiên hạ, nơi có ngài mới là thiên hạ, chỉ cần ngài ở thì thiên hạ ở."
Tân đế quay đầu nhìn đám người Thôi Chinh: "Tướng gia và chư quan đừng nói nữa, việc hành quân đánh giặc hết thảy nghe theo Võ đô đốc."
Đám người Thôi Chinh cúi người thưa dạ.
...
...
Sau khi yết kiến hoàng đế xong, Võ Nha Nhi kéo về một con heo.
Trong tay Hoàng đế không có thứ gì tốt, những vàng bạc châu báu ở đây cũng chẳng đổi được nhiều đồ ăn thức uống, hiện giờ hậu cung tiết kiệm, người nhà của một vài phi tần có nuôi dê bò heo chó gì đó, để biểu đạt tâm ý đã đưa tới hoàng cung, hoàng đế cũng không chê, bảo rằng đây là tâm ý của con dân không thể cô phụ.
Hoàng đế không muốn cô phụ tâm ý của tiểu dân, mà Võ Nha Nhi cũng rất vừa lòng với tâm ý của hoàng đế, đêm đó đã ở ngay lương đình bắc bếp nướng thịt.
Ánh lửa hừng hực trước đình viện, mùi thơm tỏa khắp, từng vò từng vò rượu được mở ra, bóng người đong đưa trước lửa trại, tranh đoạt thịt heo nướng, cắt từng miếng từng miếng gặm.
"Lễ vật lần này bệ hạ ban cho không tồi, ta ăn ngấy mấy món cơm tinh tế kia rồi." Lão Hồ tay cầm nửa cái chân heo, hô to.
Võ Nha Nhi ngồi trên bậc thang hiên nhà, tay áo xắn cao cũng đang chậm rãi cắt thịt ăn: "Cơm không thể nói là ngấy được, có miếng ăn đã là chuyện may mắn rồi."
"Lão Hồ, nhờ phúc của mấy khúc xương." Người đàn ông bên cạnh nói. "Đâu phải nhịn đói ba ngày."
"Để hắn đói ba ngày đi." Những người khác nhốn nháo hô.
Lão Hồ vung vẩy chiếc chân heo đi về phía họ, ngồi xuống bậc thang, gặm một miếng, hàm hồ nói: "Đánh trực tiếp vào kinh thành là điều không cần nghĩ, quan trọng nhất hiện giờ đó là không cho An Khang Sơn đánh tới đây."
"Bệ hạ muốn trở về kinh thành, An Khang Sơn cũng đang muốn bắt được bệ hạ đó." Một người khác nói. "Tuy rằng bên Sóc Phương không có vấn đề, nhưng những nơi khác thì tràn ngập nguy cơ."
"Binh mã vẫn quá ít." Lão Hồ dùng khúc xương vừa gặm xong vẽ một vòng trên mặt đất. "Hiện tại người ta là mâu, chúng ta chỉ là thuẫn.... Còn không phải chiếc thuẫn không lỗ hổng."
"Nếu có thể bắt lấy Tương Châu thì sẽ tốt hơn một chút." Lại có người dùng tay chỉ chỉ mặt đất.
Võ Nha Nhi đứng lên: "Đi vào phòng nói."
Một đám người phần phật cầm theo những miếng thịt lớn trên tay ùa vào trong nhà, đứng trước dư đồ, dùng khúc xương hay ngón tay đầy dầu mỡ chỉ chỉ trỏ trỏ bàn luận quân tình, bày binh bố trận.
"Tóm lại chúng ta cần phải có sự phối hợp của các cánh Vệ quân khác." Lão Hồ kết luận. "Phải có sự chi viện của bọn họ."
Có người cười lắc đầu: "Thôi đi, đứng nói ở nơi xa, Vệ quân ở gần đây sau khi tới chúc mừng bệ hạ đăng cơ xong đều chạy hết, điều động bọn họ năm lần bảy lượt toàn đưa lý do thoái thác."
"Hiện tại, Vệ quân các nơi đều không thích hợp." Những người khác nhìn chằm chằm dư đồ, nơi của phản quân cùng Vệ quân được đánh dấu rậm rạp. "Ý đồ của bọn họ không phải đi giết phản quân mà là không cho phản quân giết bọn họ."
Hai điều này khác nhau rất lớn.
"Có gì là không đúng, mệnh của mình là quan trọng nhất." Có người trào phúng. "Đối với rất nhiều quan tướng, không có hai từ "đồng bào", phản quân cũng tốt mà Vệ quân cũng thế, đều là người ngoài."
Còn một câu hắn chưa nói đó là "hoàng đế cũng sắp biến thành người ngoài rồi", loạn thế càng lâu thì càng như vậy.
"Đừng oán giận, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết vấn đề, cần gì phải quan tâm họ là người ngoài hay là tiện nội." Võ Nha Nhi nói, vừa dứt lời chợt bật cười. "Sao ta lại quên, ta là người có tức phụ nhỉ."
Mọi người đều nhìn hắn.
Võ Nha Nhi bước khỏi dư đồ đi về phía bàn, nhét miếng thịt cuối cùng trên tay vào trong miệng, bàn tay to lớn nắm lấy ngọc Thiềm Thừ đựng nước, một tay nghiền mực một tay cầm bút.
"Người khác không chịu viện trợ chúng ta nhưng Võ thiếu phu nhân không phải người khác." Thanh âm nhai thịt chóp chép vang lên, nghe giống như tiếng cười của trẻ nhỏ. "Vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn."
Nói tới đây cũng dừng lại, nuốt thịt xuống, hé miệng nở nụ cười lộ hàm răng trăng trắng.
"Đương nhiên, còn phải tặng cho nàng một đại lễ."
...
...
Trong lúc, lễ vật Võ Nha Nhi tặng cho Võ thiếu phu nhân còn đang ở trên đường, thì ở phủ Quang Châu lễ vật lần thứ 2 của Hạng Nam đã đưa tới phủ nha.