Đế Quốc Chiến Thần

Chương 118: Con trai, chờ cha



“Chu Xung, đưa cái này đến tập đoàn Hoài Thăng.” Trong lòng Chu Hàn sớm đã có kế hoạch, lúc này tỏ ý Thanh Long đưa điện thoại di động cho đối phương.

“Nguyên soái, đây là?” Chu Xung không hiểu hỏi một câu, cũng không dám mở điện thoại ra xem.

Chỉ vì Chu Hàn không cho phép, ông ta không dám tùy tiện mở ra.

“Mở ra xem thử đi.” Chu Hàn nhìn thấy suy nghĩ của Chu Xung, một câu đã bỏ đi sự băn khoăn của đối phương.

“Vâng.” Chu Xung cung kính trả lời, trên mặt mang theo vẻ kích động, rất rõ ràng, ông ta rất tò mò với nội dung trong điện thoại.

Khi ông ta mở điện thoại lên, ngay lập tức màn hình xuất hiện đoạn video.

“Tôi là gia chủ của nhà họ Hào ở Hoành Thành, con trai của tôi Hào Đoạt bởi vì càn quấy không hiểu chuyện, gây ra chuyện lớn ở Hòe Châu, mang lại tổn thất to lớn cho người ở Hòe Châu.”

“Con nợ cha trả, tôi nguyện ý thay con tôi gánh vác tất cả trách nhiệm.”

Sau khi xem nội dung video trong điện thoại di động, mọi người đều trố mắt nghẹn họng.

“Cho Tổ Cẩm Dương xem xong video, mặc kệ ông ta có ý kiến gì, đều phải có trách nhiệm với cha con Tô Long Xuyên.” Chu Hàn hờ hững lên tiếng: “Họa là bọn họ chọc xuống, tất nhiên do bọn họ giải quyết.”

Chu Hàn vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều đồng ý cách giải quyết này.

“Hoàng Minh, ngày mai mời Kỳ Tiếu Thiên đến đây, để cho gã làm chứng.” Chu Hàn thoải mái hạ lệnh: “Nếu như Tổ Cẩm Dương u mê không tỉnh, muốn đấu thì đấu.”

“Chu đại ca yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Hoàng Minh vỗ ngực đảm bảo.

Chu Hàn gật đầu một cái, lúc này gọi mọi người một tiếng.

Tất cả mọi người đều chọn cho mình phòng ngủ, ngay cả hai người Chu Xung và Hoàng Minh cũng không trở về, dứt khoát ở lại biệt thự Chu Hàn.

Buổi sáng hôm sau, Chu Xung và Hoàng Minh chia nhau ra hành động, mỗi người đều làm xong chuyện, hơn nữa đã hẹn Tổ Cẩm Dương và Kỳ Tiếu Thiên ra.

Vào buổi trưa, khách sạn quốc tế Hoàng Hạc Lâu.

Chu Xung dẫn Tổ Hiên Dương, Hoàng Minh dẫn Kỳ Tiếu Thiên, mà Chu Hàn, Tô Hàm và Tô Khánh Đông đã sớm chờ ở trong phòng bao.

“Chu Nguyên soái, xin chào.” Tổ Hiên Dương vừa tiến vào phòng bao đã lên tiếng chào hỏi Chu Hàn.

Nhưng giọng điệu của gã ta rất là âm dương quái khí, làm cho người nghe không thoải mái.

Giọng điệu đó của Tổ Hiên Dương giống như bị động kinh vậy.

“Ngồi.” Chu Hàn bình tĩnh, lạnh nhạt nói.

Tổ Hiên Dương gật đầu hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh Chu Hàn.

Một màn này làm cho mấy người Tô Khánh Đông, Hoàng Minh nhíu mày.

Nhưng cũng không ai nói gì, ánh mắt của bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm vào Tổ Hiên Dương.

“Chu Nguyên soái, video gia chủ Hào nhận tội cha tôi đã xem.” Tổ Hiên Dương há miệng cười một tiếng với Chu Hàn: “Cha tôi nói, chuyện này do mẫu thuẫn giữa anh và nhà họ Hào nên mới gây ra chuyện kia, anh đừng nghĩ đùn đẩy trách nhiệm.”

Thấy Tổ Hiên Dương lên tiếng xúc phạm Chu Hàn, lúc này Hoàng Minh vỗ bàn một cái đứng lên.

“Tổ Hiên Dương, cậu là cái thứ gì? Nói chuyện với đại ca tôi như vậy hả?” Hoàng Minh chỉ vào Tổ Minh Dương mắng to.

Anh ta lập tức mở miệng mắng: “Sao lão cha bất tử kia của cậu không đến? Sao lại giống con rùa đen rúc đầu thế hả, có bản lĩnh thì tự mình đến, phái con trai đến đây có ý gì?”

Thấy Hoàng Minh kích động như vậy, Kỳ Tiếu Thiên và Chu Xung vội vàng khuyên giải: “Hoàng thiếu không nên xúc động, có chuyện gì từ từ nói.”

“Hòa khí sinh tài, hoà khí sinh tài.”

Hoàng Minh hoàn toàn không để ý đến lời khuyên của hai người, anh ta trợn mắt còn muốn tiếp tục mắng Tổ Hiên Dương.

Nhưng Tổ Hiên Dương lại ném chai rượu về phía Hoàng Minh, trong miệng còn mắng lại: “Chỉ bằng một tập đoàn Giang Đông nho nhỏ nhà anh, bổn thiếu chỉ cần một phút đã giẫm nát.”

Mắt thấy chai rượu bay về phía Hoàng Minh, Chu Hàn cầm ly rượu ném qua, làm cho chai rượu bị lệch bay qua một bên.

Một tiếng “bành” vang lên, chai rượu nện trên tường vỡ nát, vẩy đầy lên đất.

“Hoàng Minh, ngồi xuống.” Chu Hàn gọi Hoàng Minh, trong giọng nói mang theo giọng ra lệnh, đồng thời vỗ một cái lên vai Tổ Hiên Dương, ý vị thâm trường.

Hoàng Minh không làm gì khác hơn là nén giận ngồi xuống.

Mà Tổ Hiên Dương lại không đứng đắn liếc Hoàng Minh một cái, còn mở miệng châm chọc: “Không so đo với anh là bởi vì anh còn chưa xứng để bổn thiếu coi trọng, thật đúng là xem mình là nhân vật lớn.”

Vừa nói xong, Tổ Hiên Dương ngồi xuống, đồng thời còn liếc mắt.

Bộ dạng nhị thế tổ kia của gã ta thực sự là không để mọi người vào mắt.

Chu Hàn yên lặng trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Con trai nhỏ của Tổ Cẩm Dương, Tổ thiếu?”

Mặc dù anh không nghiêng đầu nhìn Tổ Hiên Dương, nhưng lại có một phen ý vị thâm trường.

Tổ Hiên Dương ngẩng đầu ưỡn ngực gật đầu một cái, trả lời một tiếng: “Chính là bổn thiếu.”

“Được.” Chu Hàn lạnh nhạt nói ra một chữ, đồng thời ra tay nhanh như điện, bóp gãy xương bả vai của đối phương.

Một tiếng “rắc rắc” động lòng người vang lên, trong nháy mắt Tổ Hiên Dương phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“Anh dám động đến tôi?” Hai mắt gã ta đỏ bừng, kêu rên một tiếng.

“Mười phút, để cho cha cậu xuất hiện trước mặt tôi.” Chu Hàn hờ hững nói một câu: “Nếu không thứ tiếp theo tôi bóp gãy chính là cổ của cậu.”

“Ực” một tiếng, Tổ Hiên Dương dùng sức nuốt nước miếng.

Mời vừa rồi gã ta không thấy rõ ràng Chu Hàn ra tay như thế nào, cho đến khi cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, gã ta mới ý thức được mình bị đánh.

“Tôi sẽ gọi điện thoại.” Tổ Hiên Dương cố nén cơn đau nhức, lúc này đứng dậy làm bộ muốn đi ra ngoài.

“Đợi đã.” Chu Hàn lại lên tiếng lần nữa: “Gọi ở đây đi.”

Chu Hàn vừa dứt lời, Tổ Hiên Dương cảm thấy có một ngọn lửa không tên vọt đến.

Sau khi gã ta biết có mặt của Kỳ Tiếu Thiên thì đi một mình đến, không mang theo một tên vệ sĩ nào.

Lại không nghĩ rằng Chu Hàn dám ra tay với gã ta trước mặt Kỳ Tiếu Thiên, mà Kỳ Tiếu Thiên ngay cả cái rắm cũng không dám thả.

“Còn đứng ngốc đó làm gì? Ngồi xuống gọi điện thoại cho lão tử.” Hoàng Minh nhân cơ hội này khí thế hung hăng rống lên một câu với Tổ Hiên Dương.

Tổ Hiên Dương tức giận ngồi xuống, trong lòng quyết định, chờ ra khỏi nơi này nhất định phải giết chết Hoàng Minh.

Nhưng Hoàng Minh hoàn toàn không biết  suy nghĩ trong lòng của Tổ Hiên Dương, anh ta hung hăng nhìn chằm chằm vào Tổ Hiên Dương, bộ dạng rất phách lối.

“Cha, bây giờ cha đang ở nhà hay là công ty?” Tổ Hiên Dương rất nhanh đã gọi được cho Tổ Cẩm Dương, trong giọng nói mang theo một chút cung kính.

“Ở công ty, sao vậy?” Đầu bên kia điện thoại Tổ Cẩm Dương hỏi Tổ Hiên Dương.

Tổ Hiên Dương do dự một chút, theo bản năng nhìn về phía Chu Hàn.

“Con ở khách sạn xảy ra chút chuyện, cha nhanh đến đây, Chu Nguyên soái muốn giết con diệt khẩu.” Tổ Cẩm Dương lập tức kéo thù hận lên người Chu Hàn.

Lúc đầu đầu bên kia điện thoại Tổ Cẩm Dương vẫn còn bình tĩnh nhưng trong nháy mắt khi nghe được lời này thì bị khuấy đảo, ông ta tức giận kêu la như sấm: “Giết con diệt khẩu? Tên đó thật lớn mật.”

Sau khi nổi giận gầm lên một tiếng, Tổ Cẩm Dương lại lên tiếng hỏi lần nữa: “Bây giờ con đang ở khách sạn nào?”

“Khách sạn quốc tề Hoàng Hạc Lâu, phòng bao chí tôn tầng mười chín.” Tổ Hiên Dương nói ra địa điểm.

“Con trai, chờ cha.” Đầu bên kia điện thoại Tổ Cẩm Dương dặn dò, sau đó  cúp điện thoại.

Tổ Hiên Dương nghe thanh âm bận trong điện thoại, sau khi cho điện thoại đã tắt vào trong túi thì nhìn chằm chằm Chu Hàn.

Gã ta quét mắt nhìn toàn trường một chút, bộ dạng giống như muốn ghi nhớ tất cả mọi người lại.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Hoàng Minh không phục hô lên một tiếng.

Sắc mặt Tổ Hiên Dương âm trầm, không lên tiếng nữa.

Gã ta không phách lối như lúc nãy nữa, chỉ vì trong lòng rõ ràng, Chu Hàn dám động vào gã ta.

Hơn nữa đám người Chu Hàn người đông thế mạnh, mà Tổ Hiên Dương chỉ có một người, điều này cũng làm cho gã ta không thể không tạm thời thỏa hiệp.

Trong lòng gã ta rõ ràng, nhẫn một chút gió êm sóng lặng, đợi một lát cha sẽ đến.