Năm Thiên Khánh thứ 5, Vĩnh Hoàng đế băng hà, cả nước khóc tang. Thái tử điện hạ, Lý Tự An, 15 tuổi lên ngôi, xưng Vĩnh Hiếu hoàng đế.
3 năm sau, Lý Tự An mở kì tuyển tú. Lý do thì đơn giản, hậu cung lẻ tẻ có 5 vị đến từ Đông cung; Nhạc quý phi, Ngọc quý phi, Thục phi và Đức phi và Lệ tần cùng Thư tần; hắn không thể không nghe theo lời thái hậu, mở đại điển tuyển tú. Các quan có thất phẩm trở lên có nữ nhi từ 13-17 tuổi phải tham gia tuyển tú.
Nàng, nữ nhi của Hầu Tướng phủ, một vị tướng tứ phẩm, chẳng cao cũng chẳng thấp, vừa vặn 13 tuổi, nàng có chết cũng phải tham gia. À quên, tên của nàng là Phong Thanh Vy nha.
Trên đường phố tấp nập, người người qua lại, giữa đường bỗng chốc xuất hiên một cỗ xe ngựa. Mọi người vội vàng dạt ra hai phía. Mã phu ngồi đánh ngựa, hét lớn "Mau tránh ra, tránh ra". Đột nhiên giữa đường xuất hiên một nữ tử, nàng ta rất xinh, đôi mắt nhỏ long lanh, đôi má phấn nộn. Mã phu đánh xe dừng lại gấp, chiếc xe nhỏ đằng sau tròng trành, nam tử bên trong ló đầu ra, hỏi:
- Mã phu\, có chuyện gì thế?
- Công\, công tử\, không có gì đâu\, chỉ là ả nữ nhân điên thôi. - Mã phu quay đầu lại.
- Ca ca\, muội muốn xem. - Nữ tử tự xưng là muội muội của nam tử kia ló mặt ra. Dung mạo nữ tử này Khuynh quốc khuynh thành. Đôi lông mày lá liễu\, đôi mắt hút hồn\, tựa hồ còn mang theo chút hồ mị\, làn da trắng mềm\, mái tóc hương cam thoang thoảng\, giọng nói mềm mại.
Nàng ta bước xuống khỏi xe ngựa, đi về phía nữ tử kia. Nàng ta cầm lấy tay nàng, nở nụ cười kiều mị:
- Tiểu muội muội\, muội sao lại nằm ở đây?
- Tỷ tỷ\, tỷ có thể đưa ta tới hoàng cung không? - Nữ tử ngước đôi mắt to tròn ầng ậng nước.
- Được chứ\, ta cũng đang đi tới hoàng cung này.- Mày nàng ta khẽ nhíu lại đôi chút\, nữ tử kia không để ý nhiều\, vẫn ánh mắt mong chờ nhìn nàng. Không biết nàng nghĩ gì\, chỉ mấy giây sau liền cười tươi chưa có gì xảy ra.
Nữ Tử đó vui mừng đứng dậy, cảm tạ. Nàng ta chỉ nói qua loa rồi liền mời nàng lên xe ngựa đi chung. Nữ tử leo lên xe ngồi khúm núm một bên, nam tử cùng nàng ngồi đối diện. Nam tử kia quay sang muội muội mình:
- Ngọc Nhiêu\, nàng ta đi đến đâu vậy?
- Hoàng cung. - Nàng ta nói ra lời này làm nam tử ngồi cạnh giật thót. Hắn đánh mắt một lượt qua nữ tử ngồi đối diện. Thầm nghĩ "Muội muội ta làm vậy là có ý gì\, nữ tử này nhếch nhác như vậy\, chắc gì đã lọt vào mắt thánh thương mà giúp chứ." Ngó qua thấy muội muội mình không có vẻ gì là làm bừa bãi hay phân phát lòng từ bi.
Nữ tử đối diện mắt hăm hở ngó ra bên ngoài, vui vẻ ngắm nhìn. Thế rồi nàng quay sang nhìn nhìn nam nữ tử kia, nở nụ cười tươi như hoa:
- Đa tạ tỷ tỷ\, ca ca đã cho tiểu muội đi nhờ. Tên ta là Thanh Vy. - Nụ cười này\, quả thực không thể kiều mị như nàng\, nhưng chắc chắn mang vẻ hoạt bát đáng yêu.
- Không sao đâu muội muội.- Nàng ấy cười đáp lại nàng\, nụ cười của nàng thực sự vô cùng đẹp.
Nam tử kia khẽ ngây ra một chút, nụ cười này, so với muội muội hắn chỉ hơn chứ không có kém, chỉ có điều là vẻ quyến rũ, hồ mị của muội muội được thế vào vẻ hoạt bát, thiên chân vô tà. Hắn khẽ mỉm cười, có lẽ hắn cũng biêt muội muội hắn tại sao lại làm vậy rồi.
Trong khi đó, nàng lại nghĩ khác một trời một vực, nàng ta nghĩ nữ tử kia có chêt cũng không vào cung được. Nhưng nếu nàng ta kể tốt về mình, không khéo bản thân lại được điểm trong mắt hoàng thượng và thái hậu.
Một lát sau, cuối cùng Thanh Vy và nữ nam tử kia đã tới. Hoàng cung xa hoa diễm lệ, nam tử kia lại phải đứng ngoài chứ không được vào, nhưng nàng và nữ tử kia tất được vào. Thanh Vy hớn hở nhìn ngắm khắm nơi, mái ngói lưu ly màu xanh có đầu rồng ở 4 phía: Đông, Tây, Nam Bắc. Trên đường đi cũng là lát đá trơn nhẵn, từng cột gỗ của mỗi cung được điêu khắc tỉ mỉ, từng bảng tên cũng được chọn kỹ lưỡng, bên ngoài được bọc một lớp ngọc bích.
Cả hai từng bước vượt qua các màn tuyển chọn gay gắt, cuối cùng dừng lại ở màn cuối, ra mắt hoàng thượng và thái hậu.