Đế Quốc Chiến Thần

Chương 15: Oan gia ngõ hẹp



Phía bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại, truyền đến giọng nói mạnh mẽ của Hoàng Minh: “Xin chào, ai vậy?”

“Nguyên soái bảo tôi nói với anh giúp đỡ tập đoàn Tô thị vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Dứt lời Bạch Hổ liền cúp máy.

Hoàng Minh ở đầu kia điện thoại có chút khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ nguyên soái là ai?

Trầm mặc một lúc, anh ta gửi tin nhắn cho người quen để hỏi thăm.

Kết quả đối phương trả lời năm chữ: “Đại nguyên soái Chu Hàn.”

Chu Hàn? Lẽ nào là anh Chu?

Hoàng Minh suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới hiểu rõ, hẳn là anh Chu không sai được.

Sau đó anh ta cho người tìm hiểu nguy cơ mà tập đoàn Tô thị phải đối mặt, dự định tham gia vào chuyện này.

Mê muội hồ đồ, không chút tác dụng, chẳng qua là cách nhìn của người ngoài với anh ta mà thôi.

Thực tế là Hoàng Minh cố ý ngụy trang bản thân, miễn cho lại bị kẻ độc ác hãm hại.

Sở dĩ anh ta luôn giả ngốc là vì lần trước từng bị bắt cóc, suýt nữa cái mạng nhỏ cũng khó giữ.

Để có thể sống tiếp, anh ta chỉ đành giả vờ ngu ngốc, ngày nào cũng lưu luyến hộp đêm.

Có điều Hoàng Minh âm thầm động tay động chân không ít, cũng luôn canh chừng sự vận hành của tập đoàn Giang Đông.

Một nơi khác, Chu Hàn đã đưa Tô Hàm rời khỏi công ty, đi vào siêu xe.

“Chu Hàn, anh… là ai?”

Tô Hàm ngồi ở ghế lái phụ, tò mò hỏi.

Chu Hàn quay đầu nhìn cô, mỉm cười đáp: “Anh là người của em.”

Tô Hàm nghe vậy đỏ mặt, lập tức ngại hỏi thêm.

Cho dù là kẻ ngốc cũng biết trong lời nói của Chu Hàn, không muốn trả lời hoặc cố ý đổi đề tài.

Rất nhanh, một chiếc siêu xe dừng trước cửa khách sạn năm sao.

Chu Hàn và Tô Hàm từ trên xe bước xuống, kề vai vào khách sạn.

“Em gọi điện thoại cho ba mẹ báo tối nay không về ăn cơm.”

Sau khi Tô Hàm nói với Chu Hàn, bèn một mình đi đến bên cạnh gọi điện.

Chu Hàn bảo Bạch Hổ đặt phòng, còn mình thì đứng nguyên tại chỗ chờ Tô Hàm.

Trùng hợp lúc này một bóng dáng quen thuộc bước vào khách sạn, phía sau còn có một đám bạn chẳng ra gì đi theo.

Người đến không phải ai khác, chính là Tô Học Long luôn khiêu khích Chu Hàn.

Gã không hề phát hiện Chu Hàn cũng ở đây, chỉ nhìn thấy một mình Tô Hàm đang ở sảnh lớn gọi điện thoại.

“Ồ, đây chẳng phải chủ tịch Tô của chúng ta sao?”

Tô Học Long ngoài cười trong không cười tiến về trước, sau khi đánh giá Tô Hàm từ trên xuống dưới lại ghen ghét nói: “Cả người đều là hàng hiệu quốc tế, mặt mũi lớn thật.”

Tô Hàm chán ghét liếc Tô Học Long, muốn tránh khỏi gã nên đi chỗ khác gọi điện.

Mà Hách Lôi ở đầu kia điện thoại cũng nghe thấy động tĩnh bên này, vội vàng nói với Tô Hàm: “Con gái, tên khốn anh họ con có phải lại gây phiền phức cho con không?”

“Mẹ, không sao đâu, mẹ yên tâm đi.”

Tô Hàm an ủi một câu, nhưng vừa dứt lời, Tô Học Long lại giật điện thoại.

“Anh…”

Tô Hàm có chút sốt ruột, muốn vươn tay lấy điện thoại lại, nhưng đám bạn chẳng ra gì của Tô Học Long lại cản cô.

“A lô. Bác gái, con gái bảo bối của bác tối nay e rằng không về nhà được rồi.”

Tô Học Long mỉm cười dữ tợn, muốn dọa Hách Lôi.

Tô Hàm thấy vậy sốt ruột, liều mạng vùng vẫy, vội vàng hét lên: “Mẹ, đừng tin anh ta.”’

Lúc này Tô Hàm lòng như lửa đốt.

Mẹ vốn bị bệnh tim, nếu bị dọa như vậy khiến bệnh tim tái phát thì nguy mất.

Mày đẹp của cô cau chặt, trong lòng vô cùng tủi thân, không ngờ Tô Học Long như miếng cao da chó, khó dây dưa như vậy.

“Ha ha ha… không tin thì không tin, cứ chờ đó.”

Dứt lời Tô Học Long lập tức cúp máy.

Trước khi ngắt máy, Tô Hàm bị ngăn lại một bên có thể nghe thấy tiếng hỏi thăm sốt ruột của mẹ.

“Tô Học Long, anh là đồ khốn.”

Mắt đẹp Tô Hàm trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi cực giống một con mèo cái tức giận.

“Nghiến răng với tôi? Dọa chết tôi rồi.”

Tô Học Long đắc ý mỉm cười, rất ngông cuồng không ngừng đùa giỡn điện thoại của Tô Hàm trong tay.

Bất tri bất giác, sau lưng gã đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Trong mắt Tô Hàm xẹt qua tia sáng, thần sắc vui vẻ, dáng vẻ đó giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.

Tô Học Long nghi ngờ quay đầu nhìn, muốn xem rõ rốt cuộc là chuyện gì.

Nhưng vừa quay lại đã nghênh đón một cú đấm lớn.

“Bốp” một tiếng, Tô Học Long bị đấm bay ra ngoài, tư thế ngã xuống đất nhìn cực kỳ buồn cười.

Gã chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, còn chưa chờ phản ứng lại, đã nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình.

Sau đó, cả người bị nhấc lên.

“Bốp bốp…” Mấy cú đấm hung hăng nện lên đầu gã, Tô Học Long chỉ cảm thấy gương mặt bị người ta đánh nát.

“Đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy.”

Giọng nói của Tô Hàm vang lên bên cạnh, Tô Học Long miễn cưỡng mở mắt, chỉ nhìn thấy người trước mặt tách tay mình ra, lấy lại điện thoại cho cô.

Gã hoang mang nhìn qua, thấy một người đàn ông cường tráng đứng trước mặt mình, đang dùng ánh mắt như nhìn người chết để nhìn mình.

Đám bạn bè chẳng ra gì của gã chỉ ngơ ngác đứng một bên, hiển nhiên vẫn chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.

Tô Học Long vùng vẫy đứng dậy, muốn la hét mấy câu, ánh mắt lại quét lên người Chu Hàn.

Chỉ thấy Chu Hàn chậm rãi bước qua, trên người mang theo hơi thở như sát thần, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể dồn người ta vào chỗ chết.

Trong lòng Tô Học Long hung hăng run rẩy, vội vàng gọi mấy người bạn: “Đã đặt phòng rồi, đi, uống rượu.”

Nói xong, không quay đầu lại đi vào thang máy.

Gã giả vờ bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ chật vật xấu hổ bỏ chạy trên người.

Mấy người bạn sau khi nhìn thấy Chu Hàn và Bạch Hổ đánh bại Tô Học Long, lúc này mới theo sát bước chân Tô Học Long.

Tô Hàm gọi điện giải thích chuyện xảy ra bên này cho Hách Lôi, để mẹ yên tâm, tuyệt đối đừng sốt ruột.

Sau đó là một chuỗi lời an ủi, lúc này mới cúp máy.

“Nguyên soái, đã đặt phòng rồi.”

Bạch Hổ thấy Tô Hàm cúp máy, lúc này bước lên cung kính nói với Chu Hàn.

Chính vào lúc nãy, Bạch Hổ đặt phòng xong trở về nhìn thấy Tô Hàm bị Tô Học Long ức hiếp.

Anh ta nhìn Chu Hàn, thấy sát khí trong mắt anh, Bạch Hổ vội vàng bước lên đánh bại Tô Học Long ngã dưới đất.

Đây cũng là những chuyện xảy ra phía sau.

“Đi thôi.”

Chu Hàn không nói gì, cưng chiều xoa đầu Tô Hàm, đưa cô vào thang máy.

Tô Hàm thấp hơn nửa đầu so với Chu Hàn, cho nên vừa khéo để xoa đầu, bất kể là vị trí hay độ cao đều thích hợp.

Một lúc sau Chu Hàn và Tô Hàm cùng kề vai vào phòng bao bảy lẻ bảy.

Nhưng vào lúc Chu Hàn bước chân vào phòng bao, lại cảm nhận rõ ràng sau lưng có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm.

Loại trực giác nhạy bén này phải dùng vô số những lần chém giết sinh tử mới đổi được, trước giờ chưa từng sai sót.

Chu Hàn gần như không quay đầu lại, khóe mắt đã phát hiện người sau lưng.

Anh vừa nhìn đã nhận ra đối phương chính là một trong số những người bạn của Tô Học Long.

Có điều Chu Hàn cũng không để ý, chỉ là đám tôm tép sao có thể lọt vào mắt của người đường đường là chiến thần đế quốc như anh?

Sau khi hai người vào phòng bao ngồi xuống, phục vụ mang theo một quyển thực đơn mạ vàng bước vào.

“Muốn ăn gì cứ gọi.”

Không có bất kỳ lời nói dư thừa nào, Chu Hàn mỉm cười ra hiệu với Tô Hàm.

Cô ngượng ngùng gật đầu, khẽ mím môi, sau khi chọn một vài món ăn rẻ tiền mới đưa thực đơn cho Chu Hàn.

Chu Hàn nhìn thấy Tô Hàm gọi toàn là những món rau, lập tức lên tiếng nói: “Bào ngư, phật nhảy tường, thêm một chai sâm panh Gout de diamant.”