Đệ Nhất Hầu

Chương 242



242. Võ thiếu phu nhân ác.

Trạch viện Hoàng gia sâu hun hút, vừa hoa mỹ lại cổ xưa, nghe nói nơi này còn tồn tại trước khi thành trì của phủ Quang Châu được xây dựng.

"Cơ nghiệp Hoàng gia mấy trăm năm, kéo dài tới tận bây giờ."

Ngoài nhà, có bốn người đàn ông bọc áo lông cừu, mái tóc hoa râm đang nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh, ngắm đình viện, ngắm cổ mộc, ngắm dòng nước róc rách dưới cầu nhỏ. Chẳng qua trên mặt không còn mang nét thảnh thơi như ngày xưa mà ngược lại mang theo vài phần chán nản.

Cảnh trí là để điều hòa tâm tình, tâm tình bực bội u uất thì cảnh có đẹp mấy cũng không thấy lạc thú, bọn họ nhanh chóng quay lại đề tài cũ.

"Mặc kệ là thiên tai hay họa loạn, những người như nhà chúng ta đây có ai không tận tâm tận lực đâu. Triều đình có sai có khiến chúng ta ra đinh ra bạc, dù cho không sai khiến đi nữa chúng ta cũng quyên lương quyên vật cơ mà, từng có lần nào thoái thác đâu?" Một người nhíu mày thở dài nói.

Một lão giả đang ôm lò sưởi tay bằng đồng cũng cười nặng nề: "Thường có câu nói, làm giàu bất nhân, thế chẳng phải nói toàn bộ người giàu trong thiên hạ này đều là người xấu à, nhưng làm giàu bất nhân không qua được ba đời. Nhà giàu chân chính kéo dài mấy trăm năm đều là thế gia đại tộc, nhà nào không phải tế thế cứu dân, trợ giúp góa bụa, cứu già hộ ấu, dùng nhân đức mới có thể được nhiều phúc lộc."

"Đúng, đúng là đạo lý này." Một người vung tay áo lên, mày rậm dựng ngược. "Nhà chúng ta đây, nhà nào không phải đức thiện nhiều thế hệ, từ xưa được quan phủ kính trọng, bá tánh kính yêu, nhưng hiện tại thì sao? Ngược lại lại bị một nữ tử ngoại lai mang theo dã binh chẳng biết từ đâu coi là tặc là heo là dê bò!"

Những người khác sôi nổi góp lời: "Điền thất gia đừng nóng nảy, đừng bực tức với đám người th.ô tục đó. "Phải văn nhã, văn nhã."

Điền thất gia lại vung tay áo ra sau lưng, hừ một tiếng: "Văn nhã? Người khác đã cưỡi lên đầu chúng ta ị phân rồi còn văn nhã cái rắm gì."

Vẻ mặt mấy người càng tỏ ra không đành lòng nghe nữa.

"Đại Hạ lâm nạn, tất nhiên chúng ta tận tâm tận lực, có tiền ra tiền, có lực xuất lực."

"Thành trì bị bao vây, chúng ta mở kho lương, đem lương thực tồn kho trong nhà lấy ra phân phát cho mọi người dùng."

"Còn nhà ta thì sao, gia đinh, binh khí, hộ giáp của riêng cũng đưa ra tác chiến thủ thành."

"Kết quả thì sao? Chấn Võ quân tới, công lao đều là của bọn họ."

"Cũng đúng thôi, đích xác bọn họ có công lớn nhất. Dù, cháo chúng ta phát bị ghét bỏ, nhưng không sao, chúng ta nộp thuế ruộng cho nàng, chúng ta chẳng so bì gì danh tiếng cả, dù sao cũng là vì phủ Quang Châu, vì lê dân bá tánh."

"Muốn nhân thủ hay dân phu, không vấn đề chúng ta đều cho, không chỉ người mà còn cho tiền."

"Nhưng kết quả thì? Bọn họ...."

Khuôn mặt được bảo dưỡng cực tốt của Điền thất gia hiện lên không ít nếp nhăn vì phẫn nộ, hắn đưa tay chỉ ra ngoài tường vây.

"Bọn họ không hề yên tâm thoải mái mà ngược lại được một tấc lại muốn lên một thước, chẳng những không cảm tạ chúng ta mà còn coi chúng ta là kẻ thù."

"Thiết lập danh mục đa dạng, hôm nay đòi tiền, ngày mai muốn vật, hôm sau muốn người."

"Không hề có chút tôn trọng hay ân tình gì, đây chẳng phải coi chúng ta là heo là dê để mổ hay sao."

Nghe đến đây tựa như chọc trúng chỗ đau của tất cả mọi người, cũng bất chấp chỉ trích Điền thất gia đang nói lời thô lỗ nước miếng văng khắp nơi, mấy người chỉ biết thở dài.

"Mỗi người đều nói phủ Quang Châu là thế ngoại đào nguyên, mười vạn đại quân đóng ở Hoài Nam đạo như thùng sắt kiên cố, chúng ta mới bỏ gia bỏ nghiệp tới nơi này cầu sinh." Một người với khuôn mặt trắng nõn hào hoa phong nhã than nhẹ. "Ai ngờ là dê vào miệng cọp."

"Võ thiếu phu nhân đòi tiền muốn vật cũng thôi đi, trước mắt lại để quan phủ thanh tra ruộng đất, muốn chúng ta cho lưu dân mượn đất trồng trọt." Một người khác nói, biểu tình phẫn nộ lại lạnh băng. "Mượn gì? Ta thấy rõ ràng là định cướp."

"Thương lộ đã bị nàng khống chế, nay đồng ruộng nàng cũng chiếm đi, đây là nàng muốn đoạt tuyệt căn cơ của toàn bộ thế gia đại tộc." Điền thất gia vứt lò sưởi tay có hình hỉ thước đậu trên cành mai trắng xuống mặt đất. "Nàng cho rằng bản thân là thần tiên thật à?"

Lò sưởi tay tinh xảo với giá trị thiên kim cứ như vậy vỡ vụn, mấy người ở đây không hề cảm thấy đáng tiếc, cũng chẳng có người ghé mắt liếc nhìn.

"Lừa bá tánh mà thôi, nói nhiều bản thân cũng tin là thật chắc."

"Gì mà thần tiên, chẳng qua là vừa lúc gặp phải loạn thế, võ nhân thô bỉ ỷ vào chút binh mã trong tay tác oai tác phúc mà thôi."

"Nàng cho rằng trượng phu của nàng là người được bệ hạ nể trọng nên Hoài Nam đạo này thành thiên hạ của nàng chắc?"

Những người đứng ở đây chẳng còn để ý lời văn nhã nữa, người đứng dưới mái hiên bị cắt chút thịt thì cũng có thể nhất thời cắn răng nhẫn nhịn đau đớn, nhưng nếu bị chém cả hai tay hai chân trở thành phế nhân thì tuyệt đối không thể nhẫn được nữa.

"Võ Nha Nhi kia không biết là đứa con hoang tư sinh ở đâu xuất hiện, mà Võ thiếu phu nhân này cũng không biết là nữ tử nhà giàu nào dưỡng ra. Hiện giờ thừa dịp loạn thế một bước lên trời, thì có thể hống hách, ương ngạnh không biết trời cao đất dày." Một người chê cười phụ hoạ.

"Trong lòng họ muốn đạt được bá nghiệp, muốn thành danh trong thiên hạ, ta có thể hiểu được, kiến công lập nghiệp đó là việc rất bình thường, huống chi là những người như bọn họ. Chẳng qua cách làm không đúng rồi." Một người khác thật ra nở nụ cười với biểu tình hoà khí. "Việc thiên hạ từ trước đều như người với người cùng nâng một cỗ kiệu hoa, việc bình định loạn thế, bảo vệ bá tánh là việc mọi người cùng gồng gánh, nào phải việc một người có thể làm."

Có người cười lạnh bổ sung: "Không phải nàng muốn làm một mình mà nàng muốn toàn bộ mọi việc đều tính là một mình nàng làm."

Lời này càng khiến mọi người cùng góp lời.

"Bao nhiêu gạo để nấu cháo của phủ Quang Châu này mà thậm chí của Hoài Nam đạo cũng là của chúng ta ra."

"Chiến hào rồi thành trì còn có những túp lều để an trí gia trạch, một viên gạch một hòn ngói cũng đều có công của chúng ta."

"Kết quả lại thành công lao của vị thần tiên có pháp lực vô biên như nàng ư?"

Đám đàn ông múa may ống tay áo, thanh âm ồn ào, khiến cảnh trí hoa viên tinh xảo trở nên ảm đạm thất sắc, chợt có tiếng ho khan truyền đến. Mọi người đồng loạt nhìn về phía hàng lang, thấy bốn năm người đàn ông đang vây quanh một lão giả bọc áo choàng đứng ở nơi đó.

Nhìn thấy người này, mọi người vội dừng cuộc nói chuyện lại, sôi nổi ùa tới thi lễ: "Hoàng lão thái gia."

Rồi hỗn loạn kêu than:

"Hoàng lão thái gia, thiên hạ đại loạn, phủ Quang Châu của chúng ta cũng sắp rối loạn rồi."

"Lão thái gia, cuộc sống này không thể an ổn được mà."

Người đứng đầu tông tộc Hoàng thị, Hoàng lão thái gia đảo tầm mắt nhìn mọi người: "Được rồi, không cần nói nhiều, ta biết. Ta đã nhận được tin tức phủ nha đưa tới, nói rằng muốn chúng ta cho lưu dân mượn đồng ruộng trồng trọt, để bọn họ yên tâm an gia tại đây."

Điền thất gia một mình bước lên một bước, nói: "Thái gia, điều này có thể làm lưu dân bá tánh an tâm an gia hay không thì không biết, nhưng trước tiên đó là muốn toàn bộ chúng ta phá cửa phá nhà."

Vì thế, mọi người lại lần nữa ồn ào, Hoàng lão thái gia phất tay ngăn lại một lần nữa.

"Lúc trước ta thấy được thiện tâm của vị Võ thiếu phu nhân kia không phải giả dối cho nên cũng coi như hỗ trợ vãn bối, hậu sinh làm chút việc, không nghĩ rằng nàng ăn uống càng lúc càng lớn, cũng không coi chúng ta ra gì." Lão nói.

Có người thở dài: "Đúng vậy, những nơi khác cũng đang hộ dân nuôi quân bảo thành trì, quan phủ cũng muốn thế gia đại tộc hiệp trợ, nhưng đó là hiệp trợ, được kính trọng, được thanh danh, được đối xử lễ phép, còn chúng ta thì sao? Không phải bức bách thì là cướp đoạt? Chúng ta được cái gì? Nhục nhã khinh thường thấp kém!"

"Ta muốn để bọn nhỏ trong nhà đi hỗ trợ làm chút việc, quan phủ lại tống cổ về, xua đuổi như khất cái." Một người thở phì phì nói.

Có người ở bên cười: "Quan phủ đối xử với khất cái còn khách khí hơn so với chúng ta."

"Đối với phản quân chẳng qua cũng như thế này thôi." Có người phất tay áo hừ hừ nói.

Trước mặt lại vang lên những tiếng nói, cười mắng ong ong, Hoàng lão thái gia xua xua tay đánh gãy.

"Mấy người không cần phải nói nữa, ta sống lâu như vậy rồi, bọn họ có chủ ý gì ta đều có thể rõ ràng. Chẳng qua là muốn thừa dịp đại loạn trữ hàng, tập hợp binh mã. Chúng ta không thể cho bọn họ binh mã thì họ chỉ có thể lấy từ lưu dân bá tánh mà thôi, cho nên bọn họ mới dốc hết sức để tạo thế cục như hôm nay."

Hoàng lão thái gia đi về phía trước hai bước, cười nhạt.

"Ta vốn tưởng nàng là một phụ nhân, không thèm chấp nhặt với nàng, không nghĩ rằng, nàng ỷ vào binh mã càng ngày càng ương ngạnh. Thật đúng là cho rằng núi cao hoàng đế xa, Hoài Nam này đã là của họ Võ à."

Mọi người sôi nổi gật đầu, hùa theo.

"Lão thái gia nói rất đúng."

"Đúng là như vậy!"

"Người có thể ổn định được thiên hạ này không phải là binh mã, cũng không phải là bá tánh bình dân mà là thế gia đại tộc chúng ta. Nếu không có chúng ta duy trì thì muốn bình loạn thiên hạ là điều không có khả năng." Hoàng lão thái gia lại lần nữa mở miệng: "Đây là thời điểm để nàng biết được đạo lý này."

Điền thất gia bước lên một bước, chắp tay thi lễ: "Điền thị bằng lòng nghe theo lời chỉ bảo của lão thái gia."

Những người khác cũng theo đuôi bước lên cúi đầu báo lên gia môn dòng họ.

"Xin lão thái gia chỉ bảo!"

Hoàng lão thái gia gật đầu: "Chúng ta vào trong ngồi xuống, nói chi tiết đã."

Mọi người sôi nổi thưa dạ, chân thì cất bước theo sau Hoàng lão thái gia, còn miệng vẫn tiếp tục nói về hành vi hống hách, ương ngạnh, kiêu ngạo của Võ thiếu phu nhân.

"Mới rồi, ở trên phố còn trực tiếp bắt người đấy." Một người đàn ông kể về việc mình vừa mới nhìn thấy. "Là vì đúng lúc nàng đi qua có hai người đọc sách gây ồn ào, náo động, va chạm nàng."

"Người đọc sách à?" Mọi người kinh ngạc dò hỏi.

"Đúng vậy, rất lịch sự văn nhã, nhưng nàng vừa ra lệnh một tiếng thì đám binh mã như lang như hổ xông đến ép buộc kéo đi." Người đàn ông kể chuyện lắc đầu nói thêm. "Thảm không nỡ nhìn."

Mọi người cùng bi phẫn lắc đầu: "Phủ Quang Châu còn có quan phủ hay không, để cho một nữ tử tùy ý làm bậy?"

Người kia nhếch môi chê cười: "Gã tri phủ Tống Gia Trình kia là đồ không xương cốt, một lòng chỉ muốn leo lên tân đế, cho nên đối với Võ thiếu phu nhân thì đương nhiên nàng nói gì hắn nghe nấy rồi." Nói rồi lại tỏ vẻ đáng thương. "Hai kẻ đọc sách kia bị bắt đưa đi quản phủ chỉ có con đường chết mà thôi."

Lúc này, trong thính đường hậu trạch của phủ nha, hai kẻ đọc sách nghe nói bị kéo đi dùng hình thảm không nỡ nhìn thì đang, một thấy khó hiểu, một thấy bất an.

Một người thấy khó hiểu ở chỗ, cái ly trà lớn đặt ở trước mặt đây, vừa nhìn đã thấy cách nung đơn giản, thấp kém, thật tiếc cho nước trà ngon ở bên trong.

"Đúng là thần tiên đãi khách, đến cái ly cũng thật độc đáo." Lão nói thầm.

Người còn lại không nghe được tiếng nói thầm của đối phương, mà ánh mắt bất an, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, quần áo dúm dó được vỗ đánh vuốt phẳng chỉnh tề.

"Chuyện tới nước này rồi thì không thể không cúi đầu." Hắn nói, sau đó hít sâu một hơi. "Thân là người quân tử, lúc này cũng có thể nói dối, chờ lát nữa chúng ta sẽ nói cho bọn họ rằng, chúng ta không đánh nhau, ngay cả cãi cọ cũng không hề, chúng ta... chúng ta chỉ luận bàn."

Người đàn ông đang nhìn chằm chằm ly trà lớn vội lắc đầu: "Sai rồi, sai rồi, ngươi xem đi, ta bảo ngươi không được còn cãi. Lúc này cần phải thừa nhận chúng ta có cãi nhau, có ẩu đả."

Lão ngẩng đầu cười, khuôn mặt mang theo dấu vết năm tháng càng thêm tang thương, đôi mắt vốn nhỏ nhìn trái lại nhìn phải rồi quay tròn.

"Tốt nhất hiện tại chúng ta lại đánh tiếp đi."

Người đang vuốt lại quần áo có chút tức giận hỏi: "Vì sao?"

Lý Minh Lâu đứng bên ngoài cửa sổ cũng thấy khó hiểu. Đúng vậy, vì sao? Lão nhân Khương Lượng này vốn trầm ổn hơn Lưu Phạm rất nhiều, hóa ra khi trẻ hơn vài tuổi cũng có lúc nghịch ngợm như này?

- -------------------