Đệ Nhất Hầu

Chương 252



252. Hàn Húc ở đâu.

Tri phủ rời đi, Lý Minh Lâu chuẩn bị viết thư, nàng cho người gọi Nguyên Cát đến hỏi tin tức mới nhất về Hàn Húc và Minh Ngọc.

"Công tử tự mình tới biên giới Sơn Nam để nghênh đón, 10 ngày trước đã đón được Hàn Húc." Nguyên Cát nói. "Dựa theo lời dặn dò của tiểu thư, công tử giữ hắn tại Sơn Nam Tây đạo, tin từ 3 ngày trước nói Hàn Húc đồng ý, vài ngày nay chưa có tin mới gửi đến."

"Hàn Húc chịu ở lại thì chứng tỏ hắn đã động tâm với Sơn Nam." Lý Minh Lâu nói.

Binh mã ở đó có chút loạn, cùng lúc thiết lập đạo nha với Lũng Hữu, binh mã được điều nhập tới từ các nơi dẫn đến khá hỗn loạn. Chỉ có 1 đạo nha mà lại có 3 vị tiết độ sứ, 3 người này vẫn luôn tranh đấu gay gắt, chưa có phản loạn đã chia năm xẻ bảy.

Hỗn loạn cũng là một cơ hội tốt, có thể nhân đó nắm được Sơn Nam trong lòng bàn tay, đồng thời cầm được số binh mã chia năm xẻ bảy đó.

Nếu để Hàn Húc thấy rõ tình huống của Sơn Nam đạo, không cần trong tối ngoài sáng nhắc nhở, chính hắn cũng luyến tiếc rời đi, cùng với để số binh mã Đại Hạ ở trong tay một kẻ vô dụng thì không bằng tự nắm giữ.

Nguyên Cát lo lắng, Minh Ngọc vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi, một đại nhân như Hàn Húc lại chẳng phải người lương thiện gì, đặc biệt vốn đã không thích Minh Ngọc, còn có ý với Kiếm Nam đạo.

"Vạn nhất hắn cùng với đám người Sơn Nam Tây đó một lòng thì sao?" Hắn hỏi.

Không phải hợp tác với Kiếm Nam đạo nuốt nấy Sơn Nam Tây, mà ngược lại cùng với Sơn Nam Tây nuốt Kiếm Nam đạo. Dù sao với người kia, mục đích đều là không chế càng nhiều binh mã để bình định loạn thế, chỉ cần có binh mã, ai nuốt ai cũng như nhau.

Lý Minh Lâu siết chặt cán bút, trong lòng dâng lên chút căng thẳng và hối hận.

Nàng hẳn nên đưa Nguyên Cát về bên người Minh Ngọc. Đệ đệ nhỏ hơn nàng, lại không biết thiên cơ, đời trước hắn lớn lên dưới sự che chở của Hạng Vân. Tuy rằng kẻ kia có dã tâm nhưng vì bắt lấy Kiếm Nam nên người nọ cũng dụng tâm trợ giúp Lý Minh Ngọc.

Đời này, bên người Minh Ngọc không có Hạng Vân, những việc binh mã có các quan tướng của Kiếm Nam đạo hỗ trợ, còn chuyện khác ai tới trợ giúp chỉ đạo đây? Đặc biệt là khi giao tiếp với đám đại nhân đã thấm vào quan trường nhiều năm.

Đời trước, nàng không thể tự mình ở bên người làm bạn với đệ đệ, mà đời này nàng cũng không thể ở bên hắn. Mất đi cha mẹ, thân nhân duy nhất là tỷ tỷ lại phải rời xa không gặp được, một đứa nhỏ chỉ 10 tuổi tay cầm tiết độ sứ, tọa ủng mấy vạn binh mã, mấy tòa núi vàng, núi bạc, có hạnh phúc không?

Hắn mới là đứa nhỏ đáng thương nhất.

...

...

Trên đường tại phủ Hưng Nguyên thuộc Sơn Nam đạo, binh mã chạy băng băng, dân chúng sôi nổi né tránh, biểu tình kinh nghi bất định hỏi thăm, nhưng hiện tại ở thế đạo này dù có hỏi cũng không thể nắm được tin tức chuẩn xác, hết thảy đều lộn xộn.

"Chúng ta đã đủ may mắn." Cũng có người khổ trung mua vui. "Binh mã ở nơi khác hoặc là tác loạn, hoặc là không đủ. Sơn Nam Tây chúng ta binh mã sung túc, lại có cả binh mã của Kiếm Nam đạo."

"Mấy hôm trước tiểu đô đốc của Kiếm Nam đạo không phải đã rời đi rồi à?" Có người nhớ đến lời đồn gần đây vội hỏi.

"Không phải rời đi mà tiểu đô đốc đi đón người." Có người lập tức bác bỏ tin đồn. "Là một đại quan tới từ triều đình."

Mặc kệ hỗn loạn thế nào, có triều đình ở thì mọi người luôn có nơi ký thác. Đại quan của triều đình tới càng khiến người an tâm, vì thế mọi người bắt đầu sôi nổi đàm luận về vị đại quan này, gián nghị đại phu, đọc đủ thi thư, mạo mỹ... còn về vị này đến làm gì thì không quan trọng.

Dân chúng có biết hắn tới làm gì hay không, Hàn Húc cũng không cảm thấy quan trọng gì. Điều quan trọng là hắn đã tới, hắn ở chỗ này, hơn nữa việc phải làm không chỉ là xử lý Kiếm Nam giống như nhiệm vụ lúc trước nữa.

Hắn phải làm nhiều việc lớn hơn.

"Hàn đại phu, ngài đến thật quá tốt, chuyện này không có ngài không thể định đoạt được."

2 quan viên Sơn Nam đạo bước đến, nhẹ tóm lấy tay Hàn Húc.

"Tiết độ sứ Trương đại nhân đã chờ lâu ngày."

"Tiết độ sứ Vương đại nhân đã chờ lâu ngày."

2 người này là quan viên thuộc về 2 vị tiết độ sứ khác nhau, mỗi người giữ chặt một bên tay của Hàn Húc, cũng may là vị tiết độ sứ thứ 3 đang tránh trong phủ thành không chịu tới, bằng không hai tay này chưa đủ để chia đâu.

Hàn Húc mỉm cười gật đầu đối với hai người mà một ý này, mặc cho bọn họ kéo mình rảo bước tiến vào trong phòng. Trương An vị tiết độ sứ Sơn Nam Tây đang ngồi ở sườn bên phải, Vương Lâm vị tiết độ sứ Sơn Nam Trung ngồi bên trái, thấy Hàn Húc tiến vào, hai người này đều đứng dậy tiếp đón: "Hàn đại phu, nhanh mời ngồi."

So về chức quan thì tiết độ sứ có cấp bậc cao hơn Hàn Húc, không cần phải thi lễ, nói một câu xin cứ tự nhiên đó là lễ tiết.

Hàn Húc đáp lễ, liếc mắt một cái, đảo quanh trong nhà, giữa hai vị tiết độ sứ này còn bày hai chỗ ngồi, hắn đi tới ngồi xuống một trong hai chỗ đó.

Còn lại đám quan viên trong phòng cũng theo thứ tự đứng hai bên trước vị trí của mình nhưng không ngồi xuống.

"Mời Lý đô đốc tới." Trương An nói.

Một vị quan lại dẫn theo một người đi vào, đây là một hài đồng mới chỉ 10 tuổi, bước qua ngạch cửa cao cao vẫn còn cố sức.

Hắn mặc quan bào giống như Trương An và Vương Lâm, thực ra là bản thu nhỏ của quan bào, lại vì mắt ngọc mày ngài mà không khiến người cảm thấy buồn cười.

Biểu tình của hắn không làm ra vẻ lão thành nghiêm trọng, mà là trong sáng tươi đẹp ngây thơ, tự mang phong lưu khiến ai nhìn cũng thấy đáng yêu lại tự nhiên hào phóng.

"Lý đô đốc." Chư quan đồng thời thi lễ với đứa nhỏ.

Hàn Húc đứng dậy, Trương An, Vương Lâm đưa tay làm động tác mời. Lý Minh Ngọc đi đến trước mặt bọn họ, ôm quyền đáp lễ nói một câu "Xin chào, ba vị đại nhân" rồi thi nhiên đi vào vị trí còn lại ở giữa phòng.

Nhóm chủ quản đã đầy đủ hết, trong phòng bắt đầu thương thảo những chuyện quan trọng của đạo phủ, như gần đây cảnh nội của Sơn Nam Đông đạo có phản quân tác loạn. Tiết độ sứ phía đông cầu viện nhưng rốt cuộc cử binh mã ở tây đạo hay là trung đạo đi viện trợ đây? Là mọi người cùng đi hay không ai đi thì chưa bàn bạc quyết định được.

Trong đại sảnh, tiếng tranh chấp, nghị luận rất ồn ào. Đây là lần đầu tiên Hàn Húc tham dự nhưng cũng không xa lạ bởi Lý Minh Ngọc khi đến đón hắn đã nói qua việc này.

"Hàn đại nhân, hai vị Trương đại nhân và Vương đại nhân đều có việc bận, nên rất mong ngài có thể tha thứ việc bọn họ không thể tới đón." Vị tiết độ sứ trẻ con mặc quan bào giống như người lớn lôi kéo tay hắn nghiêm túc nói. "Cũng mong đại nhân tha thứ cho ta không thể tự mình đưa ngài về Kiếm Nam đạo, bởi ta phải ở lại đây hỗ trợ."

Đứa nhỏ này nói chuyện với giọng điệu trịnh trọng mười phần, rõ ràng là đã được người dạy dỗ, nhưng dù sao thì cũng là đứa nhỏ không giấu được sự trúc trắc và cứng đờ.

Hàn Húc hỏi hắn có chuyện gì, còn dẫn dắt đứa nhỏ nói ra mọi chuyện, từ lúc lên xe ngựa đến khi đi vào phủ thành Hưng Nguyên. Hắn đã hiểu hết tình cảnh của toàn bộ Sơn Nam đạo từ những lời nói lộn xộn của đối phương.

"Hàn đại nhân tới vừa lúc, có ngài thủ Kiếm Nam rồi, ta rất an tâm." Lý Minh Ngọc vui vẻ còn nói rõ ý đồ của mình. "Chờ giúp xong việc của Trương đại nhân và Vương đại nhân, ta sẽ đi Lân Châu bái kiến bệ hạ, ta.... đã ủ rượu ngon dâng lên ngài."

Trong mắt đứa nhỏ mặc quan bào loé lên chút giảo hoạt của hài đồng.

Hàn Húc cười cười, ủ rượu à, lời này chỉ để dỗ trẻ con thôi. ừm, hiện tại thì đứa nhỏ này lại lấy nó ra để dỗ người khác.

Ngay từ đầu, Lý Minh Ngọc chậm chạp không đi kinh thành, rồi đi đến nửa đường lại bảo muốn ủ rượu, rõ ràng là không muốn đi.

Khi đó ở kinh thành, tuy rằng có thể dựa vào Toàn Hải, nhưng Thôi Chinh là kẻ thù của Toàn Hải, tựa như hổ rình mồi đối với đứa nhỏ này. Kiếm Nam sẽ không ngốc để đứa trẻ tới cửa lâm vào lốc xoáy tranh đấu giữa hai vị kia.

Hiện tại thì sao, rốt cuộc cũng ủ rượu xong rồi, muốn đưa cho bệ hạ cũng không phải rượu ngon mà là chính bản thân hắn, đúng không.

Tuy rằng, hoàng đế hạ lệnh Vệ quân canh giữ tại nơi đóng quân không được vào kinh, nhưng trên thực tế vẫn thiếu binh mã. Lúc này, Lý Minh Ngọc đi đến Lân Châu, ở bên cạnh bệ hạ, tất nhiên sẽ được trọng dụng. Hắn tuổi nhỏ vốn dĩ không thể phục chúng nhưng nếu lớn lên trước mặt hoàng đế, lại dùng binh mã của Kiếm Nam bảo hộ bệ hạ thì trong mặt của hoàng đế và thế nhân, đứa nhỏ lại ở một vị trí khác rồi.

"Ta đã sớm muốn đi, nhưng mà Trương đại nhân và Vương đại nhân lo lắng Kiếm Nam đạo. Nếu Kiếm Nam rối loạn thì bọn họ sẽ bị nguy hiểm cho nên không muốn ta đi." Lý Minh Ngọc nói, rồi nhìn Hàn Húc với thần thái kích động. "Hiện tại thì tốt rồi, Hàn đại nhân đến, có ngài ở đây thì Kiếm Nam đạo vô ưu."

Hàn Húc bật cười, đám người lớn nói lời thổi phồng như vậy hắn còn có thể đáp lại, còn đứa nhỏ này thì hắn không nhịn được chỉ muốn cười. Thật ra còn không bằng để cái người ở sau lưng dạy hắn nói điều này đi ra nói chuyện đâu, như vậy mọi người càng dễ diễn trò.

Trẻ nhỏ rốt cuộc vẫn là trẻ nhỏ, diễn trò luôn khiến người ta nhìn ra được.

Hắn đương nhiên hiểu tính toán của Kiếm Nam đạo. Trước kia, bọn họ không muốn hắn tới, hiện tại thì cực kỳ muốn hắn đi Kiếm Nam. Thứ nhất là vì hắn có hoàng mệnh trong người đủ để kinh sợ người trong thiên hạ. Thứ hai là nếu Lý Minh Ngọc lớn lên trước mặt hoàng đế thì ai có thể cướp Kiếm Nam của đứa nhỏ này? Đến lúc đó Hàn Húc hắn đây sống hay chết vẫn do Kiếm Nam nắm giữ.

Hàn Húc không thèm để ý đứa nhỏ đang mặc sức tưởng tượng hai từ "về sau", trước mắt mới là quan trọng nhất.

"Lý đô đốc, ta kiến nghị chờ giải quyết nguy cấp ở Sơn Nam rồi hẵng đi." Hắn nói.

Điều này tựa như chưa có ai dạy đứa nhỏ phải ứng đối cả, hiển nhiên người phía sau không để ý Sơn Nam đạo có nguy cấp hay không, thậm chí còn đang vui sướng khi người gặp họa đó. Đứa nhỏ Lý Minh tò mò hỏi: "Không dễ dàng giải quyết á, bọn họ đã bàn bạc thật lâu rồi."

"Vậy để chúng ta đến giúp bọn họ đi." Hàn Húc cười, bày tỏ yêu cầu. "Nếu không giúp thì dù ta có đi Kiếm Nam thì nơi đó cũng không thể vô ưu đâu."

Ngươi mà không giúp ta thì ta sẽ không giúp ngươi, ngươi cũng đừng hòng đi đến bên cạnh hoàng đế nuôi dưỡng uy phong.

Vị tiết độ sứ trẻ con này không lập tức đưa ra quyết định, trở về suy nghĩ một đêm hôm sau nói cho Hàn Húc rằng, hắn đồng ý.

"Hàn đại nhân và Kiếm Nam đạo là một thể thống nhất, ngài nói làm thế nào thì chúng ta sẽ làm như thế ấy." Đứa nhỏ đung đưa cánh tay Hàn Húc, nói với biểu tình khẩn thiết: "Ta không còn phụ thân nữa, nguyện coi đại nhân như thúc phụ."

Đứa nhỏ mất đi phụ thân đúng là đáng thương. Hàn Húc than nhẹ một tiếng, duỗi tay sờ sờ đầu vai của Minh Ngọc, biểu tình bề ngoài tỏ ra đồng tình nhưng ánh mắt thì lãnh khốc. Đứa nhỏ mất đi phụ thân thật đáng thương, hắn hẳn nên buông tinh tiết và binh mã trong tay ra, nếu không chẳng có người nào sẽ thương hại hắn, cũng không có người nào coi hắn là đứa nhỏ cả. Đây là thế sự tàn khốc.

Ý niệm chỉ vụt qua trong đầu, Hàn Húc đứng lên đánh gãy sự phân tranh thoái thác ồn ào trong phòng.

"Chư vị, xin hãy để ta đi viện trợ cho Sơn Nam Đông đạo." Hắn cất cao giọng nói.

Trong phòng chợt yên lặng, tất cả mọi người nhìn về phía hắn thở phào nhẹ nhõm, tốt quá rồi! Rốt cuộc đã có người chịu nhảy ra.

- -------------------------------------