Tống Ngọc Thư chạy ra đến thang máy thì lại phát hiện đã bị ngắt điện có nhấn thế nào thang máy cũng không mở ra, quay đầu thì thấy Lâm Bách Tuế đã đứng ngay đối diện mình, cô giật nảy mình nhảy sang một bên.
Điên cuồng lắc đầu, trừng mắt ngăn bước chân của người đàn ông
“ Lâm Bách Tuế, tha cho tôi,...tôi không muốn đi theo anh nữa,...buông tha cho tôi đi“.
Lâm Bách Tuế bị cô làm cho bức điên anh nhìn người phụ nữ vừa đau đớn mà vừa tức giận không nói thêm lời nào hừng hực đầy sát khi đi lại siết lấy Tống Ngọc Thư để cô không giãy giụa làm loạn anh chỉ đành đánh ngất cô. Lâm Bách Tuế ra lệnh tắt chuông báo động sắp xếp lại chuyện ở phòng thí nghiệm rồi trở về biệt thự.
Đặt Tống Ngọc Thư trên giường, anh nhìn cô với ánh mắt sợ hãi ngay lúc này anh mong cô sẽ mãi nằm bên anh như vậy, anh không muốn cô lại một lần nữa rời khỏi anh. Lâm Bách Tuế lại ôm chặt cô trong lòng mà khóc, anh chưa bao giờ có cảm giác khi sợ mất một người đến vậy, thờ thẫn nhìn cô rồi nói khẽ
“ Ngọc Thư, đừng rời khỏi anh nữa, được không,...xin em đừng rời khỏi anh nữa“.
“ Bỏ tôi ra, Lâm Bách Tuế “
Tống Ngọc Thư cũng vì sự đụng chạm của anh mà tỉnh lại, cô vừa nghe dứt câu từ miệng người đàn ông cũng không nghĩ ngợi gì mà đẩy anh ra khỏi người mình, Tống Ngọc Thư ôm chặt tấm chăn lên ngực, ngồi phốc dậy né thật xa Lâm Bách Tuế, cô không tự chủ được bản thân mình cứ nhìn anh mà khóc, tình cảm đóng băng năm nào bây giờ lại một lần nữa mà tan chảy, cô thật không muốn một lần nữa yêu người đàn ông này, cô thật không muốn bản thân một lần nữa vì yêu mà đến tự tôn cũng không cần. Tống Ngọc Thư cắn chặt môi mình ngăn lại dòng tâm trạng, lạnh giọng lên tiếng
“ Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, Lâm Bách Tuế anh ra ngoài cho tôi “.
Lâm Bách Tuế còn đau hơn cô gấp nhiều lần nhưng e là trong mắt cô anh chỉ là một người đàn ông vô tâm, anh biết năm xưa đã làm cô tổn thương đến mức nào, nước mắt cô rơi vì anh nhưng anh cũng khóc vì cô mà...tại sao cô lại không cảm nhận được tình yêu của anh từ lâu đã giành cho cô rồi chứ. Lâm Bách Tuế gật gật đầu đau khổ rời đi
“ Được rồi, anh đi...em đừng kích động, anh đi “.
...
Lâm Bách Tuế vừa bước xuống nhà còn chưa lấy lại được tinh thần lại nghe Jimson báo cáo bên ngoài có bọn bạo loạn đang gây chuện ở ngay khu rừng đối dện với biệt thự. Lâm Bách Tuế lập tức trở về nét mặt lãnh khốc cùng đám đàn em tìm đến chỗ đám người bạo loạn kia.
Bên ngoài một khung cảnh hỗn loạn những người vô tội đang leo núi cũng trở thành những con mồi của đám người bạo loạn kia không chỉ có người bị thương mà còn có cả người chết, con đường núi cách biệt thự chừng năm mét còn chưa đi được nửa đường đã thấy không ít xác người, máu me chảy lung tung mọi người chạy loạn le hét khắp nơi, ở sâu trong khu rừng còn phát ra tiếng gầm rú, cười khanh khách của đám bạo loạn kia. Lâm Bách Tuế lại bình thản mà đi lên, phía sau hơn hai mươi tên đàn em cùng Jimson và Pie đang lấp ló cầm vũ khí trong tay, với bọn họ đám bạo loạn này chẳng là gì nhưg dù có diệt thế nào rồi cũng sẽ xuất hiện một đám bạo loạn khác, bao năm qua chỉ riêng ở vùng đất Doula này đã khến Lâm Bách Tuế mất không ít thời gian cùng công sức vì ở phía sau đám bạo loạn này là cả một thế lức lớn mà thế lực này lại chính là kẻ thù lớn nhất của Lâm Bách Tuế.
Đám bạo loạn đang vui sướng giết người, bọn đàn ông biến thái đó khi thấy người ta đau đớn ói máu mà cầu xin mình dường như rất vui dùng cách tàn bạo hành hạ người khác để làm thú vui cho mình nhưng vừa chuyển hướng mắt đã nhìn thấy Lâm Bách Tuế đứng sừng sững ngay trước mắt mà kinh ngạc còn có chút hoảng loạn như nhìn thấy ma, cả bọn người trở nên hung dữ tiến lại gần hơn chỗ Lâm Bách Tuế, đầy sự khiêu khích cùng ngạc nhiê nhìn anh
“ Lâm Bách Tuế mạng mày cũng lớn thật đó lại mà có thể chữa khỏi rồi “
Nói xong hắn lại ngơ ngác nhìn qua mấy tến đứng cạnh mình rồi lại không hiểu nói tiếp
“ Không đúng, sao nó lại có thể sống sót được đến bây giờ, thứ virus đó không phải chưa có kháng nguyên sao? “.
Cả đám đứng đằng sau không ai biết gì cũng không dám lên tiếng, nhìn đến nụ cười thách thức của Lâm Bách Tuế mà bực bội trong lòng, bọn họ cũng biết rõ thứ virus này đến bây giờ vẫn chưa có kháng nguyên hơn nữa là vì được chế tạo phi pháp nên ngoài những người trong thế giới ngầm thì thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của thứ virus này, bên ngoài không biết thì càng không có chuyện nghiên cứu ra được kháng nguyên.
Bọn người Lâm Bách Tuế nhìn đám bọn loạn như những tên ếch ngồi đáy giếng trước mắt mà không khỏi bật cười, Lâm Bách Tuế là ai chứ nếu anh dễ chết như vậy thì đã không giữ được cái ghế trùm của những tên trùm này hơn hai mươi năm qua, cũng rất dễ hiểu khi bọn họ chỉ là một đám bạo loạn nhỏ nhoi hoàn toàn không biết rõ được sự nguy hiểm từ Lâm Bách Tuế, vậy nên trong mắt anh nói đúng hơn là đám người này không đáng để anh bỏ vào mắt.
Lâm Bách Tuế không muốn nói gì thêm chỉ xoay người ra hiệu cho đám Jimson tự mình giải quyết còn anh cứ đứng sừng sững ở đó hai tay đút vào túi quần. Hai đám người không chậm một giây mà lao đến tiếng hét cùng tiếng ư ử đau đớn, chưa đầy hai phút đã khiến cả bọn bạo loạn thê thảm nằm bệt trên vũng máu vừa lúc bọn người Jimson quay lại Lâm Bách Tuế nhận được điện thoại của vệ sĩ từ biệt thự không nói lời nào chỉ thấy ánh mắt anh trở nên khẩn khoản mà chạy đi, đám người cũng không dám tò mò chỉ nhanh chân chạy theo.
Về đến biệt thư Lâm Bách Tuế đã thấy hơn mười tên vệ sĩ quỳ gối trên nền đất sẵn sàng đợi sự trừng phạt, anh bước những bước nặng nề đi đến nắm lấy cổ áo của một tên vệ sĩ lên không trung
“ Chuyện gì?, cô ấy đâu rồi? “
“ Chị dâu, chị ấy lừa chúng tôi nói là anh gọi chị ấy đến chỗ anh không ngờ lại âm thầm gọi taxi đi đường khác chúng tôi không kịp đuổi theo chỉ đành gọi cho anh,....đại ca là chúng tôi vô dụng “.
Lâm Bách Tuế còn chưa rời nhà được một tiếng, anh không ngờ đến chuyện này còn nghỉ vệ sĩ trong nhà nhiều như vậy cô sẽ không có cơ hội trốn đi, là anh sơ suất rồi, bây giờ Tống Ngọc Thư không phải người phụ nữ yếu đuối của năm xưa nữa, cô không còn là người phụ nữ vì anh mà bất chấp mọi thứ để được ở lại bên cạnh anh như năm xưa nữa, năm xưa khoảng khắc cô quyết định rời đi thì cô đã chính thức trở thành một con người khác rồi. Lại một lần nữa anh để cô rời khỏi anh rồi, không...lần này anh sẽ không để lãng phí thêm năm năm nào nưac, anh sẽ không để cô rời khỏi anh nữa. Lâm Bách Tuế lên giọng cao còn mang sát khí hướng về phía bọn người Jimson.
“ Có dỡ nát cả đất Cameroon này cũng phải tìm cô ấy về đây cho tôi, nếu không còn cậu cũng đừng để tôi gặp lại các cậu nữa “