Trương An và Vương Lâm không chịu chi viện cho một vị tiết độ sứ khác, muốn cứu viện thì cũng phải chờ người kia chết mới đi.
Huống chi, hai người họ không tin vị tiết độ sứ kia thật sự cần phải viện trợ, có lẽ đang chờ binh mã của bọn họ tới tìm chết.
Bọn họ đều đang ngóng trông đối phương chết sớm đó, thấy chết sao có thể đi cứu đây.
Chẳng qua chẳng ai muốn mình xuất đầu nói không đi cứu viện cả. Nơi này không chỉ có mình đâu, mà còn có 1 vị tiết độ sứ khác, cộng thêm 1 vị tiết độ sứ trẻ con đang mở to hai mắt ngây thơ nhìn đấy. Đặc biệt là vị trẻ nhỏ kia còn định đi Lân Châu gặp hoàng đế, ai biết khi gặp được hoàng đế, đối phương có lỡ lời hay không. Rốt cuộc là trẻ nhỏ mà, không phải người lớn.
Đương nhiên, bọn họ từng thử lừa gạt đứa bé này đi. Lúc trước, khi phản loạn bùng nổ, bọn họ đã gạt đứa bé này ở lại, một nơi như Kiếm Nam đạo vừa giàu có vừa nhiều binh mã mà toàn bộ những thứ ấy đều nắm giữ trong tay đứa nhỏ này, chẳng phải đáng tiếc hay sao? Cho nên mới nghĩ cách giữ đứa bé này lại, nói là cung cấp nước suối, tặng thợ thủ công lành nghề ủ rượu, còn mãi cường điệu Kiếm Nam và Sơn Nam thân thiết như người một nhà.
Chỉ cần Sơn Nam bình an không có việc gì thì Kiếm Nam mới càng yên bình được.
Cho nên khi Sơn Nam Đông bất ổn thì Kiếm Nam có thể phái người đi qua nhìn xem hay không?
Nhưng trẻ nhỏ dễ dỗ, người lớn thì không, nhóm quan tướng ở phía sau tiết độ sứ trẻ con này không đồng ý.
Bảo ở lại Sơn Nam đạo cũng được, ăn ngon, uống tốt lại an toàn, ngẫu nhiên phái binh mã đi ra ngoài giúp đỡ một chút tạo thanh thế không thành vấn đề, nhưng một khi muốn dùng đao thật, kiếm thật để bình định thì bọn họ không chịu.
"Thật sự, chúng ta đi không được tốt lắm, binh mã ta mang theo đều phải đưa cho bệ hạ." Lý Minh Ngọc nề nếp ngâm nga rõ ràng là đã được dạy nói vậy.
Trương An, Vương Lâm nói: "Binh mã của bệ hạ cũng sẽ dùng cho thiên hạ này mà."
Sơn Nam đạo cũng là thiên hạ của hoàng đế.
Lý Minh Ngọc đứng dậy thi lễ với bọn họ, thở dài: "Lúc trước Kiếm Trung phản loạn đã đến cầu viện Kiếm Nam. Binh mã Kiếm Nam còn không đủ đành phải thỉnh binh ở Lũng Hữu. Khi đó bản quan còn không trở về, hiện tại thật sự không thể xuất binh vì Sơn Nam đạo được, nếu không sẽ khiến quân tâm không xong, dân tâm bất an đó."
Điều này cũng đúng... Nhà mình gặp nạn còn mặc kệ mà đi giúp người khác, chỉ có đồ ngốc hoặc ngu xuẩn mới đi làm, dù là ai đi nữa cũng sẽ khiến người nhà xem thường. Tuy rằng Trương An và Vương Lâm rất vui nếu như vậy nhưng đối phương là Kiếm Nam đạo, Lý Phụng An không phải đồ ngốc, con hắn và đám thuộc hạ làm sao sẽ là đồ ngốc được.
Quả nhiên Lý Minh Ngọc lại nói: "Không bằng như này, hai người đi viện trợ đi, ta sẽ bảo vệ tốt nơi này thay cho hai người."
Trương An, Vương Lâm hoảng sợ vội vàng xua tay nói cảm tạ: "Làm phiền Lý đô đốc, sao dám, sao dám."
Đứa nhỏ lại ngồi xuống ghế, bộ dạng suy nghĩ cặn kẽ: "Vậy hay như này, ta đây sẽ đi Lân Châu, tự mình thỉnh chỉ mệnh Kiếm Nam gấp rút tiếp viện Sơn Nam."
Mệnh lệnh của bệ hạ, có danh nghĩa để xuất binh thì không ai có thể phản bác hay chất vấn.
Hai người kia lại vội lắc đầu một lần nữa: "Không thể, không thể, phản quân đang trải rộng bên ngoài Lân Châu. Lý đô đốc không thể hấp tấp mạo hiểm được."
Bọn họ không dám nhắc lại việc này nữa.
Không nghĩ rằng trời giáng vận may, Hàn Húc tới, một mệnh quan triều đình, lại còn vừa lúc phụng hoàng mệnh cùng chưởng quản và xử lý Kiếm Nam đạo.
Nếu người này mà đi...
"Đại nhân không thể." Trương An nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay Hàn Húc.
Vương Lâm cũng bất chấp, đứng dậy đưa tay bắt lấy cánh tay còn lại. "Không thể á, đại nhân."
Hai người một trái một phải đè Hàn Húc lại, vừa kính trọng vừa bi thương nói.
"Đại nhân chỉ có một mình lại là văn chức, sao có thể đi bình định? Này quá nguy hiểm."
"Chỉ hận binh mã của chúng ta vô dụng, không đủ, không bảo vệ được đồng bào, nhưng quyết không thể lại để đại nhân lâm vào nguy nan."
Đại nhân không thể đi một mình, và chúng ta không có binh mã, hai điều này bị họ cường điệu hô lên. Trương An và Vương Lâm nhìn về phía Lý Minh Ngọc còn đang ngồi trên ghế. Đứa nhỏ này không hề mang theo tuỳ tùng vào, không biết có hiểu ý của bọn họ không nữa?
Có lẽ không mang theo tuỳ tùng là để không nghe hiểu.
Những tầm mắt nóng rực ngưng tụ lại khiến Lý Minh Ngọc ngồi không yên, hắn xoắn thân mình đứng dậy, do dự nhìn Hàn Húc: "Đại nhân, ngài vẫn nên về Kiếm Nam đạo trước, Kiếm Nam yên ổn, có thể điều một ít binh mã đến...."
Hàn Húc dựng mi đánh gãy lời hắn: "Sơn Nam không yên ổn, Kiếm Nam cũng khó yên." Rốt cuộc người trước mắt chỉ là đứa nhỏ, gián nghị đại phu thu hồi lại vẻ nghiêm khắc. "Lý đô đốc, xin cho ta nói chuyện với nhóm quan tướng của ngài, nếu ngài không tin ta thì để cho bọn họ giải thích cho ngài nghe."
Lý Minh Ngọc vội lắc đầu: "Sao ta lại không tin đại nhân được, để ta bảo bọn họ tới gặp đại nhân."
Nếu đã nói tin tưởng đại nhân thì vì sao không lập tức đồng ý? Trẻ nhỏ cũng có chút giảo hoạt của trẻ nhỏ, còn nữa hắn không chỉ là đứa nhỏ đâu, Hàn Húc thi lễ: "Đa tạ đô đốc."
"Đây là chuyện của Kiếm Nam đạo, mời đại nhân đi theo ta." Lý Minh Ngọc còn nói thêm.
Hàn Húc theo hắn đi mất, không có mời Trương An và Vương Lâm tham gia. Hai người cũng không có mặt mũi đi theo, bởi hàng ngày bọn họ mời Lý Minh Ngọc bàn bạc công việc, đứa nhỏ cũng không hề mang theo quan tướng của Kiếm Nam. Lý do vì đây là Sơn Nam đạo, bọn họ phải tị hiềm.
Lúc ấy, hai người họ cảm thấy đứa nhỏ này rất biết điều, hiện tại dường như họ có chút thiệt thòi.
Dù cho quan và binh của Kiếm Nam không tham dự thì thân ở Sơn Nam, chẳng có chuyện gì giấu được Kiếm Nam cả. Nhưng hiện tại, những người kia đóng cửa bàn bạc thì người Sơn Nam nào biết bọn họ nói chuyện gì.
"Đứa bé này không đáng lo, quan tướng đi theo mới là quan trọng." Trương An thấp giọng nói, rồi nhìn ra ngoài thính đường. "Đều là người Lý Phụng An chọn lựa kỹ càng, một đám cực gian xảo, Hàn Húc có khả năng thuyết phục bọn họ không?"
Vương Lâm nói: "Đừng lo lắng, Hàn Húc cũng không phải người bình thường."
Bề ngoài đúng thật là khá đẹp, Trương An nghĩ trong lòng.
Vương Lâm cười: "Đại nhân không nghe nói à? Trước kia, khi ở Dĩnh Trần của Tuyên Võ đạo, hắn một mình nói lui loạn binh. Đại tướng Vu Phi của Tuyên Võ đối chiến với đại tướng Hà Càn của phản quân. Hắn chỉ có một mình mà cũng dám nhảy vào, sau khi Vu Phi chết trận còn ngăn cơn sóng dữ đánh lui Hà Càn. Tiếp đó thuyết phục Chấn Võ quân đi ngang qua hỗ trợ bình ổn Tuyên Võ. Tiếp nữa qua Hà Nam đạo lệnh cho Vệ quân ở Hà Nam diệt phỉ..... dọc đường này Hàn Hục nhấc lên không ít náo nhiệt, có thể nói là vung tay lên hô một cái là mặc kệ binh mã hay dân chúng ngay cả quan sai đều cúi đầu nghe lệnh hắn."
Trương An nghe mà kinh ngạc, bừng tỉnh: "Hóa ra người này vẫn luôn phiền toái như vậy."
Trách không được chủ động đưa ra ý muốn đi viện trợ Sơn Nam Đông đạo, xem ra không phải bị người sai sử hoặc có âm mưu gì, mà là bản tính con người.
Vương Lâm cười ha ha: "Bởi vì hắn là mệnh quan của triều đình, việc thiên hạ đều muốn quản, đâu giống như chúng ta, có thể quản bản thân đã là không tồi rồi."
"Vừa lúc, lần này không phải chỉ là việc thiên hạ, mà còn liên quan đến Kiếm Nam." Trương An vuốt râu. "Chúng ta không quản được Kiếm Nam đạo, nhưng Hàn Húc lại có thể, đám quan tướng kia không nghe lệnh chúng ta nhưng không thể không nghe theo Hàn Húc."
Vương Lâm đưa chén trà cho hắn: "Cho nên đại nhân cứ yên tâm, hắn nhất định có thể thuyết phục được đám người Kiếm Nam đạo."
Quả nhiên, không phải chờ lâu tin tức tốt đã truyền đến. Quan tướng Kiếm Nam đồng ý mang binh đi cùng Hàn Húc viện trợ cho Sơn Nam Đông.
"Hàn đại nhân là người của Kiếm Nam đạo chúng ta, chúng ta có trách nhiệm phải bảo vệ." Quan lại mặt mày hớn hở thuật lại lời nói của quan tướng bên Kiếm Nam.
Luận về mồm mép, từ trước tới nay võ tướng đâu phải đối thủ của quan văn chứ, Trương An và Vương Lâm liếc nhau cười.
"Hiện tại những người đó đã đi gặp Lý tiểu đô đốc, nói là sẽ thuyết phục ngài ấy." Quan lại nói.
Vậy không cần phải lo lắng, tiểu đô đốc kia chẳng qua chỉ là một cây cờ của Kiếm Nam mà thôi. Hắn chỉ cần yên ổn đứng một bên là được, nhưng việc còn lại, đều là do cấp dưới làm chủ, Trương An và Vương Lâm lại liếc nhau.
"Hiện tại, nên đi nói với Hàn đại nhân vài chuyện liên quan đến chúng ta." Vương Lâm nhỏ giọng nói.
Trương An cười duỗi tay làm động tác mời: "Mời Vương đại nhân."
Vương Lâm cũng duỗi tay: "Mời Trương đại nhân."
Trương An cười ha ha khoác lấy tay Vương Lâm rồi cùng bước ra cửa.
Mà bên này, hai võ tướng và hai quan văn cũng rảo bước tiến vào phòng của Lý Minh Ngọc.
Minh Ngọc ngồi trên chiếc ghế dựa to rộng, mặt trênm trải một tấm da của hổ trắng. Đây là thứ mà lúc sinh thời Lý Phụng An đã dùng, khi ra ngoài Minh Ngọc không mang theo ghế dựa mà chỉ mang theo tấm da hổ này thôi.
Da hổ trắng hung hãn, vị tiểu công tử ngồi trên tấm da này lại phấn điêu ngọc trác.
Mấy vị võ tướng và quan văn thi lễ với Lý Minh Ngọc: "Đô đốc."
Đối phương mỉm cười: "Nói xong chưa?"
Thanh âm hắn thanh thúy, thần thái trang nghiêm, vừa đáng yêu lại vừa uy vũ.
Một quan văn thưa dạ, cung kính nói: "Dựa theo lời dặn của đô đốc, hạ quan đã thương lượng xong với Hàn đại nhân."
Lý Minh Ngọc gật đầu: "Được rồi, mọi người vất vả. Đi chuẩn bị đi, tới Sơn Nam Đông nhất định phải thu về cho ta dùng." Ý cười trên khuôn mặt hài đồng tan đi, tựa như khắc ngọc không vui không giận: "Nếu không, quân pháp xử lý."
Quan văn và võ tướng cúi đầu cùng đáp: "Hạ quan tuân mệnh."