Đêm Nay Rất Dài

Chương 17



“Có ai theo đuổi như chị không?” 

Dư Trì lạnh lùng rủ mắt nhìn Thịnh Li, xoá sạch toàn bộ những tấm hình nhức mắt kia ngay trước mặt cô.

Thịnh Li vô tội than thở: “Ai bảo cậu cứng đầu quá, tôi còn có thể làm gì?”

“Vì vậy chị gửi mấy thứ nhức mắt đó cho tôi?” Trong phút chốc, Dư Trì chỉ ước có thể xoá sạch ký ức, nhìn qua là nhớ cũng là một loại gánh nặng, cả tâm trí cậu đều ngợp trong đống “phế liệu màu vàng”(1) của fan CP Tinh Thịnh, nó cứ luẩn quẩn không dứt, thậm chí người cậu còn nhen nhóm lửa giận bùng phát.

(1)Ý ẻm là đống truyện H, vì truyện H trong tiếng Trung là 小黄文: tiểu hoàng văn (黄 huáng: màu vàng)

Thịnh Li nhìn cậu chằm chằm mấy giây, chợt nở nụ cười: “Cậu… đây là đang ghen hả?”

Dư Trì hít sâu một hơi, cơn giận lên tới cực điểm, nhưng sau đó cậu kiềm chế và lấy lại bình tĩnh.

Cậu cười dửng dưng: “Nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ ngại bẩn mắt.”

Thịnh Li mỉm cười đầy ẩn ý, già mồm cãi lại: “Nếu như nữ chính trong mấy tấm hình đó không phải tôi, chắc chắn cậu sẽ không nghĩ vậy, chỉ là truyện H, tôi không tin cậu chưa từng đọc, cậu là người có dục vọng chiếm hữu cao, nhưng miệng lại không chịu thừa nhận, trong lòng cậu cho rằng tôi đang theo đuổi cậu, chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ là của cậu còn gì?”

Dư Trì chẳng hề cảm thấy Thịnh Li đang theo đuổi cậu, mà càng giống như đang trêu đùa cậu, không có một miếng nghiêm túc nào.

Cậu tắt màn hình điện thoại, hờ hững nhìn cô: “Trí tưởng tượng phong phú thế. Sao chị không đi làm biên kịch nhỉ?”

Thấy cậu vẫn giữ vẻ mặt ung dung điềm tĩnh, cô bèn nói tiếp: “Tôi vẫn không ưa nổi tên Lộ Tinh Vũ kia, nhưng tôi đã bị “buộc chặt” với cậu ta để PR năm sáu năm rồi, muốn “cởi trói” không phải chuyện dễ. Nếu như lúc đầu mắt Dung Hoa không có vấn đề, người chị ấy ký là cậu chứ không phải Lộ Tinh Vũ, vậy người cùng tôi trưởng thành, “trói buộc” PR cùng tôi sẽ là cậu, những fan CP đó sẽ là fan của chúng ta, có chỗ cho Lộ Tinh Vũ chen chân vào sao? Tôi chẳng phải sẽ là của cậu sao?”

Dư Trì cạn lời với giả thiết của cô: “Giả thiết này căn bản không tồn tại.”

Bị thực tế vả thẳng mặt, Thịnh Li nhất thời câm nín.

Người này sao lại khó lừa gạt đến vậy? Sau vài giây im lặng, điện thoại Thịnh Li trên bàn reo chuông.

“Lộ Tra Tra” (2) ba chữ to đùng lóe liên tục trên màn hình.

(2)Tra trong tra nam/渣男: trai đểu, badboy,…

Cô lấy điện thoại, Dư Trì nhìn cô rồi đứng lên đi ra ngoài.

Thịnh Li bắt máy, Lộ Tinh Vũ ở đầu dây bên kia oang oang mồm: “Chị à, em đến khách sạn chị ở rồi, tối nay ở lại một đêm nè, chị đang đâu thế?”

Thịnh Li chẳng muốn thấy tên Tra Tra này chút nào, hai người vẫn cùng một công ty chủ quản, chung một người đại diện, tuy chưa đến mức cạch mặt nhau nhưng vẫn phải tiếp tục giả vờ thân thiết. Thời gian giải lao nhanh chóng kết thúc, cô đứng dậy đi ra ngoài, đáp nhạt thếch: “Đương nhiên đang quay phim ở đoàn phim, còn có thể đi đâu được?”

“Vậy lát nữa đợi em đến đón chị tan làm rồi chúng ta đi ăn khuya nhé, đồ ăn trên máy bay chán òm, em chỉ ăn được mấy đũa.” Lộ Tinh Vũ cười: “Hai chị em ta xa cách bấy lâu, lâu lắm rồi bọn mình chưa gặp.”

Thịnh Li mỉa mai: “Thôi cho tôi xin, tôi không dám ăn khuya với cậu đâu, sau lưng cậu chắc không thiếu mấy tên chó săn bám đuôi. Tôi không muốn trở thành tiêu đề cho ngày mai.”

Lộ Tinh Vũ: “…..”

Cậu ta thở dài, hờn tủi đáp: “Không có mà, vốn dĩ định bay vào sáng mai, nhưng em tạm thời bảo trợ lý thay đổi lịch trình, làm gì có ai biết chứ.”

Thịnh Li hừ khẽ, ai chứ cậu thì không chắc được.

Cô nói: “Cúp máy đây, đạo diễn Lưu đang giục.”

***

Hơn nửa tiếng sau, Lộ Tinh Vũ thật sự dẫn theo hai trợ lý xuất hiện ở đoàn phim, tên này mặc dù đểu cáng nhưng mặt tiền đẹp trai lại biết cách giả bộ đáng yêu, rất giỏi trong việc làm thế nào để phô trương ưu thế của bản thân, fan chị gái và fan mama rất nhiều. Từ lúc tiến vào đoàn làm phim đã bắt đầu huênh hoang chào hỏi mấy chị em trong đoàn: “Các chị buổi tối tốt lành, mọi người vất vả rồi.”

Điển hình cho kiểu người khiến người ta hận không thể rèn sắt thành thép (3), nhiều lúc chỉ muốn một gậy đập chết cậu ta, rồi lại suy nghĩ thôi tha cho cậu ta một mạng. 

(3)Nguyên gốc là 恨铁不成钢: có kỳ vọng với một người, mong người đó trở nên tốt hơn nhưng không thành.

Đây là nguyên nhân vì sao Dung Hoa không thể bỏ rơi cậu ta.

Dư Trì được một chị trong đoàn nhờ chuyển đồ hộ, nghe thấy động tĩnh, cậu ngoái đầu nhìn, ánh mắt vô cùng lạnh.

Lộ Tinh Vũ nhìn thấy Dư Trì, cậu ta thoáng giật mình, không biết có phải do tưởng tượng hay không, lần đầu tiên gặp người này đã có cảm giác không đội trời chung, không cách nào hoà hợp. Loại cảm giác vô thức không đầu không đuôi này, chính cậu cũng cảm thấy nực cười, cậu ta cà lơ phất phơ hỏi: “Cái anh đẹp trai đó là người mới sao? Công ty nào vậy? Trước giờ chưa từng gặp qua.”

“Đẹp trai đúng không! Nhưng không phải nghệ sĩ.” Một chị gái giành trả lời, “Là trợ lý tạm thời của LiLi.”

“Trợ lý tạm thời? Sao em chưa bao giờ nghe chuyện này.” Lộ Tinh Vũ đánh giá Dư Trì từ trên xuống dưới, “Dung Hoa mời cậu đến sao? Không thể nào.”

Dư Trì nhìn thấy Lộ Tinh Vũ thì nhớ đến mấy tấm hình Thịnh Li vừa gửi, cậu chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp với tên này, lạnh lùng trả lời: “Không phải.”

Lộ Tinh Vũ tặc lưỡi: “Vậy cậu…”

“Anh Tiểu Lộ, sao anh lại đến đây?”

Viên Viên thở hổn hển chạy đến, cắt đứt sự dò xét của Lộ Tinh Vũ, ở đây nhiều người như vậy, lỡ như tên này bật ra câu: “Đừng nói cậu là trai tơ được chị ấy bao nuôi đấy nhá”, câu nói vô duyên như vậy thật sự tên này có thể thốt ra.

Thực ra Viên Viên đã 25 tuổi, lớn hơn Thịnh Li và Lộ Tinh Vũ, gọi một tiếng anh Tiểu Lộ hoàn toàn là xưng hô kính trọng. Lộ Tinh Vũ nhìn Viên Viên, nháy mắt hỏi: “Chị Viên Viên sao nay ốm thế?”

Viên Viên: “…Cắt ruột thừa.”

Lộ Tinh Vũ hơi buồn cười, hỏi cô: “Tối nay chị tôi quay phim đến mấy giờ?”

“Nếu suôn sẻ thì tầm mười một giờ.” Viên Viên liếc nhìn Dư Trì một cái.

Dư Trì thu lại ánh mắt, cậu nhét tay vào túi quần, sải bước đi thẳng một mạch lướt qua bọn họ.

Lộ Tinh Vũ uể oải gác lên vai Viên Viên, hai người đi phía sau Dư Trì. Lộ Tinh Vũ vẫn còn rất tò mò về Dư Trì, thấy cậu đang đeo tai nghe, bèn hỏi nhỏ: “Cậu ta không phải là trai tơ được chị tôi bao nuôi đấy chứ? Từ khi nào chị ấy lại có sở thích như vậy?”

Cơ mặt Viên Viên giật giật, tên này quả nhiên là miệng chó khó mọc ngà voi, may mà khi nãy cô chặn miệng cậu ta kịp thời. Không còn cách nào khác, cô chỉ đành kể lại chuyện Dư Trì làm thêm ở đoàn phim, còn đặc biệt nhấn mạnh: “Anh Tiểu Lộ, đoàn làm phim tai vách mạch rừng, hiện tại mọi người đều không có suy nghĩ như anh, anh đừng dẫn dắt cho bọn họ suy nghĩ vớ vẩn, tránh đem lại phiền phức cho LiLi.”

“Vậy chị cảm thấy em đẹp hay cậu ta đẹp?”

Viên Viên khổ tâm hết sức, một người là đại minh tinh thứ thiệt, người kia là trai tơ của LiLi, cô cẩn thận dè dặt trả lời: “Đều, đều đẹp…”

Thật ra Dư Trì đeo tai nghe nhưng chưa bật tiếng, những lời hai người họ nói đều lọt vào tai cậu không sót chữ nào.

Đúng lúc ấy, Thịnh Li được nghỉ ngơi sau khi hoàn thành một cảnh quay, vừa ngước lên đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Dư Trì và tên Lộ Tinh Vũ với bộ dạng lông bông lang bang. Dư Trì mặc một chiếc áo T-shirt màu đen phối với quần thể thao màu đen, quần áo trên người cậu nhất định không hề đắt, cùng lắm là bằng giá mấy bộ Uniqlo, tuy nhiên ngoại hình và khí chất của cậu vô cùng nổi bật, thoạt nhìn không hề thua kém tên Lộ Tinh Vũ đang dát một đống hàng hiệu trên người.

Thật ra khí chất trên người cả hai khá tương đồng, đều có chút cao ngạo, nhưng khí chất trên người Dư Trì đầy bí ẩn, bởi không bộc lộ quá rõ mà thấp thoáng như ẩn như hiện, điều đó lại càng hấp dẫn lòng người. Nếu như Dư Trì chịu ăn diện hoặc đổi sang một bộ tây trang áo sơ mi, tuyệt đối ăn đứt Lộ Tinh Vũ.

Huống hồ cậu còn rất trẻ, khí chất vẫn chưa hoàn thiện, qua vài năm nữa, có lẽ sẽ trở thành cực phẩm trong cực phẩm. Chẳng trách cư dân mạng cho rằng đàn ông tốt ngoài xã hội rất khó tìm, bởi vì những người đàn ông này đều đã bị hốt sạch ở trường khi họ đang ở độ tuổi mười chín đôi mươi, đâu đến lượt chị em chúng ta sở hữu.

Thịnh Li nghĩ thầm, nếu như trễ thêm mấy năm cô mới gặp được cậu, vậy thì cô nhất định không phải là đối thủ của cậu.

Vẫn như trước giờ, Lộ Tinh Vũ không thèm để ý gì khác mà đi đến khoác tay lên vai cô, cười rất ngoan ngoãn: “Chị à, chị có vẻ không chào đón em lắm?”

“Vậy cậu cút về được rồi đấy?” Thịnh Li hất tay cậu ta xuống.

Lộ Tinh Vũ uể oải ngồi phịch xuống ghế, giả vờ đáng thương nói: “Không được, Dung mama sẽ đem em đi bán đấu giá mất.”

Dung Hoa năm nay bốn mươi hai tuổi, Lộ Tinh Vũ chưa bao giờ gọi là chị Dung, toàn gọi người ta là Dung mama. Mấy năm nay Dung Hoa thật sự giống như một bà mẹ già, luôn đi theo sau dọn dẹp mớ hỗn độn cho cậu con trai quý tử.

Thịnh Li hừ một tiếng: “Bán đi càng tốt.”

“Chị à, đừng tàn nhẫn thế được không?” Lộ Tinh Vũ quay đầu, chỉ chỉ Dư Trì đứng phía sau đang nhét tay vào túi, “Chị đây là có em trai mới nên muốn đá em đi sao?”

Tôi với cậu thì có ngày nào mà vui vẻ?

Cái con người này thật sự không hề biết điều.

Thịnh Li liếc nhìn Dư Trì, đột nhiên quay đầu cười mỉm: “Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu ấy chỉ là trợ lý của tôi thôi.”

Lộ Tinh Vũ không tin mấy, có trợ lý nhà ai mà kiêu ngạo như cậu ta, suốt đoạn đường trưng ra bộ mặt lạnh ngắt.

Thịnh Li cúi đầu nhìn Lộ Tinh Vũ: “Không phải cậu muốn đi ăn khuya sao? Đợi tôi xong việc đã.” Sau đó cô xoay đầu nhìn Dư Trì, nháy mắt nói: “Trợ lý Dư, cậu là người bản địa, đến chọn một nơi để ăn đi.”

Dư Trì nâng mắt nhìn cô, khoé môi nhếch lên đầy chế giễu: “Được.”

Lộ Tinh Vũ thừ người mất hai giây, sau đó đứng dậy nói: “Em qua chào hỏi đạo diễn Lưu và anh Thành.”

Mười một giờ khuya, Thịnh Li kết thúc công việc.

Lộ Tinh Vũ mời đạo diễn Lưu cùng ăn khuya, ông khéo léo từ chối: “Tối nay chú còn phải bàn bạc với biên kịch về việc thay đổi kịch bản, không cách nào đi chung được.”

Thịnh Li và Lộ Tinh Vũ mỗi người dẫn theo hai trợ lý rời khỏi. Dư Trì ngồi ở ghế phụ, Thịnh Li và Lộ Tinh Vũ ngồi ở hàng ghế sau, cô bị Lộ Tinh Vũ làm phiền suốt, bèn ôm gối nhắm mắt nghỉ ngơi. Dư Trì tựa lưng vào ghế nhìn hai người qua kính chiếu hậu, càng nhìn ánh mắt càng lạnh lẽo.

Địa điểm ăn khuya là một quán ăn Trung Quốc, bởi vì mùa hè là mùa tôm hùm đất, buổi tối quán sẽ mở cửa đến hai ba giờ khuya.

Địa điểm có hơi xa, quả thật chỉ có người bản địa mới biết được.

Dư Trì đi trước, rõ ràng ông chủ của quán ăn có quen Dư Trì, vừa thấy cậu đã đứng lên chào hỏi, còn nhìn phía sau cậu, cười nói: “Đến đây nào, tôi đã giữ phòng cho cậu, ở đây ở đây.”

“Cảm ơn.”

Dư Trì đảo mắt nhìn một vài người ngồi ở đại sảnh, đều là người bản địa đang uống rượu trò chuyện, rất ít người chú ý đến bọn họ. Dư Trì nhìn ra sau, Thịnh Li đeo khẩu trang đội nón bước đến bên cạnh cậu.

Mấy người bọn họ nhanh chân tiến vào phòng.

Sau khi ngồi xuống, Thịnh Li mới xoay sang hỏi: “Cậu quen ông chủ sao?”

Dư Trì duỗi cặp chân dài rồi tựa vào ghế, ánh mắt bình thản nhìn cô: “Ừ, chủ phòng thuê của tôi.”

Trước khi đến, cậu đã gọi điện thoại cho ông ấy.

Bọn họ vừa ngồi xuống, mấy dĩa tôm hùm đất và thịt nướng đã được dọn ra, ông chủ đích thân mang lên, có cả đồ uống và bia.

Thịnh Li nháy mắt: “Chu đáo quá, cậu gọi điện đặt trước hả?”

Giọng nói Dư Trì vẫn thờ ơ lạnh nhạt: “Đúng vậy, muốn tan làm sớm rồi về nhà ngủ một giấc.”

Thịnh Li cười đầy ẩn ý, lấy chân đá vào giày cậu dưới gầm bàn.

Dư Trì: “……”

Cậu hít sâu một hơi, lặng lẽ nhích chân sang chỗ khác.

Lộ Tinh Vũ vẫn luôn nhìn chằm chằm họ, theo kinh nghiệm ngựa đực của cậu ta, hai người này có mùi bất thường. Cậu ta chống cằm, quay đầu nhìn Thịnh Li, cười ngoan ơi là ngoan: “Chị ơi, sau này em không chơi bời nữa, chị đồng ý làm bạn gái của em đi. Em thề sẽ giữ thân như ngọc, tuân thủ “đức hạnh nam nhi”, mọi chuyện nghe theo chị hết.”

Thịnh Li đưa mắt nhìn sang, chậm rãi nói: “Ồ, vậy thì cậu cố mà giữ gìn. Cũng không cần quá lâu, nếu có thể giữ được ba tháng thì tôi sẽ cân nhắc.”

Giây tiếp theo.

Một tiếng “cạch” vang lên.

Dư Trì lạnh lùng lấy một lon bia đặt cộp lên bàn.