Đế Quốc Chiến Thần

Chương 126



Lưu Hỉ Viên nói xong, nhấc chân chạy đi.

Mà sau khi gã rời đi, khi Tô Hàm đi vào phòng làm việc thì kêu lên một tiếng.

“Ai tặng đây?” Cô nhìn chằm chằm vào hoa hồng đỏ để trên bàn, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

“Nhất định là thằng ngốc mới vừa rồi kia.” Tiết Minh Dương khinh thường nói một câu, rõ ràng có chút không vui.

Tô Hàm gật đầu một cái, phiền lòng nói: “Chính là gã.”

Nói xong, Tô Hàm quay máy tính lại về phía Tiết Minh Dương.

Tiết Minh Dương rõ ràng thấy trong máy tính giám sát quay lại cảnh Lưu Hỉ Viên ôm một bó hoa hồng đi vào phòng làm việc.

Người tặng hoa chính là gã.

“Rốt cuộc Lưu Hỉ Viên này có mục đích gì?” Tiết Minh Dương không hiểu hỏi ra một câu.

Tô Hàm lắc đầu một cái: “Ai mà biết.”

Nói xong, cô ném bó hoa hồng đỏ vào thùng rác, hờ hững nói: “Rất vừa với thùng rác này.”

Trên mặt Tiết Minh Dương thoáng qua một tia khinh bỉ, rõ ràng là xem thường tên Lưu Hỉ Viên kia.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi về trước đi.” Tô Hàm nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã đến giờ tan làm, lúc này nói với Tiết Minh Dương.

Tiết Minh Dương nghe vậy thì gật đầu: “Được, trước hết cứ về nhà đã.”

Khi Tô Hàm trở về biệt thự nhà họ Hoắc, Chu Hàn đã sớm dẫn ba đại tướng trở về.

Còn Thanh Long thì bị anh lệnh ở lại Vũ Minh đối phó với tình huống bất ngờ.

Khi Tô Hàm vừa mới bước vào biệt thự, chỉ thấy Tề Họa Mi đang dịu dàng pha một bình trà đưa cho Chu Hàn.

Một màn này giống như đã được sắp xếp từ trước, cố ý để cho cô nhìn thấy.

Chính xác mà nói, là Tề Họa Mi đoán chính xác khi nào Tô Hàm đi vào.

Đối với Chu Hàn, cho tới bây giờ Tô Hàm chưa bao giờ nghi ngờ anh.

“Tề Họa Mi, cô đang làm gì thế?” Tô Hàm không nhịn được hỏi, cô đã sớm không chịu nổi người phụ nữ này.

Lúc trước ở Hòe Châu, Tề Họa Mi dính lấy Chu Hàn, luôn miệng nói làm người giúp việc cho Chu Hàn cũng được.

Hôm này đến Cảnh Thành, đến nhà họ Hoắc, Tề Họa Mi này còn dính lấy anh.

Chuyện này làm cho Tô Hàm rất khó chịu, dựa vào cái gì người đàn ông của cô bị người đàn bà khác dính lấy?

Nhưng chuyện làm Tô Hàm tức giận nhất là Tề Họa Mi vẫn luôn làm bộ dạng chim nhỏ nép vào người, cứ luôn quanh quẩn bên cạnh Chu Hàn.

Bộ dạng kia làm cho cô ta giống như là một con chim họa mi vậy.

Tóm lại, Tô Hàm chịu không nổi Tề Họa Mi này.

“Tôi pha trà cho Chu Nguyên soái, phục vụ Chu Nguyên soái.” Tề Họa Mi không sợ hãi đối với sự chất vấn của Tô Hàm.

Đối mắt với khuôn mặt phủ đầy sương lạnh của Tô Hàm, cô ta vẫn tỏ ra rất ung dung thoải mái: “Ông nội tôi phái tới làm người giúp việc cho Chu Nguyên soái, pha trà cho Chu Nguyên soái là chuyện phải làm.”

Tô Hàm nghe vậy thì vô cùng tức giận, nhưng hết lần này đến lần khác không tiện phản bác.

Bởi vì Tề Họa Mi không làm ra chuyện gì quá mức cả, chẳng qua cô ta chỉ pha trà cho Chu Hàn mà thôi.

Thấy Tô Hàm không nói lời nào, Tony Bond có chút không nhịn nổi.

Anh ta nói giúp: “Chu Nguyên soái không cần người ngoài như cô phục vụ, anh ta có Chu phu nhân.”

Tề Họa Mi thấy ngay cả một người nước ngoài cũng có thể ăn hiếp mình, bỗng chốc cảm thấy không vui.

Cô ta chỉ là làm giúp việc cho Chu Nguyên soái, cũng không phải đến làm giúp việc cho người khác.

Cho nên Tề Họa Mi vô cùng nghe lời Chu Hàn, nhưng những người khác tất nhiên sẽ không cho mặt mũi.

“Một con khỉ lông vàng xứng quơ tay mua chân với tôi?” Tề Họa Mi tức giận nói với Tony Bond: “Tôi thấy người không biết thân phận chính là anh.”

Tony Bond nghe vậy thì tức giận đưa tay chỉ vào mũi Tề Họa Mi mắng: “Cô thật không biết xấu hổ.”

Tề Họa Mi liếc nhìn anh ta, muốn phản bác lại.

Nhưng hết lần này đến lần khác, vào lúc này Chu Hàn lại tằng hắng một cái, lúc này Tề Họa Mi không thể làm gì phải im lặng.

Cô ta nhìn ra được, Chu Hàn không vui.

Mặc kệ chuyện gì làm cho Chu Hàn không vui, Tề Hòa Mi sẽ không làm.

Mà một màn này rơi vào mắt Tô Hàm lại làm cô lầm tưởng Tề Họa Mi ngoan ngoãn phục tùng Chu Hàn.

“Hừ.” Cặp mắt của cô như muốn phun lửa vậy, sau khi hừ lạnh một tiếng, cô quay gót về phòng mình.

“Chu Nguyên soái, ngài thật có phúc.” Lúc này Hoắc Khai Hà lên tiếng khen ngợi một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Chu Hàn tràn ngập hâm mộ và sùng bái.

Chu Hàn liếc nhìn Hoắc Khai Hà một cái, khạc ra mấy chữ: “Già không đứng đắn.”

Đối với kẻ phiền toái như Tề Hòa Mi, quả thật Chu Hàn không muốn tiếp tục dẫn theo bên cạnh.

Chẳng qua anh đã đồng ý với người nhà để cho Tề Họa Mi đi theo anh ba ngày.

Tính toán thời gian, hôm nay đã là ngày thứ hai, ngày mai là có thể đuổi cô ta đi.

Nghĩ tới đây Chu Hàn thờ phào nhẹ nhõm một hơi.

Mặc dù ngoài mặt anh không biểu hiện gì, cũng không nói gì, nhưng Tiết Minh Dương nhận ra sự buồn rầu của Chu Hàn.

Ánh mắt của Tiết Minh Dương rơi lên người Tề Họa Mi, con ngươi hơi chuyển, lập tức một kế hoạch hình thành trong đầu cậu.

Buổi tối hôm đó, lúc ăn cơm tối, Tiết Minh Dương cố ý gắp thức ăn cho Tề Họa Mi.

Cô ta khẽ mỉm cười, khách sáo nói: “Cảm ơn.”

Tiết Minh Dương cũng chỉ gật đầu, trong mắt lóe ra một tia gian xảo.

Tề Họa Mi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chẳng qua cũng ăn thức ăn do Tiết Minh Dương gắp cho.

Kết quả lúc ngủ, Tề Họa Mi phải đi nhà vệ sinh mười mấy lần…

Ngày hôm sau, cả người Tề Họa Mi mệt lả.

Nếu như không phải có Hoắc Nghệ Tinh kịp thời ra tay cứu giúp, chỉ sợ phải đi bệnh viện.

“Ăn đồ bị hư, không có chuyện gì, cũng không phải trúng độc.” Hoắc Nghệ Tinh lãnh đạm nói, đồng thời vô ý hay cố ý liếc nhìn Tiết Minh Dương một cái.

Tiết Minh Dương cười một cái với Hoắc Nghệ Tinh, hai người hiểu ý lẫn nhau.

Nhìn hiểu, nhưng không nói.

“Chu Hàn, em phải đến công ty, anh đi cùng em được không?” Tám giờ sáng, Tô Hàm hỏi Chu Hàn, trong mắt cô lộ ra một cổ phức tạp.

Chu Hàn không chút do dự, lúc này gật đầu đồng ý: “Được chứ.”

Tô Hàm nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt, nắm lấy tay Chu Hàn.

Hôm nay là ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng, nhìn bộ dạng này của Tề Họa Mi chắc phải nằm trên giường một ngày.

Hai người tùy chọn một chiếc siêu xe ở nhà họ Hoắc, Tiết Minh Dương phụ trách lái xe, mà Tô Hàm và Chu Hàn thì ngồi ở phía sau liếc mắt đưa tình.

Nửa giờ sau, siêu xe đậu trước cửa công ty, ba người Tô Hàm đi thẳng vào.

Sau khi họp cuộc họp buổi sáng, Tô Hàm trở làm phòng làm việc của tổng giám đốc.

Mà Chu Hàn thì nằm trên ghế sofa, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn ra ngoài cửa.

Anh giống như đang ngắm cảnh, hoặc đang quan sát tỉ mỉ cái gì đó, không khó phát hiện, hình như Chu Hàn đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Chu Hàn, nghĩ gì vậy?” Tô Hàm đi lại gần hỏi, trong mắt cô có ý thăm dò.

Bộ dạng kia giống như muốn nhìn thấu Chu Hàn, chỉ tiếc cô không nhìn ra được cái gì cả.

“Như Liệt đoàn khó đối phó.” Chu Hàn cũng không giấu giếm, nói thẳng ra một tiếng.

“Như Liệt đoàn?” Mặt Tô Hàm đầy vẻ nghi ngờ: “Là cái gì?”

Chu Hàn nghe vậy lắc đầu cười khẽ: “Một tổ chức sát thủ quốc tế mà thôi, không tạo thành chuyện gì to tát.”

Vừa nghe Chu Hàn nói lời này, lập tức vẻ mặt Tô Hàm hơi thay đổi.

Cô lên tiếng nhắc nhở một câu: “Tổ chức sát thủ quốc tế lại không tạo thành chuyện gì to tát? Anh không nên quá khinh địch, cẩn thẩn lật thuyền dưới mương đấy.”

Thấy Tô Hàm quan tâm mình như vậy, Chu Hàn ấm áp nói: “Yên tâm, sẽ không lật được anh đâu.”

Thấy Chu Hàn tự tin như vậy, Tô Hàm cũng bị lây nhiễm, lúc này gật đầu, mặt đầy vẻ kích động.

Đang lúc cô muốn nói chuyện chính với Chu Hàn, đột nhiên ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng gõ cửa, đôi mày thanh tú của Tô Hàm nhăn lại, nhưng cô cũng nói một tiếng với người ngoài cửa: “Vào đi.”

Tô Hàm vừa nói xong, lập tức một bóng người đẩy cửa đi vào.

Cô nhĩn kỹ, chỉ thấy người đi vào không ai khác, chính là Lưu Hỉ Viên.

“Anh lại có chuyện gì?” Tô Hàm lạnh lùng hỏi, tất nhiên không thích Lưu Hỉ Viên này.