"Nhanh đến đây, nhanh đến đây, là Võ thiếu phu nhân."
Càng nhiều người hô bằng gọi hữu vọt về phía này, nhưng lại khác với những lần trước, dân chúng tụ tập tại đây không hề lớn tiếng ồn ào mà chỉ chen chúc ở bên đường, vui mừng, kích động, tò mò muốn lập tức nhìn thấy Võ thiếu phu nhân.
Nàng vẫn mặc áo choàng kéo mũ trùm lên, bên người có hộ vệ cầm dù đen vững vàng như tháp sắt, nhưng không còn bao hết toàn thân trên dưới như ngày xưa nữa. Chiếc dù cũng chỉ che trời chứ không che khuất bốn phía, theo bước chân ngựa, chiếc mũ choàng nhẹ đung đưa, này đôi mắt sáng ngời, này làn da tuyết trắng, này chiếc mũi cao cao, này đôi môi hồng hồng có thể nhìn rõ ràng rành mạch.
Người xung quanh tuy chen chúc nhưng lại yên lặng có thứ tự. Thỉnh thoảng có người kêu gọi Võ thiếu phu nhân, nhưng cũng chỉ hơi cao giọng, đám thương nhân vốn lớn tiếng rao hàng cũng chỉ cho nô bộc của mình dâng cao hàng hóa lên, chờ đợi Võ thiếu phu nhân liếc mắt nhìn qua, náo nhiệt tựa như sóng xô cuồn cuộn mà đến, nhưng khi tràn bờ lại ngưng kết lại biến thành băng tuyết yên tĩnh.
Lý Minh Lâu đắm chìm trong khung cảnh yên tĩnh đó, nàng nghĩ về những du hiệp bôn ba bên ngoài. Lúc ấy, chẳng qua thuận theo hứng thú của bọn họ, hiện tại họ hành hiệp trượng nghĩa lại vì thanh danh của nàng, còn những người kể chuyện, diễn ảo thuật cũng đang bôn ba khắp nơi từ thành trấn tới nông thôn từ đường lớn đến ngõ nhỏ tuyên dương tên tuổi của Võ thiếu phu nhân...
Việc nàng có thể hồi báo đó là an trí tốt cho những dân chúng tới cậy nhờ để không phụ vất vả của bọn họ, không nhục thanh danh của bọn họ. Chẳng qua, việc này hoàn toàn không dễ làm....
Đột nhiên, ở nơi xa truyền đến tiếng chiêng trống hò reo ầm ĩ, yên ắng bị đánh vỡ khiến nàng nhìn qua theo bản năng.
"Đánh nhau rồi!"
Tiếng la từ bên kia truyền đến, dân chúng bên đường cũng kinh ngạc nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy hai người đang lao vào vặn đánh, nhưng rất nhanh đã bị kéo ra. Hai người này quần áo dính đầy bụi đất, búi tóc rối loạn, tựa như hai con gà chọi....
"Là hai tiên sinh viết thư."
"Trên phố từng tranh đoạt nhau việc làm ăn, vốn dĩ chỉ là lời qua tiếng lại, hôm nay chạy vội tới nhìn thiếu phu nhân cho nên va vào nhau, vì vậy nhân cơ hội xông vào đánh nhau cho hả giận."
Nguyên nhân sự việc nhanh chóng được truyền về, hai tiên sinh viết thư kia một người dùng tay áo che mặt, liên tục nói làm nhục văn nhã, một ngươi cứng cổ nói người quân tử những lúc nên động thủ thì động thủ, gặp chuyện mà thoái nhượng, nhường nhịn dung túng điều ác mới là nhục văn nhã.
"Ấy dà, hai người ít nói vài câu đi."
"Thật là, cho mấy người cơm no sinh ra nhàn rỗi."
"Trong thành cấm ẩu đả, sai dịch đâu đuổi mấy người này đi đi!"
"Thiếu phu nhân đang qua đường đấy."
Dân chúng trên đường người cười người mắng, người bất an, người cảm thấy hổ thẹn. Đặc biệt là khi nhìn thấy ngựa của Võ thiếu phu nhân không đi nữa mà dừng lại nhìn về phía này. Dân chúng đứng ở gần nàng có thể nhìn rõ biểu hiện kinh ngạc trên khuôn mặt của thiếu phu nhân, sau đó hô tên Bao Bao.
Bao Kim Ngân cầm dù tới gần, cúi người, Lý Minh Lâu nói mấy câu với hắn.
Bao Kim Ngân lập tức một tay bung dù, một tay vung lên, bốn hộ vệ lao tới bên kia.
Lý Minh Lâu không dừng lại nữa, nàng giục ngựa cất bước, Bao Kim Ngân bung dù đuổi kịp.
Bốn người tiến đến bắt hai tiên sinh viết thư kia lại, dân chúng cũng không thấy kinh ngạc, còn sôi nổi nói ẩu đả nên bắt lại, chẳng qua hai người đọc sách này lại không phục.
"Tại sao lại bắt người?"
"Hai ta chỉ tranh cãi vài câu không phải ẩu đả."
"Đúng vậy, chúng ta chỉ tranh cãi không cáo quan, không thể truy cứu."
Bọn họ nhất trí hô hô quát quát, nói có sách, mách có chứng, nhưng bất đắc dĩ là binh mã ở loạn thế không hề nói lý với dân chúng. Bốn quan binh dứt khoát nhanh nhẹn trói chặt hai người này rồi vội vàng rời đi, còn dân chúng chỉ cười to trầm trồ khen ngợi.
Những nơi Võ thiếu phu nhân đi qua đều trở nên yên ắng, tấm mắt mọi người lập tức theo đuổi bóng dáng của nàng.
"Quả nhiên không dám cao giọng sợ mạo phạm thiên nhân."
"Thần tiên xuất hiện."
Trong đám người bên đường có hai người đàn ông trung niên mặc quần áo tươm tất, thấp giọng tán thưởng nhìn Võ thiếu phu nhân cưỡi ngựa đi qua.
"Không nghĩ rằng vẫn chỉ là một đứa nhỏ." Người đàn ông to béo nói. "Vậy mà có thể làm được như vậy."
"Quả nhiên, lai lịch của Võ Nha Nhi không rõ ràng." Người thon gầy cũng mở lời.
Chẳng qua cũng không phải là cô nhi không cha không mẹ, chỉ sợ lai lịch bất phàm, nếu không làm sao sẽ có thê tử như vậy?
Nghe thấy người kia nói ra ba chữ Võ Nha Nhi, người béo nhìn hắn một cái, lại nhìn quanh bốn phía, ho nhẹ nói: "Ở bên ngoài vẫn nên cung kính một chút, chưa nói đến đó là hồng nhân trước mặt hoàng đế thì người nọ cũng là cha là mẹ tái sinh của mọi người."
Đuôi long mày hẹp dài của người đàn ông thon gầy khẽ nhướng lên, tựa như mang ý cười nhạo: "Bên ngoài à? Nơi này của chúng ta chỉ biết đến thiếu phu nhân thôi, nhắc đến trượng phu của thiếu phu nhân thì có khả năng mọi người sẽ có phản ứng, còn nhắc đến Võ Nha Nhi ư...."
Hắn nhìn bốn phía, tầm mắt của dân chúng vẫn còn đuổi theo người đã đi xa, với biểu tình kích động hoặc vui mừng hay ngơ ngác xuất thần còn hưng phấn châu đầu ghé tai, chẳng có người nào để ý hai người họ cả.
Người đàn ông béo lắc đầu cười.
Yên lặng như tuyết dần hòa tan theo bước chân Võ thiếu phu nhân rời đi, trên đường lại trở nên náo nhiệt, đặc biệt là khi hai người thư sinh bị quan binh áp giải đi qua.
"Mâu thuẫn giữa người đọc sách với nhau há có thể gọi là ẩu đả?"
"Không thể bắt người lung tung được!"
"Đừng đẩy, ta tự đi."
Hai người này một già một trung niên, bọn họ mặc áo sam khá cũ, khuôn mặt văn nhã, hiện giờ bị trói lại với biểu tình vừa phẫn nộ lại mang theo bất đắc dĩ.
Dân chúng tò mò dò hỏi, chờ nghe được nguyên nhân do hai tiên sinh viết thư kết thù đánh nhau bị Võ thiếu phu nhân tận mắt nhìn thầy thì cười vang, sôi nổi kêu bắt hay lắm, sau đó thanh âm của hai người nọ bị chìm xuống đi qua.
Hai người đàn ông một béo, một gầy đứng ven đường nhìn theo.
"Hai người này cũng ngu ngốc, vậy mà còn dám kêu oan." Người gầy nói. "Võ thiếu phu nhân hạ lệnh bắt còn có thể sai à?"
Vẻ mặt hắn trào phúng nhưng không biết đang trào phúng hai gã quỷ xui xẻo vừa bị bắt hay là thứ khác.
Người béo đẩy hắn một cái: "Đi thôi, nhanh trở về thôi, ta lo rằng ngươi mà còn không về cũng sẽ bị bắt luôn."
Người gầy cười ha ha: "Ta thấy việc ta bị bắt chỉ là sớm hay muộn thôi." Hắn kéo lấy cánh tay của người béo. "Không chỉ có ta đâu mà tất cả chúng ta đều là heo dê trong lồng."
Tuy rằng nói lời này nhưng hắn vẫn theo người đàn ông béo chen ra khỏi đám đông, rẽ trái, rẽ phải thuần thục xuyên qua mấy con đường nhỏ rồi ra tới một con phố khác.
Náo nhiệt của phủ thành đều đang đi xem Võ thiếu phu nhân cho nên bên này rất yên ắng. Con phố rất dài nhưng chỉ có hai cái cửa lớn, một cái treo hai chữ Hoàng trạch, tuy tường vây cao cao nhưng vẫn có thể thấy được phòng ốc kéo dài, rất nhiều cổ thụ cao lớn phập phồng đan xen, mặt trên của bậc đá lên ngựa ngay ngắn tinh mỹ trước cửa tựa hồ để lại vô số dấu vết của đế giày, cho thấy nơi này đã từng ngựa xe qua lại đông đảo, chẳng qua hiện giờ chỉ còn cửa lớn dày nặng đóng chặt.
Hai người đàn ông bước lên bậc thang, một người tiến lên gõ cửa, một người thì quay đầu nhìn bốn phía.
"Vốn tưởng là bỏ tiền tiêu tai, nhưng Võ thiếu phu nhân này lại muốn rút củi đáy nồi, cắt đứt đường sống của chúng ta." Người gầy cười lạnh.
Cửa lớn khẽ mở một cái khe, người sai vặt cảnh giác nhìn ra ngoài, vừa lúc nghe thấy câu này thì hoảng sợ, mở to cửa.
"Lục gia, ngài nói chuyện cẩn thận một chút á." Hắn nhỏ giọng nói. "Hai vị nhanh vào đi ạ, Ngô lão gia, Điền thất gia và cả ngươi của Liêu gia cũng đến rồi."
Người béo cũng lôi kéo người còn lại nói: "Có chuyện gì vào nhà rồi nói."
Hai người đi vào, gã sai vặt đề phòng thăm dò bốn phía một chút sau đó mới đóng cửa lại, tiếp đó bên trong vang lên vài tiếng động, không biết cánh cửa lớn này được khóa bao nhiêu lớp nữa.