Đế Quốc Chiến Thần

Chương 121



“Tiểu Long, bệnh của con còn chưa khỏi mà.” Hách Lôi gấp đến mức đập đùi, vội vàng đuổi theo.

“Mẹ, mẹ đừng chạy nhanh quá, coi chừng eo.” Tô Hàm lập tức đuổi theo Hách Lôi.

Chu Hàn thấy vậy cũng bước nhanh lên phía trước, toàn bộ người trong phòng bệnh cũng đều xông ra ngoài.

Tô Học Long xông ra sớm nhất đã đụng phải một người ở chỗ rẽ, lập tức ngã bật ngửa ra, nằm co rúm ở dưới đất.

Dạ dày anh ta mới làm phẫu thuật, liên hoàn vừa chạy vừa đụng vừa ngã này lập tức đụng đến vết thương.

Sau khi ngã xuống đất nằm co rúm, miệng Tô Học Long toàn máu, y hệt trạng thái của người bị trọng thương.

“Trời ơi, đụng phải cái gì đây?” Đụng trúng Tô Học Long không phải ai khác, chính là Tổ Cẩm Dương.

Ông ta đưa Tề Thắng Thiên vào bệnh viện, đang dẫn đường ở phía trước, thấy sắp đến phòng bệnh của con trai rồi, kết quả lại bị người đối diện đụng trúng.

Tổ Cẩm Dương bị đụng ngã sóng soài trên mặt đất, rất là chật vật.

Sau đó ông ta vô ý thức mắng người một tiếng, ánh mắt rơi trên người thổ huyết ở dưới đất, vừa liếc mắt liền nhận ra Tô Học Long.

Ông ta không dám tìm Chu Hàm rước lấy rắc rối nữa, vì vậy chỉ có thể xả giận trên người Tô Học Long.

“Là cậu?” Tổ Cẩm Dương tức đến mức đi lên trước, hung hăng đạp vào bụng của Tô Học Long, ông ta phải xả được cái cơn tức này.

Kết quả một cái đạp này suýt chút nữa đạp chết Tô Học Long.

Người bị đạp đến nỗi máu mũi máu miệng đều phun ra, lại còn kêu lên một tiếng cực kỳ bi thảm.

“Dừng tay.” Tề Thắng Thiên vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Làm sao ông vẫn tàn bạo như trước thế cơ chứ.”

Mà chính lúc này mấy người Hách Lôi đã kịp đuổi theo.

“Ông làm cái gì thế?” Hách Lôi thấy vậy vội đi lên đẩy Tổ Cẩm Dương.

Kết quả Tổ Cẩm Dương không những không thèm nghe những lời của Tề Thắng Thiên, ngược lại còn trở nên càng nóng nảy hơn.

Ông ta đưa tay tát Hách Lôi một cái ngã xuống đất, khuôn mặt của bà lập tức sưng đỏ lên.

Vết hằn năm ngón tay đỏ tươi vô cùng bắt mắt, làm cho người không dám nhìn thẳng.

“Mẹ.” Tô Hàm bước nhanh lên phía trước đỡ Hách Lôi ngã dưới đất lên.

Hách Lôi tóc tai bù xù, cả người đều bị cái tát kia đánh cho choáng váng.

“Mẹ, mẹ đừng có dọa con mà.” Tô Hàm dùng lực lắc lắc người của Hách Lôi, cả người cứ mơ mơ màng màng.

Tô Khánh Đông thấy vậy liền tức giận, bộ dạng giống như muốn liều mạng với Tổ Cẩm Dương.

Kết quả Tổ Cẩm Dương có chuẩn bị mà đến đó rút vũ khí nóng giấu ở trên người ra, nhắm thẳng vào trán của Tô Khánh Đông.

Ông ta nhe răng cười một tiếng: “Chu Hàn có lẽ không có ở đây đúng không? Hôm nay ta không xả được con giận này, ta không phải họ Tổ.”

Theo từng lời ông ta nói ra, Chu Hàn vừa vặn đi đến ngã rẽ.

Lúc này Tổ Cẩm Dương đã nhìn thấy Chu Hàn, trong nháy mắt toàn thân liền cứng đờ.

Ông ta hoàn toàn sửng sốt, lúc này đến cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Tổ Cẩm Dương luống cuống, loạn rồi, cũng sợ rồi.

Chu Hàn liếc mắt một cái nhìn cảnh trước mặt rõ ràng, Tô Học Long bị đánh thổ huyết, vết tay ở trên mặt của Hách Lôi, Tô Khánh Đông còn bị nhắm thẳng vào trán.

“Ông muốn chết?” Chu Hàn dường như là nặn ra ba chữ từ trong kẽ răng, đồng thời cũng hơi nghiêng đầu về phía bóng tối.

Cái bóng người chỉ còn một cánh tay đó xuất hiện trong nháy mắt, lao thẳng đến Tổ Cẩm Dương.

Ông ta khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, việc đã đến nước này ông ta muốn cá chết lưới rách.

“Đừng đến đây, nếu không ta sẽ giết cậu.” Tổ Cẩm Dương giơ vũ khí nóng trong tay lên, nhưng mà câu nói của ông ta vừa mới nói ra khỏi miệng, cổ tay liền thấy tê rần đau nhói.

Tiếp theo đó, một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, ngoài việc làm cho ông ta hít một hơi khí lạnh, thậm chí còn khó mà phát ra được tiếng kêu thảm.

“Bành.” Thanh Long chộp lại được vũ khí nóng trong tay đối phương, nhấc chân đạp một cước.

“Không biết tiến lùi là gì rồi.” Tề Thắng Thiên ở một bên lắc lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập thất vọng.

Ông ta tiến lên trước một bước, cung kính cúi đầu chào Chu Hàn: “Lão già Tề Thắng Thiên chào Nguyên Soái.”

Sắc mặt Chu Hàn bình tĩnh, không có bất kỳ biểu cảm gì.

Tề Thắng Thiên thấy Chu Hàn không để ý đến mình, lập tức cúi đầu càng thấp hơn nữa.

Trong lòng ông hiểu rõ, bản thân mình lần này e là bị cái đồ ngu Tổ Cẩm Dương này liên lụy chết mất rồi.

Trong lòng Tề Thắng Thiên còn đang đánh trống, Chu Hàn vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì như cũ.

Mặc kệ ông ta có cúi đầu khom lưng đến đâu, người ta chính là không cho ông mặt mũi gì cả.

Mồ hôi lạnh đầy đầu Tề Thắng Thiên, ông đứng trước Chu Hàn giống như là đứng trước một ngọn núi lớn, làm cho ông cảm thấy tim mình không thể nào khống chế được mà nhảy lên.

“Lão già biết sai.” Hai chân Tề Thắng Thiên mềm nhũn, bịch một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Chu Hàn, để bày tỏ lòng quyết tâm.

Một màn này, không chỉ làm cho Chu Hàn có chút sững sờ, đến cả bọn Tô Khánh Đông kia cũng choáng vaáng theo.

Tề Thắng Thiên quỳ xuống với Chu Hàn rồi.

Đại lão Đào Sơn, nhất đại quỷ tài, vậy mà lại quỳ xuống trước mặt Chu Hàn ở đây.

Những người ở đây đều biết rõ thân phận của Tề Thắng Thiên, bởi vì cái con người này quả thực không cần quá nổi tiếng.

Ở Đài Sơn, bất kể là thế lực hắc ám hay là thế lực đỏ đều vô cùng kính trọng ông ta.

Ông ta nuốt trọn giới kinh doanh, giới võ, thế lực trải rộng cả nước.

Phạm vi ảnh hưởng của ông ta to lớn, ở Đài Sơn có bao nhiêu thế lực, thì cả nước có bấy nhiêu thế lực.

Chỉ bởi vì sức ảnh hưởng của Đài Sơn hoàn toàn vượt qua Long Đô, có thể xem là thành phố ẩn, ngọa hổ tàng long.

Tề Thắng Thiên không phải là mạnh bình thường, dùng hình ảnh một tay che trời để hình dung ông ta cũng không hề quá đáng.

“Đứng dậy đi.” Chu Hàn thấy Tề Thắng Thiên đã hạ quyết tâm như thế mới dự định tha cho ông ta một lần.

“Cảm ơn Chu Nguyên Soái đã tha thứ.” Tề Thắng Thiên chật vật đứng dậy, lại cúi đầu một cái thật sâu về phía Chu Hàn.

Lúc này Tổ Cẩm Dương rất muốn chạy trốn, ông ta cảm thấy vô cùng khủng hoảng.

Cho đến giờ phút này Tổ Cẩm Dương mới hiểu được, cái cục sắt Chu Hàn này có bao nhiêu là sắt.

Ít nhất ông ta phải cố gắng đã mười đời cũng không thể nào đá được.

Tổ Cẩm Dương chật vật đứng dậy, nhưng mà hai chân của ông ta lại mềm nhũn vô lực, căn bản không thể nào bò dậy được.

“Nếu như Chu Nguyên soái không ngại, cái tên ngu này để tôi xử lý cho.” Tề Thắng Thiên cười một nụ cười khổ nói với Chu Hàn, hiển nhiên là không muốn làm phiền Chu Hàn.

“Không sao.” Chu Hàn lạnh nhạt gật đầu, sau đó lại đổi chủ đề: “Có điều, còn có một việc phải hỏi cho rõ.”

Dứt lời, ánh mắt của Chu Hàn rơi trên người của Tổ Cẩm Dương.

Toàn thân ông ta cứng lại, dường như đến hô hấp cũng bị dừng lại trong khoảnh khắc đó.

“Tô Long Xuyên bệnh nặng, có phải liên quan đến ông?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi một câu, cái ánh mắt đó làm cho Tổ Cẩm Dương cảm thấy như có gai ở sau lưng.

Giờ khắc này Tổ Cẩm Dương đã mất đi dũng khí nói dối.

Ông ta dùng lực gật đầu, vội vàng thừa nhận: “Là tôi.”

Mắt của Tô Cẩm Dương hơi cay, đột nhiên rơi lệ.

Ông ta bị dọa cho khóc rồi.

“Được, giao cho ông xử lý đó.” Chu Hàn gật gật đầu, quay về phía Tề Thắng Thiên phân phó một tiếng.

Chu Hàn cũng không hề nhắc nhở đổi phương cho mình một cái kết quả vừa ý, bởi vì cái này không cần thiết.

“Chu Nguyên soái ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng việc này.” Tề Thắng Thiên thật thà cười một tiếng, vỗ vỗ ngực cam đoan.

“Thanh Long, gọi điện thoại cho lão Hoắc, bảo ông ta nhanh chóng đi Hòe Châu một chuyến.” Ánh mắt Chu Hàn rơi trên người Tô Học Long, thấy anh ta sắp không được nữa rồi, lập tức quay sang Thanh Long phân phó một tiếng.

“Tuân mệnh.” Thanh Long cung kính đáp lời, vừa dứt lời lập tức làm theo.

Tề Thắng Thiên đem theo Tổ Cẩm Dương rời đi, trước khi đi còn không quên nói một đống lời đội nghĩa mang ơn với Chu Hàn.

Không đến nửa tiếng, một chiếc trực thăng hạ cánh ở trên tầng cao nhất của bệnh viện.

Hai người Hoắc Nghệ Tinh và Hoắc Khai Hà theo thang dây đi xuống, lập tức từ tầng cao nhất đi vào tầng ba của bệnh viện.

“Tình hình tương đối khó giải quyết, chỉ còn một chút hơi tàn.” Chu Hàn thấy hai người Hoắc Khai Hà vô cùng lo lắng chạy đến, liền lập tức nói một câu với Hoắc Nghệ Tinh.

Hoắc Nghệ Tinh nghe được lời này gật gật đầu: “Nguyên soái yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng ứng phó.”

Dứt lời, Hoắc Nghệ Tinh nhấc hòm thuốc của ông nhanh chóng tiến vào phòng bệnh, bắt đầu tiến hành cứu chữa cho Tô Học Long.

Sau khi ông ta tiến vào phòng bệnh liền đóng cửa phòng lại, để lại đám người Chu Hàn chờ ở ngoài cửa.

Đợi khoảng cỡ một tiếng đồng hồ sau, cửa phòng bệnh lại được mở ra.

Hoắc Nghệ Tinh đi từ phòng bệnh ra, ông ta thở phào một hơi nói với mấy người Chu Hàn: “Không sao rồi.”