Lúc này Huyền Vũ đã hoàn toàn không còn sức giãy dụa.
Thấy thế, Chu Tước vô cùng tức giận, cô thét lên một tiếng: “Huyền Vũ.”
Dường như muốn xông lên cứu người.
Nhưng Huyền Vũ lại gào lên: “Không cần lo cho tôi. Bảo vệ phu nhân.”
Tim Chu Tước thắt lại, giờ phút này quả thật cô rất khó đưa ra quyết định.
Lúc Từ thiếu gia loạng choạng bò dậy, Huyền Vũ đã sắp bị đè bẹp.
“Bắt lấy Tô mỹ nhân cho tôi.” Từ thiếu gia bụm mặt, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, anh ta ra lệnh cho đám cao thủ.
Lập tức có mấy tên cao thủ xông về phía Tô Hàm đang núp dưới gầm bàn, thấy thế Chu Tước lập tức vọt lên trước.
Nhưng cô còn chưa kịp động thủ, tay súng bắn tỉa bên ngoài đã di chuyển đến một vị trí song song ở phía đối diện.
Một tiếng “đoàng” vang lên, một loạt viên đạt bay về phía Chu Tước.
Chu Tước vừa phải đối phó với đám cao thủ kia, đồng thời phải cố gắng tránh đạn.
Vất vả lắm cô mới né được phần lớn viên đạn, nhưng rốt cuộc vẫn bị bắn trúng hai nơi.
Đám cao thủ lập tức vây đánh Chu Tước, không bao lâu sau cô cũng bị khống chế.
“Mang hai tên này đi trước, nhốt ở phía sau núi nhà họ Từ.” Từ thiếu gia chỉ vào Chu Tước và Huyền Vũ, hung dữ nói.
Tiếp đó hắn chỉ vào Tô Hàm cùng Thanh Tú Tú: “Hai người này cũng vậy, mang đi cho tôi.”
“Vâng.” Đám cao thủ lập tức gật đầu, sau đó phân ra mấy người hành động.
“Tên khốn.” Tô Hàm không cam lòng, gào lên: “Mau thả Chu Tước và Huyền Vũ ra, nếu không tôi liều mạng với anh.”
Từ thiếu gia lắc đầu, tỏ vẻ suy nghĩ: “Không thể thả hai tên này được, đợi sau khi bổn thiếu gia xử lý cô xong, tôi sẽ từ từ tra tấn hai tên mọi rợ này.”
Anh ta phun ra một ngụm máu: “Bổn thiếu gia sẽ không quên bọn chúng đã làm gì mình.”
Tô Hàm cắn chặt răng, lúc này cô vô cùng căng thẳng.
Chỉ nghĩ đến việc không chỉ liên lụy Huyền Vũ cùng Chu Tước, mà còn liên lụy Thanh Tú Tú, trong lòng cô đã cảm thấy rất khó chịu.
“Anh có thả người hay không?” Tô Hàm rít lên một tiếng, duỗi tay muốn nắm lấy chai rượu.
Nhưng mấy tên cao thủ đã nhanh chóng xông đến trước mặt cô.
“Các người không được đụng vào tôi.” Tô Hàm quyết tâm cá chết lưới rách, cô chộp lấy chai rượi, nhắm thẳng vào đầu mình: “Nếu không tôi chết cho các người xem.”
Thấy thế, Từ thiếu gia híp mắt.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Hàm, nhếch môi chế giễu: “Không ngờ Tô mỹ nhân lại là một cô gái trung trinh như vậy, là bổn thiếu gia có mắt như mù mà.”
Dứt lời, anh ta nháy mắt với một tên cao thủ.
Tên cao thủ kia lập tức ẩn vào chỗ tối, sau đó chợt xuất hiện ngay điểm mù thị giác của Tô Hàm.
“Mỹ nữ Tô, cô đừng có kích động.” Từ thiếu gia ôn tồn khuyên nhủ.
Nhưng Tô Hàm lại trừng mắt nhìn anh ta, cái tay cầm chai rượu không ngừng run lên.
“Thanh Tú Tú không có liên quan đến việc này, cô ấy là người vô tội.” Tô Hàm đột nhiên chuyển chủ đề: “Ít nhất cũng thả cô ấy ra.”
Nghe vậy Từ thiếu gia tỏ vẻ do dự, một lát sau anh ta gật đầu, nói: “Được, thôi thì thả Thanh Tú Tú kia ra vậy.”
Dứt lời Từ thiếu gia nghiêng đầu hướng về phía Thanh Tú Tú.
Thoạt nhìn hai người trông rất ăn ý, tim Tô Hàm thắt lại một cái, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô lại không nghĩ ra được.
“Tổng giám đốc Tô, nếu tôi đi rồi cô phải làm sao bây giờ?” Thanh Tú Tú hỏi Tô Hàm, vẻ mặt cô ta tràn đầy lo lắng.
“Cô đến nhà họ Hoắc báo tin, nói với ông chủ Hoắc Khai Hà rằng tôi đã bị bắt.” Tô Hàm vội la lên: “Nói ông ta liên hệ với Chu Hàn…”
Chưa đợi cô nói hết câu, cái gáy chợt cảm thấy tê rần.
Ngay sau đó, hai mắt Tô Hàm tối sầm, hôn mê ngay tại chỗ.
Trước khi cô ngất đi, khuôn mặt dữ tợn của Từ thiếu gia xuất hiện ngay trước mắt, anh ta ra lệnh cho thuộc hạ mang Tô Hàm đi.
Với anh ta, đêm nay đúng là xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng.
Chỉ là, trước tiên Từ thiếu gia vẫn phải đến bệnh viện xử lý vết thương, vì đêm nay anh ta phải “chiến đấu hết mình”.
Về phần Thanh Tú Tú, sau khi “trốn” khỏi khách sạn, cô ta tìm một chỗ vắng vẻ, gọi điện thoại cho Từ thiếu gia.
“Từ thiếu à, khi nào thì anh chuyển tiền vào tài khoản của tôi?” Thanh Tú Tú hỏi Từ thiếu gia ở đầu dây bên kia, lúc này đây cô ta vẫn còn có chút mâu thuẫn.
Mặc dù chị họ là do Từ thiếu gia làm hại, nhưng cô ta lại đem lòng oán hận Tô Hàm.
Hơn nữa, tuy chỉ ở chung với Tô Hàm có một ngày, nhưng trong một ngày này, Tô Hàm đối xử với cô ta không tệ, lại còn ứng trước tiền lương.
Thanh Tú Tú không thể không ngầm thừa nhận Tô Hàm là một người tốt.
“Tiền cái gì mà tiền? Cút đi thật xa cho tôi.” Đầu dây bên kia Từ thiếu gia cả giận nói: “Vừa rồi nếu không phải mỹ nữ Tô cầu xin thay cô, cô nghĩ tôi sẽ thả cô hả?”
“Đừng có tưởng cô hẹn được mỹ nữ Tô thì tôi sẽ thật sự cho cô tiền.”
“Nằm mơ đi, cô với Thanh Doanh Doanh là cùng một loại người, đều là thứ bỏ đi.”
Đầu dây bên kia, sau khi mắng một trận Từ thiếu gia ngắt điện thoại.
Nghe thấy điện thoại vang lên âm báo tắt máy, sắc mặt Thanh Tú Tú lúc đỏ lúc trắng.
Lúc này cô ta tin chắc một điều, Tô Hàm là người tốt.
Trước đây không phải Thanh Tú Tú không hận Từ thiếu gia, mà là cô không dám hận anh ta.
Cũng chính bởi vì thế cô mới đem thù hận đổ lên người Tô Hàm, phối hợp cùng Từ thiếu gia gài bẫy Tô Hàm.
Chỉ là lúc này Thanh Tú Tú đã đổi ý rồi, cô biết bản thân đã sai thật rồi.
Thanh Tú Tú không chút do dự bắt xe chạy thẳng đến nhà họ Hoắc.
Cô muốn đi báo tin.
Cùng lúc đó, tại Hoành Thành.
Chu Hàn dẫn theo Dạ Phong cùng Vân Nhi đi tìm người, nhưng mãi vẫn không có kết quả, hơn nữa Vân Nhi còn đang mang thai.
“Dạ Phong, em đau bụng.” Vân Nhi đột nhiên nhỏ giọng nói với Dạ Phong.
Cô không dám để Chu Hàn biết sức khỏe mình có vấn đề, bởi vì cô biết rất rõ, tuân theo mệnh lệnh mới là điều quan trọng nhất.
Chỉ có điều gần đây cứ phải chạy đôn chạy đáo đi tìm người, khiến thân thể cô thật sự không chịu nổi.
Dù Vân Nhi từng là một sát thủ rất ưu tú, nhưng cô sắp làm mẹ rồi.
“Vân Nhi, anh xin chỉ thị của Nguyên Soái, để em về nghỉ ngơi trước.” Dạ Phong an ủi cô, đang định mở miệng nói rõ tình huống với Chu Hàn thì chợt có điện thoại gọi đến cho Chu Hàn.
Sau khi tiếp điện thoại, Chu Hàn ném lại một câu: “Dạ Phong, Vân Nhi, tiếp tục tìm kiếm tung tích hai người Hoắc Tử Kim, tôi đến Cảng Thành xem thử.”
Dứt lời, anh xoay người rời đi, cả người nhảy vọt lên, thoắt cái đã biến mất tăm.
Chỉ để lại Dạ Phong cùng Vân Nhi hai mặt nhìn nhau, cả hai đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến Chu Hàn rời đi trong trạng thái lo lắng đến như vậy.
“Vân Nhi, vậy em…” Dạ Phong cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.
“Tôi chịu đựng một chút, không sao đâu.” Vân Nhi cắn răng nói: “Chu nguyên soái tốt hơn hoàng tử nhiều. Nếu như là hoàng tử, chắc chắn gã sẽ không cho em nghỉ ngơi, còn ra lệnh cưỡng chế em chấp hành nhiệm vụ.”
Dứt lời Vân Nhi thở dài một tiếng, Dạ Phong tán thành: “Đợi Chu nguyên soái trở về, anh sẽ tìm cơ hội nói với anh ấy chuyện này, trước hết để em nghỉ dưỡng một thời gian ngắn.”