Đêm Tình Phũ Sương

Chương 9: Thiếu gia đưa phụ nữ về nhà



Công việc này khiến cô cảm thấy bất an rồi, đã thoả hiệp với hắn để giữ lại cái mạng nhưng mà làm việc cho hắn ta thì cũng sẽ có nguy cơ bị địch giết chết.

"Cho đến khi kết thúc hợp đồng một tháng tạm thời đến nơi tôi sắp xếp đi, tôi không muốn việc sản xuất gặp bất cứ trục trặc gì" - Tần Mặc Đình gác chéo đôi chân dài của mình tựa người vào sofa nghiêm giọng với cô giống như đây là mệnh lệnh.

"Có nghĩa..tôi phải chuyển nhà sao, nhưng mà.." - Cô còn đang phản ứng chưa nói hết câu thì dáng người đàn ông cao lớn đứng dậy nhìn cô với đôi mắt ngập tràn sát khí khiến những lời cô định nói liền bị nuốt ngược vào bụng.

"Tôi không thích nhiều lời, cô có mười lăm phút thu xếp đồ đạc" - Hắn lạnh lùng ném lại vài chữ rồi cất bước rời đi.

.

Dưới lầu nơi đỗ xe, chiếc xe roll royce màu đen phiên bản giới hạn làm sáng cả một khu vực ở đó. Những người sống ở đó không ai lại không chú ý đến nhìn một cách kinh ngạc, người đàn ông khí thế phong độ giàu có lại đi đến đây với chiếc xe đắc đỏ như vậy ai lại không để ý cơ chứ.

Đúng mười lăm phút sau, Giai Hân mang một chiếc vali không nhỏ cũng không lớn khó khắn đi đến chỗ chiếc xe đang đỗ phía trước. Cô cố gắn không quan tâm đến ánh mắt nhìn ngó của những người xung quanh nhanh chóng leo vào xe đóng cửa lại.

"Cô lề mề thật đấy" - Hắn cau mày rồi lái xe đi.

"Xin lỗi tôi phải xếp gọn đồ đạc nên hơi lâu" - Không muốn tranh cãi với hắn càng không được chọc giận hắn nên cô đành nghiên theo lời hắn.

----------------------

Sau nữa tiếng đồng hồ, chiếc xe dừng lại trước một dinh thự cực kì lộng lẫy khiến Giai Hân không kiềm được mà mở to mắt há hóc mồm...giống như là cung điện trong truyện cổ tích vậy.

"Xuống xe" - Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông khiến Giai Hân giật mình nhanh chóng định thần lại mở cửa bước xuống xe.

"Đây..là đâu vậy ông chủ" - Cô nhìn xung quanh đây đúng thật là vẻ đẹp xen lẫn mùi tiền.

"Cô sẽ ở đây, bà ấy sẽ dẫn đường cho cô" - Hắn lạnh lùng đáp lời ánh mắt chuyển qua người quản gia vừa bước đến cung kính cúi người chào hắn.

Quản gia Chu lúc đầu nhìn thấy còn có vẻ kinh ngạc không tin nỗi, thiếu gia vậy mà đưa về một cô gái lại còn cho cô ta ở lại trong nhà nếu Tần Gia biết được không biết sẽ như thế nào nữa.

Sau khi Chu quản gia nhận được mệnh lệnh thì dẫn cô đi về phía cuối hành lang tầng ba, căn phòng lớn được bố trí đơn giản không quá cầu kì nhưng lại có cảm giác rất thoải mái. Giai Hân khá hiểu chuyện lại cực kì lễ phép khác hẳn với tưởng tượng của Chu quản gia.

"Nếu cần gì tiểu thư cứ việc căn dặn" - Quản gia Chu rất lịch sự đối đãi với cô như khách.

"Vâng..cảm ơn dì" - Giai Hân vội gật đầu rồi cầm lấy vali vào trong phòng đóng cửa lại hưởng thụ không gian một mình đầy sự tự do.

Xem ra tên Tần Mặc Đình này không đến nỗi nào cô ban đầu còn tưởng hắn sẽ ném cô vào một nơi nào đó không ra gì nhưng xem ra hắn hào phóng hơn cô tưởng.

...

Ở thư phòng, Tần Mặc Đình vừa nghe điện thoại của ai đó sắc mặt liền trở nên tối sầm không vui. Lúc này vừa đúng lúc Triệu Tứ Khâm gọi điện đến thông báo về biến động ở Đông Nam Á.

"Lần này xem ra cậu phải đích thân đến đó...đó chỉ là một buổi tiệc xã giao thông thường nhưng lão già đó nói muốn gặp cậu để trao đổi"- Triệu Tứ Khâm ở đầu dây bên kia chậm rãi vừa nói vừa siết hơi thuốc lá.

"Tôi sẽ đến đó vào ngày mai" - Hắn đáp lại một câu rồi tắt máy không nói thêm lời nào.

...

Triệu Tứ Khâm bên kia đầu dây còn chưa nói hết vài lời thì Tần Mặc Đình đã tắt máy khiến thần sắc của hắn vô cùng chán ghét...cái tên này đúng là lạnh lùng quá rồi đấy.

Bên ngoài cửa, Tưởng Nghiên Ngọc đi vào thậm chí còn không cần gõ cửa mặc dù người hầu đã cố ngăn lại nhưng gương mặt hầm hực giận dữ của cô nàng xem ra không phải tự nhiên mà đến tìm hắn.

"Đêm hôm lạnh lẽo Tưởng tiểu thư nhớ tôi đến vậy cơ à" - Hắn vẫy tay ý bảo người hầu lui hết ra ngoài chỉ còn Tưởng Nghiên Ngọc đối diện với hắn.

"Ba tôi đang bị cảnh sát điều tra..đừng tưởng tôi ngu ngốc không biết đây là chiêu trò của anh" - Cô giận dữ ném túi xách vào hắn nhưng một tay hắn đã tóm lấy chiếc túi xách đặt sang ghế bên cạnh mỉm cười đáp lại sự giận dữ của Tưởng Nghiên Ngọc.

"Một chiêu trò kinh doanh..người làm ăn như tôi thứ có lợi chính là một miếng mồi cô nói xem tôi chẳng có lí do gì bỏ qua miếng mồi dâng tới miệng cả" - Lời nói của hắn như đang đâm thấu vào sự kiềm nén tột cùng của Tưởng Nghiên Ngọc.

"Anh đúng là đê tiện..ba tôi tin tưởng anh như vậy lại còn có ý gả tôi cho anh..sao anh có thể.." - Cô không kiềm được mà hét lên với hắn.

"Tưởng tiểu thư cô hiểu lầm rồi...từ đầu đến cuối vốn đã có kết quả thế này chỉ trách ba cô tham lam dùng cô đổi lấy sự bảo hộ cho Tưởng Gia" - Hắn thần sắc không đổi vẫn lạnh lùng thẳng thừng từng câu từng chữ không hề có chút nhân nhượng.

Tưởng Nghiên Ngọc giống như chết lặng không nói được một lời nào chỉ chậm rãi tiến lại hắn trên môi cô khó khăn nở lên một nụ cười quỷ mị khó đoán.

"Triệu Tứ Khâm..anh thắng rồi, chúc mừng anh" - Cô lấy túi xách bên cạnh rồi chậm rãi rời đi, khuôn mặt của người đàn ông bỗng nhiên tối sầm lại không còn vẻ cười bởn cợt như lúc đầu ngược lại có tâm trạng vô cùng khó hiểu.