Đem Sữa Nấu Thành Tình Yêu

Chương 29: Tụi Mình Ra Ngoài Chơi



Hiền Nhân còn đang tính trả lời tin nhắn thì có điện thoại gọi tới.

"Alo tao nghe.'' Hiền Nhân không chần chờ mà bắt máy luôn.

"Mày có ổn... À không, mai thứ bảy mày rảnh không?" Đầu dây bên kia là Tường Phú.

"Hả... ờ tao rảnh.'' Hiền Nhân suy nghĩ một lát rồi trả lời.

Cậu không đợi mà ngỏ ý luôn với Hiền Nhân, "Vậy mai tụi mình ra ngoài chơi nha? Được không?''

Tụi mình?! Ra ngoài chơi?!

Hiền Nhân có nghe lầm không vậy. Cô bên này ngơ ra rồi phản xạ theo vô thức qua điện thoại, "Hả...?"

"Không... không được hả.'' Tường Phú ngập ngừng hỏi lại cô.

"Cũng đượ... được nhưng mà tụi mình là tao với... ừm mày hả.'' Hiền Nhân ngại đến mức nói không tròn vành rõ chữ nữa.

"Tao với mày với bốn đứa kia?''

Hiền Nhân thở dài, "À hiểu rồi. Ok tụi mày nhắn tao địa chỉ đi rồi mai gặp.''

Hiền Nhân ngắt máy rồi nằm dài ra giường, ''Tường Phú ơi là Tường Phú, bạn làm mình tưởng bở rồi. Aissss'' cô nằm sấp người lại rồi vẫy chân đập đập lên giường.

Tin nhắn trong nhóm bắt đầu ting ting, cái tụi này công nhận nhanh thật. Đề xuất quá trời ý kiến ngày mai nên đi đâu, Hiền Nhân đọc thôi chứ chưa trả lời.

Với tay lấy remote bật Youtube trên TV lên nằm nghe nhạc thư giãn, lâu lắm rồi mới có cảm giác tận hưởng như vậy.

Còn về cái bài thi kia thì thôi cũng tạm ổn, chưa tới mức phải khóc bù lu bù loa đâu.

Điện thoại kêu liên tục làm Hiền Nhân không thể không chú ý tới nó, nhìn vào thì thấy mấy người họ tag tên cô liên tục.

Hiền Nhân mới mở lên xem.

Dũng sĩ diệt bình hoa di động: [Tao muốn đi làm gốm :'

Quay người lại đằng sau thì Hiền Nhân thấy Tường Phú đang nhìn về phía này. Vậy là Hiền Nhân quyết định chọn luôn con tượng hồ ly.

"Nhích qua một ghế cho tao ngồi với.'' Hiền Nhân đặt tượng xuống bàn nói với Tường Phú đang ngồi ngay ghế ngoài cùng.

Cậu cũng nghe lời xích qua nhường chỗ cho Hiền Nhân, ánh mắt vẫn dõi theo từng hành động của Hiền Nhân.

"Con này lớn quá, tụi mình tô chung đi?'' Hiền Nhân nhìn cậu rồi ngỏ ý rủ tô chung một tượng, vừa dứt câu cậu với ba đứa còn lại nhìn Hiền Nhân.

Hiền Nhân: "..."

Hiền Nhân nhìn xung quanh, có phần hơi bối rối trước sự phản ứng của mọi người. Bộ cô mới nói cái gì kì lạ lắm hả, sao trố mắt nhìn cô hết vậy.

"Tụi mình là mấy mình vậy Nhân?" Thành An xung phong phá vỡ không khí sượng trân này, nhưng mà tạo ra cảnh sượng hơn gấp mười lần.

"Bạn cùng bạn của tao là một, người còn lại chắc là tao ha, Hiền Nhân?'' Tường Phú nhếch môi cười, trả lời thay cho Hiền Nhân.

"Sao im lặng vậy, bộ có gì hả?" Hà Nhi ôm bốn con tượng khủng long y hệt nhau trên tay đi tới đặt xuống bàn, thấy không khí im ắng quá liền hỏi.

"Ồ... tại có người rủ tụi mình tô tượng chung ý mà.'' Thành An cố ý nhấn mạnh chữ ''tụi mình'' rồi hướng ánh mắt về phía hai người ngồi đối diện.

"Nhân với Phú tô chung hả, vậy cũng được... Vậy ba đứa mày mỗi đứa cầm lấy một con lẹ đi.'' Hà Nhi chỉ tay vào bốn con khủng long đặt trên bàn, nói với Khôi Nguyên, Thành An, Vĩ An.

Thấy tụi nó vẫn ngồi yên như tượng, Hà Nhi cau mày cầm từng con đặt trước mặt mỗi đứa rồi ôm con tượng của mình ngồi đối diện Khôi Nguyên.

"Tao với tụi mày tô đua đi. Ai tô xấu nhất thì phải bao kem, ok không?''

Cuối cùng ba đứa kia tự nguyện tham gia thử thách Hà Nhi đặt ra trên tinh thần ép buộc, còn đặt hẳn đồng hồ đếm ngược một tiếng.

"Ơ còn hai đứa kia?'' Khôi Nguyên liếc nhìn hai con người đang ngồi một bên xem trò vui.

Vĩ An nháy mắt muốn nhắc Khôi Nguyên cái gì đó, "Mày so đo với bạn yêu của tao làm gì?"

Hiền Nhân với Tường Phú cũng bắt đầu pha màu, Hiền Nhân lấy màu tím ra palette rồi lấy màu trắng ra từng ô.

"Mình tô trắng với tím đi nha?'' Hiền Nhân hỏi, trong khi cố gắng pha ra các sắc độ tím khác nhau trên palette.

"Hồ ly nào mà màu tím, phải màu xanh nhạt chứ?''

Nghe cậu chê màu tím Hiền Nhân liền bĩu môi phản bác, "Mắc gì không được màu tím!''

Thấy Hiền Nhân không vui cậu liền thay đổi ý kiến, "Được được, mày nói màu gì thì là màu đó. Đừng có nhăn mặt nữa, chả xinh.''

Cô vịn vào lời nói đó tiếp tục bắt bẻ cậu, "Còn dám chê tao.''

"Ơ... thôi thôi pha màu tiếp đi. Màu tím này đẹp quá nè.'' Tường Phú nhanh chóng đổi chủ đề.

Hai người họ tô xong trước bốn con người đang đua nhau kia, Hiền Nhân nghiêng đầu ngắm nhìn thành quả do hai người tạo ra, "Đẹp quá, đi xịt bóng rồi đem về ha?''

Cậu gật đầu, "Ừm''

Hiền Nhân lại hỏi tiếp, "Nhưng mà tao hay mày giữ?"

"Tặng mày đó, giữ đi.''

''Hôm trước mày làm bài được không.'' Hiền Nhân chuyển chủ đề khác, nhắc lại kì thi vừa rồi.

"À cũng tạm.''

Hiền Nhân đang muốn hỏi thêm thì cậu cứ như kiếm cớ không muốn nhắc tới, hỏi Hiền Nhân mấy chuyện lặt vặt khác.

Kết quả cho cuộc đua kia thì Thành An là người thắng, người tô xấu nhất là Khôi Nguyên, trông con khủng long với vẻ ngoài nham nhở, chính xác đây là đổ màu lên tượng chứ không phải cầm cọ tô tượng.

Khôi Nguyên thua nên thay vì bao kem thì bao vé vào khu vui chơi cho sáu người.

Nãy giờ Hiền Nhân thử trò ném bóng rổ, mà ném trên dưới mười trái rồi không trái nào vô rổ hết, chắc là không có duyên với môn thày thật rồi, đang tính bỏ cuộc thì có người bước tới đằng sau Hiền Nhân, cô xoay người lại thì mặt đụng phải vai Tường Phú.

"Ném như vậy làm sao vào rổ được, phải cầm bóng như này, tay để vậy rồi ném." Cậu vừa nói vừa làm mẫu cho Hiền Nhân.

Vào rổ thật kìa!

"Ê lại lại đi.'' Hiền Nhân hào hứng trở lại, lay tay Tường Phú muốn cậu làm lại cho cô coi.

''Nhìn không thì làm sao mà ném được, tới lượt mày ném đi, sai chỗ nào tao sửa cho.''

Hiền Nhân cầm lại quả bóng, Tường Phú ở sau lưng thiếu điều muốn cầm tay cô ném trái bóng vào rổ.

Mặc dù chơi vui thật, nhưng mà sao hôm nay Hiền Nhân cứ có cảm giác mấy đứa này rất khác mọi ngày, làm gì cũng cứ e dè hỏi ý cô có đồng ý hay không rồi mới quyết định. Lại còn liên tục hỏi hôm nay có vui không.

Bảy rưỡi tối thì bắt đầu tản ra đi về, đang đứng chờ mấy đứa con trai lấy xe, Hà Nhi quay qua ôm lấy Hiền Nhân vỗ vỗ vai, "Không sao đâu, mày làm tốt rồi.''

Hiền Nhân: "?"

"Tặng mày nè, là của tao với bốn thằng kia.'' Hà Nhi buông cô ra, lấy từ trong balo ra một túi giấy đưa cho Hiền Nhân.

"Là sao? Sao tặng tao?'' Hiền Nhân không hiểu Hà Nhi đang nói tới cái gì, ngơ ngác nhìn.

Xe của Khôi Nguyên ra trước nên Hà Nhi với cậu về trước nên Hà Nhi không trả lời Hiền Nhân.

Trên đường về, Hiền Nhân nhịn không được nữa liền hỏi Tường Phú, "Sao hôm nay tụi mày rủ tao đi chơi?''

Tường Phú không trả lời liền, đợi tới khi cô kêu tên cậu lần nữa thì cậu mới lên tiếng, "Thì tại thi xong rồi nên rủ mọi người đi thả lỏng.''

Hiền Nhân dĩ nhiên không tin, lập tức trả lời lại "Nói dối. Vậy sao tụi mày lại tặng quà cho tao.''

"Hả... Hà Nhi đưa cho mày rồi hả.'' Tường Phú hỏi lại cô.

"Nói thật coi, tụi mày hôm nay làm gì cũng dè dặt hỏi ý kiến tao, rồi giờ còn tặng quà.'' Hiền Nhân nhất định phải biết được nguyên nhân.

"Thì tại... ờ''

"Tại cái gì?"

Tường Phú bộc bạch nói, "Thì hôm thi cái kia xong mày đột nhiên nghỉ học, tụi tao ai gọi cho mày cũng không được, đều thuê bao hết nên tụi tao mới đoán mày làm bài không được tốt... Nên là... vậy đó.''

"À... ra vậy.''

Trong cuốn sách ''Find your heart at home'' có nói thế này:

Trong tiếng Anh, người ta nói: ''True friends".

Nhưng trong thơ ca, chúng ta lại nói: "True friends are like stars, you can only regconize them when it's dark around you''

Hạnh phúc cũng là khi bản thân nhận ra  mình đã may mắn gặp được những điều chân thật.

Tường Phú thấy phản ứng của Hiền Nhân liền nói tiếp, ''Thật ra thành quả lớn nhất mà con người đạt được là họ nhận ra mình đã làm tốt hơn ngày hôm qua... vậy nên mày đừng có...''

Cậu chưa nói hết câu Hiền Nhân đã ngăn  lại, "Tao biết. Nhưng mà hình như mọi người hiểu nhầm rồi.''

"Hiểu nhầm cái gì?"

"Hôm đó là do tao mệt quá nên tắt điện thoại ngủ một giấc tới chiều tối hôm sau... Chứ không phải như tụi mày nghĩ đâu.''