Đế Quốc Chiến Thần

Chương 120: Đá trúng tấm sắt



Chu Hàn không hề quay đầu lại, giống như không hề nghe thấy gì vậy, bước vào trong thang máy.

Tô Khánh Đông thì quay đầu lại nhìn Tổ Cẩm Dương, trên mặt treo một nụ cười giễu cợt.

Tổ Cẩm Dương tức giận đến toàn thân run rẩy, suýt nữa thở không nổi, tức đến chết.

“Thuốc, thuốc…” Tổ Cẩm Dương bất lực thốt ra một câu.

Thân tín bên cạnh ngay lập tức móc ra một bình thuốc, đổ ra vài viên rồi đưa đến cho Tổ Cẩm Dương uống vào.

Sau khi bình tĩnh lại, thân thể của Tổ Cẩm Dương thẳng lên vài phần.

Ông ta quay đầu nhìn Tổ Hiên Dương rồi nói: “Mời ông Tề đi.”

Tổ Hiên Dương nghe vậy đôi mắt sáng hẳn lên, gã ta nhịn đau móc điện thoại ra gọi điện.

Sau khi bọn người Chu Hàn về đến biệt thự, Hoàng Minh vô cùng khoái chí, trông bộ dạng anh ta vô cùng hả dạ.

“Anh Chu, anh không biết đấy thôi, tên Tổ Cẩm Dương đó bình thường rất kiêu căng.” Hoàng Minh nói: “Tập đoàn Giang Đông tôi đã chịu đựng tập đoàn Hoài Thắng không ít.”

“Hôm nay đúng là hả dạ quá mà, đánh vào mặt ông ta.” Hoàng Minh ha ha cười lớn: “Anh không thấy ánh mắt của cha con Tổ thị đâu, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.”

Thấy Hoàng Minh đắc ý như vậy, Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở: “Đừng có quá đắc ý, cẩn thận vui quá hóa bi.”

Nói rồi, anh không hề quay đầu lại cười nói với Kỳ Tiếu Thiên: “Kỳ vệ, công khai những gì nên được công khai đi, Chu Mậu không hề có lỗi với lương tâm mình.”

Nói rồi Chu Hàn vẫy tay, ý nói Kỳ Tiếu Thiên có thể rời khỏi rồi.

Kỳ Tiếu Thiên nhỏ tiếng cười nói: “Xong việc là chẳng nhớ đến ai, vô tình quá rồi.”

Nhưng sau khi gã ta vừa dứt câu, Thanh Long liền lườm gã.

Ánh mắt đó khiến Kỳ Tiếu Thiên cảm thấy rất bất an, liền nhanh chóng rời khỏi, không dám nán lại.

Sợ chọc tức Thanh Long, “lỡ tay” giết luôn mình.

Từ khi mất đi cánh tay trong vụ việc của Tô Tam Cô, tính tình của Thanh Long chuyển biến rất lớn, vô cùng điên cuồng.

Tuy vẫn trung thành với Chu Hàn, nhưng có lúc lại tiền trảm hậu tấu, vẫn động tay khi không hề có chỉ thị của Chu Hàn.

Điều này Chu Hàn biết rất rõ.

Nhưng anh cũng không hề có cách gì để chữa vết thương trong nội tâm của Thanh Long, có rất nhiều thứ cần phải được chữa lành bằng thời gian.

Cùng lúc đó, ở biệt thự Tổ thị.

Một chiếc xe cổ vừa dừng lại, một ông già chống gậy bước vào biệt thư, bước chân ông ta không nhanh không chậm, vừa nhìn là biết loại người rất có nhẫn nại.

“Chào mừng ông Tề.” Tinh nhuệ của Tổ Thị đứng ở hai bên biệt thự vừa thấy ông già đó bước vào lập tức cung kính chào hỏi.

“Tiểu Dương à, cậu cũng lớn tuổi vậy rồi sao còn như còn nít vậy, thích làm mấy trò trẻ con này?” Ông già đó đưa tay chống gậy lên, chỉ Tổ Cẩm Dương, nói: “Lần này mời tôi ra mặt, lại là vụ gì đây?”

Tổ Cẩm Dương lập tức bước lên, cầm cây gậy trong tay của ông già, dìu ông ta vào đại sảnh của biệt thự.

Sau khi dìu ông ta vào chỗ ngồi, Tổ Cẩm Dương mới lên tiếng: “Ông Tề, chuyện lần này hơi khó.”

Nói rồi Tổ Cẩm Dương ngưng lại một chút, rồi nói tiếp: “Không biết ông có nghe nói qua một người tên Chu Hàn chưa?”

Ông già nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, ngay lập tức hỏi ngược lại: “Cậu với Chu nguyên soái có chuyện gì sao?”

Tổ Cẩm Dương vừa thấy phản ứng này của ông lão ngay lập tức hiểu ra được gì đó, mồ hôi lạnh toát cả ra, ướt đẫm cả tấm lưng.

“Tôi… tôi với Chu Hàn chỉ là có một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi.” Tổ Cẩm Dương miễn cưỡng nở nụ cười, chỉ là nụ cười đó miễn cưỡng quá đi, nên trông rất khó coi.

“Cậu có chắc là một chút không?” Ông lão rõ ràng nhận ra được gì đó.

Ông lão hừ lạnh một tiếng: “Nếu chỉ là một chút hiểu lầm, cậu sẽ mời tôi ra mặt sao?”

“Không phải…” Tổ Cẩm Dương còn đang định phản bác lại, chuyển chủ đề sang Hào thị.

Nhưng ông lão lại lần nữa hỏi: “Đá trúng tấm sắt rồi chứ gì? Chu nguyên soái mà cậu cũng dám kiếm chuyện sao?”

Những lời này khiến cho Tổ Cẩm Dương không chỉ toát mồ hôi lạnh, mà tim còn đập nhanh.

“Con trai cậu đâu?” Ông lão nói: “Chuyện này để nó giải quyết đi, tôi sẽ dạy nó cách ứng phó, nếu không phải tôi nợ con trai cậu một ân tình, chuyện lần này Tề Thắng Thiên tôi tuyệt đối không quan tâm đến.”

Ba năm trước, Tề Thắng Thiên đánh bài thua quá nhiều ở khu giải trí của Tổ thị, xém chút nữa bị người của Tổ thị chặt tay.

Lúc đó Tổ Hiên Dương thấy Tề Thắng Thiên ăn mặc không tầm thường nên ra tay cứu giúp, sau đó Tề Thắng Thiên liền nhận Tổ Hiên Dương làm cháu trai kết nghĩa.

Ba năm nay Tề Thắng Thiên giúp Tổ gia rất nhiều.

Chính xác mà nói, nếu không phải sau lưng Tổ gia có một Tề Thắng Thiên, Tổ gia không thể nào vững mạnh như ngày hôm nay được.

“Hiên Dương nó bị Chu Hàn phế rồi, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.” Tổ Cẩm Dương thành thực trả lời.

Sau khi Chu Hàn rời khỏi, Tổ Cẩm Dương liền cho người đưa Tổ Hiên Dương đến bệnh viện.

“Phế rồi?” Tề Thắng Thiên giật mình, sau đó gương mặt đầy nghi hoặc nhìn sang Tổ Cẩm Dương.

Ông ta lắc đầu, vẻ mặt hận thù.

“Chẳng lẽ cậu muốn mượn tay của con trai kéo thêm hận thù, muốn tôi đến tìm Chu nguyên soái đòi lại công bằng?” Trông Tề Thắng Thiên như đã nhận ra được thái thế của Tổ Cẩm Dương.

Tổ Cẩm Dương liên tục lắc đầu, rồi kể lại toàn bộ câu chuyện cho ông lão.

Kèm theo đó là nhấn mạnh việc sau khi con trai gọi điện cho Tề Thắng Thiên rồi mới đến bệnh viện.

Tề Thánh Thiên hừ lạnh một tiếng, rồi sai bảo người hầu của Tổ gia như của Tề gia vậy: “Chuẩn bị xe của tôi, để tôi đến xem thằng cháu kết nghĩa của tôi chết chưa.”

Tổ Cẩm Dương toàn thân run lên, ông ta có thể nhận ra, Tề Thắng Thiên lần này thật sự nổi giận rồi, mà còn là rất giận.

Cùng lúc nhóm người Tề Thắng Thiên đến bệnh viện, Chu Hàn cũng đang dẫn người bước vào phòng bệnh của Tô Học Long.

“Người không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày.” Tô Khánh Đông bên cạnh nhắc nhở.

Chu Hàn gật đầu không nói gì, chỉ là đang quan sát Tô Học Long với vẻ mặt đau khổ đang nằm trên giường bệnh.

“Chu thiếu, xin anh hãy trả thù cho tôi.” Tô Học Long van xin:” Nhất định phải giáo huấn tên khốn Tổ Hiên Dương đó, nó không phải xấu một cách tầm thường.”

Chu Hàn nghe vậy cười nhạt: “Tôi đã phế một tay của nó giúp cậu rồi.”

Tô Học Long nghe vậy vui mừng đến mức xém chút nhảy dựng trên giường, gã vui vẻ nói: “Quá tốt rồi, phế như vậy là quá tốt.”

“Anh họ, anh nói xem anh cũng không cẩn thận tí nào, người ta gài bẫy hại anh, anh cũng không biết.” Tô Hàm đứng kế bên lên tiếng trách móc.

Đến thăm Tô Học Long là ý của cô, Chu Hàn cũng là bị cô kéo đến.

Vốn dĩ Chu Xung với Hoàng Minh định trò chuyện với Chu Hàn một chút, tiện thể phân tình hình thức trước mặt.

Kết quả một câu nói của Tô Hàm, Chu Hàn liền theo cô đến bệnh viện.

“Cảm ơn em họ, thật ngưỡng mộ em có người chồng tốt như vậy.” Tô Học Long nói đùa: “Nếu anh là con gái, chắc chắn sẽ giành Chu thiếu với em.”

“Bớt nói lại, dưỡng tốt sức khỏe đã.” Tô Hàm trợn mắt nhìn Tô Học Long.

Tô Học Long liền lên tiếng: “Em họ giáo huấn rất đúng.”

Bây giờ Tô Học Long tâm phục khẩu phục với Chu Hàn và Tô Hàm, quan hệ giữa gã với Chu Hàm lúc này giống một đôi anh em họ hơn.

Không còn như lúc trước, Tô Học Long thì muốn hại Tô Hàm, còn Tô Hàm thì chịu đựng.

“Tiểu Long, tình trạng ba con không ổn lắm.” Ngay lúc này cửa phòng bệnh từ bên ngoài đẩy vảo, Hách Lôi gấp gáp chạy vào.

“Hả?” Tô Học Long nghe vậy, vùng vẫy bước xuống giường, nhanh chóng hỏi: “Bác sĩ nói gì?”

Sắc mặt của Hách Lôi rất khó xử, nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Bác sĩ bảo chúng ta hãy chuẩn bị hậu sự cho ba con đi.”

“Không được.” Sắc mặt Tô Học Long ngay lập tức trầm lại, bước xuống giường, chạy đến phòng bệnh của Tô Long Xuyên.