Tiếng thì thầm vang lên giữa màn đêm, lạnh lẽo và đầy ám ảnh trong căn phòng bệnh tách biệt nằm ở cuối dãy bệnh viện Silvergate. Bên ngoài, trời đổ mưa tầm tã, từng hạt mưa nặng nề đập vào cửa sổ như những giọt nước mắt cay đắng của một linh hồn bị nguyền rủa.
Gió rít qua những khe hở, tạo ra những âm thanh ghê rợn như tiếng gào thét của ai đó từ nơi xa xăm.
Phòng bệnh chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn ngủ yếu ớt le lói, soi sáng gương mặt nhợt nhạt của một chàng trai đang co quắp trên giường.
Cơn ác mộng dữ dội bóp nghẹt lấy anh, đẩy anh vào vực sâu của sự kinh hoàng. Cơ thể anh run rẩy, mồ hôi lạnh rịn ra, hòa cùng với tiếng mưa rơi không ngừng nghỉ bên ngoài.
“Im lặng hết đi...”
“Mẹeee!!!...đừng mà...” Giọng anh run rẩy, như thể đang cầu xin sự cứu rỗi từ một nơi nào đó xa xôi. Bàn tay anh vươn ra trong vô thức, như muốn níu kéo lấy một hình ảnh mờ ảo đang dần biến mất trong cơn ác mộng. Nhưng càng cố gắng, những ký ức ấy càng trôi xa, để lại trong anh chỉ là nỗi sợ hãi và nỗi đau không tên.
Bỗng chốc, tất cả lại chìm vào im lặng. Những hình ảnh mờ nhạt trong tâm trí anh tan biến như bọt nước. Chỉ còn lại một màu đen vô tận. Nguyên mở to mắt, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đâu đó trong thâm tâm, anh biết rằng cơn ác mộng này sẽ không bao giờ dừng lại, nó cứ thế lặp đi lặp lại, như một vòng lặp không hồi kết.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, những ký ức kinh hoàng kia lại ập đến, cuốn lấy anh vào cơn lốc xoáy của sự đau đớn và tội lỗi. Cổ họng anh nghẹn lại, như thể có ai đó đang bóp chặt, không cho anh thở.
Những tiếng thì thầm lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, gần gũi hơn, như thể ai đó đang đứng ngay bên cạnh giường anh. “Tôi là kẻ giết người…” Tiếng nói ấy không còn chỉ là những từ ngữ vô nghĩa, mà mang theo một trọng lượng khủng khiếp, đè nặng lên trái tim anh.
Cao Gia Nguyên bật dậy, hơi thở dồn dập. Anh nhìn quanh căn phòng, bóng tối vẫn bao phủ, nhưng đâu đó, anh cảm nhận được có điều gì đó đang chuyển động, một thứ gì đó vô hình nhưng không thể bỏ qua. Tim anh đập loạn nhịp, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Như một thói quen, anh đảo mắt lên chiếc đồng hồ treo tường...23 giờ 30 phút.
/6 giờ sáng, ngày 15, tháng 9, năm 2020, thị trấn Marlon./
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những tấm rèm mỏng, làm dịu bớt bóng tối của căn phòng. Đinh Châu Anh, với sự tươi trẻ và đầy năng lượng, đã dậy từ sớm để chuẩn bị cho một ngày mới tại Bệnh viện Silvergate. Cô bước ra khỏi giường, gương mặt rạng rỡ và đầy nhiệt huyết, khác xa với hình ảnh lo âu của Cao Gia Nguyên đêm qua.
Thị trấn Marlon là nơi Châu Anh được sinh ra và lớn lên, cô vừa tốt nghiệp Thạc sĩ tâm lý học với tấm bằng xuất sắc khi mới 24 tuổi, sau khi hoàn thành chương trình học, rất nhiều bệnh viện và trung tâm tư nhân muốn mời cô đến làm việc, nhưng Châu Anh đã chọn quay lại Marlon—nơi chứa đựng kí ức tuổi thơ của mình.
Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên, cô cảm nhận ngay được sự chuyển mình từ không khí tươi sáng bên ngoài vào không gian yên tĩnh của bệnh viện. Khuôn viên khá lớn, được thiết kế với sự chú trọng đến cảm giác thư giãn và bình yên.
Những cây xanh um tùm và các bồn hoa tươi tắn tạo nên một bức tranh thiên nhiên hài hòa, làm giảm bớt sự căng thẳng của bệnh viện.
Hơi gió nhẹ mang theo hương thơm của hoa và tiếng chim hót líu lo, tạo nên một cảm giác thư thái, đối lập hoàn toàn với sự nghiêm ngặt bên trong các phòng bệnh.
Các dãy phòng được chia thành ba khu vực chính, phía chính diện là khu tiếp nhận bệnh nhân, xử lí hồ sơ ở tầng trệt và phía trên là phòng chức năng, bên phải là dãy các phòng bệnh gồm một trệt ba lầu. Châu Anh bước chậm lại, lướt nhìn sang phải, hình như là phòng trực và phòng làm việc của các bác sĩ, y tá.
Trong lúc Châu Anh thăm thú xung quanh, bỗng nhìn thấy một căn phòng hơi cũ ở cuối dãy gần như là tách biệt với không gian cô đang đứng, luồng ánh sáng yếu ớt, không khí ảm đảm đến lạnh người, thứ duy nhất cho cô biết nó thuộc về nơi này là chiếc hàng rào có đỉnh nhọn hoắt đang bao quanh bức tường cao dày của khuôn viên bệnh viện.
Tiếng thì thầm to nhỏ của những bệnh nhân dưới sân kéo cô về với thực tại, Châu Anh giật mình xem đồng hồ rồi vội vã đi đến phòng bác sĩ trưởng Hạ Minh.
Châu Anh bước vào văn phòng của trưởng khoa Minh. Văn phòng rộng rãi, được trang trí với những bức tranh nghệ thuật nhẹ nhàng và các tài liệu y khoa gọn gàng trên bàn làm việc. Bác sĩ Hạ Minh, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài nghiêm túc nhưng đầy kinh nghiệm, đứng sau bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
“Chào bác sĩ Minh” Châu Anh lên tiếng, nhẹ nhàng và lễ phép. “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho ca làm việc hôm nay. Có điểm gì đặc biệt cần lưu ý không?”
Ánh mắt của các y bác sĩ trong phòng hướng về cô, có phần ngưỡng mộ vẻ đẹp trong sáng ngọt ngào đó.
Đinh Châu Anh bước vào với sự tự tin và tươi tắn, nổi bật giữa những bộ đồng phục trắng và bầu không khí nghiêm túc của bệnh viện. Cô có làn da sáng mịn, đôi má hồng hào tự nhiên, tạo nên một vẻ ngoài tươi trẻ và tràn đầy sức sống. Đôi mắt của cô to tròn, hàng mi cong vút, không chỉ chứa đựng sự thông minh mà còn phản ánh một lòng nhân ái chân thành.
Mái tóc xõa tự nhiên, ánh lên chút nâu khi ánh nắng vô tình lướt qua, đôi môi đỏ hồng góp phần tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của cô trong chiếc blouse trắng.
“Châu Anh. Có một số thông tin cần cô chú ý. Hôm nay, cô sẽ bắt đầu tiếp xúc với một bệnh nhân mới, Cao Gia Nguyên. Tình trạng của anh ấy khá nghiêm trọng...à...cô đã đồng ý với sự phân công này từ trước đúng chứ?” Bác sĩ Minh lên tiếng phá vỡ bầu không khí và những ánh mắt đổ dồn của những người xung quanh, ông hơi dè dặt khi nói về bệnh nhân Cao Gia Nguyên, thái độ của các y bác sĩ trong phòng cũng chùn xuống thấy rõ, bầu không khí căng thẳng đột ngột.
“Bệnh nhân có triệu chứng gì đặc biệt ạ? Bác sĩ Minh nói phân công trước?...tôi tình nguyện vào Silvergate làm việc, không có sắp đặt hay gì cả” cô thắc mắc về câu nói của trưởng khoa, việc phân công trước không phải là do những sinh viên mới ra trường được Bộ đưa đến một nơi nào đó theo lệnh của nhà nước sao, Châu Anh thì khác, cô tình nguyện vào đây làm việc vì nơi này là cội nguồn của cô, nhưng nghe có vẻ như không mấy ai thích Marlon hay đúng hơn là bệnh viện Silvergate.
Không khí bắt đầu ồn ào khi nghe cô nói “tự nguyện...hả”, “cô ấy xinh đẹp tài giỏi vậy sao lại tự nguyện vào đây chứ”, “lạ thật...”, “còn là Cao Gia Nguyên đấy...” những tiếng thì thầm trong phòng làm cô chú ý.
Bác sĩ Minh đưa cho Châu Anh một tập hồ sơ bệnh án dày, bên trong chứa đầy thông tin chi tiết về Cao Gia Nguyên. “Gia Nguyên đã trải qua nhiều cơn hoảng loạn và cơn ác mộng nghiêm trọng. Tình trạng của cậu ấy có vẻ liên quan đến những sự kiện đau thương trong quá khứ. Tôi tin rằng Châu Anh sẽ giúp cậu ấy rất nhiều, nhưng hãy nhớ giữ sự kiên nhẫn và...thật cẩn thật, nếu có chuyện gì cứ ấn vào chuông báo khẩn, chúng tôi sẽ tới ngay.” Nói rồi ông chỉ định phòng làm việc của cô và phòng bệnh của bệnh nhân Cao Gia Nguyên.
Châu Anh cầm tập hồ sơ bệnh án, rời khỏi văn phòng bác sĩ trưởng Hạ Minh và bắt đầu đi về phía khu vực bệnh nhân. Cô bước vào hành lang yên tĩnh, lòng đầy sự hồi hộp lẫn mong mỏi. Mặc dù đã được chuẩn bị tinh thần cho nhiệm vụ của mình, nhưng sự khẩn trương vẫn không thể giảm bớt cảm giác lo lắng.
Châu Anh lẩm bẩm một mình khi nhìn vào hồ sơ bệnh nhân “Cao Gia Nguyên, 24 tuổi, hửm, bằng tuổi mình này...vào đây được 6 năm rồi mà vẫn không tiến triển gì à...tên nghe quen quá,...haizz thôi kệ, Châu Anh tôi đang rất tò mò muốn biết Gia Nguyên anh trông ra sao mà mọi người phải e dè khi nhắc tới” cô ung dung rảo bước.
Cô lần theo chỉ dẫn của bản đồ bệnh viện, đi qua những hành lang rộng lớn với ánh sáng nhẹ nhàng, nhờ đó không khí của khu vực bệnh viện trở nên dễ chịu hơn. Khi cô đến gần phòng bệnh của Cao Gia Nguyên, cảm giác hồi hộp trong lòng cô đột nhiên tăng lên.
Khi cô nhìn thấy phòng bệnh phía cuối hành lang, trái tim cô chợt loạn nhịp. Đó chính là căn phòng kì lạ mà cô đã nhìn thấy trước đó, căn phòng cũ kỹ và ảm đạm, bị tách biệt với phần còn lại của bệnh viện.
Ánh sáng yếu ớt lọt qua những khe hở trên cửa sổ, tạo nên một bầu không khí u ám không hề phù hợp với không gian tươi sáng của các khu vực khác.
Châu Anh đứng lặng người một lúc, cảm giác bàng hoàng và không tin nổi.
“Đây không phải là kho chứa đồ à...”
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh và tiến về phía cửa phòng. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa và bước vào, cảm giác lạnh lẽo của căn phòng lập tức bao phủ lấy cô.
Bên trong, căn phòng được trang bị đơn giản với ánh sáng mờ mịt, những bức tường xám và đồ nội thất cũ kỹ, có vẻ như không được chăm sóc thường xuyên.
Đứng giữa phòng là một chiếc giường bệnh đơn giản, Cô bước gần hơn đến giường bệnh và ánh mắt cô nhanh chóng dừng lại ở hình dáng gầy gò của Cao Gia Nguyên.
Gia Nguyên vẫn còn ngủ vì đã quá mệt mỏi khi vật lộn với chính mình đêm qua. Đầu tóc anh rối bù, tóc dài qua tai do lâu ngày không cắt tỉa, đôi mắt nhắm chặt có thể thấy rõ quầng thâm, đôi môi tái nhợt và hai tay anh nắm lấy mép giường trong vô thức. Tay chân anh có những vết trầy xước không rõ nguyên nhân.
Mặc dù cơ thể anh đã gầy gò và hốc hác vì những cơn đau đớn và bệnh tật, nhưng sự cao lớn của anh vẫn không thể bị che giấu.
Những xương sườn của anh nhô lên dưới làn da mỏng, và những cơ bắp từng vững chãi giờ đây chỉ còn là những đường nét nhạt nhòa, nhưng chiều cao ấn tượng và dáng vẻ vạm vỡ trước đây vẫn hiện diện. Anh nằm đó, như một hình bóng của chính mình, với vẻ ngoài hùng dũng nhưng bị thời gian và bệnh tật tước đi sức sống.
Châu Anh cúi xuống đưa tay định vén tóc anh để nhìn rõ hơn khuôn mặt nhưng rồi “cạch” âm thanh nghe như tiếng kim loại rơi xuống ở góc phòng vang lên làm cô giật mình đứng thẳng dậy. Cảnh tượng trước mắt trong phút chốc khiến Châu Anh chết lặng.
“...gì...gì vậy...cái đó” cô mở to mắt, ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi khi cô tiến lại góc phòng.
Ở góc tường, gần như tách biệt khỏi phần còn lại của căn phòng, một cái xích sắt lớn gắn chặt vào tường bằng những đinh vít bản to, cái xích được gắn vào tường bằng bốn bản kim loại chắc chắn, tạo thành hình chữ nhật lớn.
Những bản gắn này, bằng thép đen gỉ sét, được cố định bằng các đinh vít to và lộ ra những vết gỉ và mài mòn, khiến chúng trông có vẻ đã tồn tại từ rất lâu. Chiếc xích, được nối qua bốn góc của cấu trúc hình chữ nhật, bên cạnh là một chiếc ghễ gỗ cũ.
Mỗi đầu của cái xích đều được buộc chặt vào những bản kim loại này, tạo ra một hình ảnh giam cầm gây cảm giác rợn người. Khi ánh sáng yếu ớt chiếu vào, ánh sáng phản chiếu từ bề mặt gỉ sét của xích tạo ra những bóng đổ quái dị trên tường và sàn, làm tăng thêm cảm giác nặng nề và căng thẳng trong phòng.
Những vệt máu nhỏ trên tường, dưới sàn, cả trên xích sắt như hiện ra hình ảnh một con người khốn khổ nào đó đang quằn quoại bên dưới nó “Máu...cái này...cả nơi này nữa...khác gì giam cầm chứ” Châu Anh quay đầu nhìn về phía Gia Nguyên. “Giờ thì tôi biết những vết thương trên cơ thể anh là từ đâu ra rồi..."
“Cao Gia Nguyên,...anh là ai...rốt cuộc đã chịu đựng những gì vậy..?”
Cao Gia Nguyên mở mắt, đôi đồng tử giãn nở một cách chậm rãi như thể anh đang cố gắng định hình lại mọi thứ xung quanh.
Ánh sáng nhẹ nhàng từ cửa sổ chiếu vào, tạo nên một luồng sáng mờ ảo trong căn phòng lạnh lẽo. Đôi mắt anh dần dần thích nghi với ánh sáng và rồi anh nhìn thấy cô "Đừng lại gần chỗ đó!!” Gia Nguyên gằng giọng như ra lệnh cho cô ra khỏi mớ hỗn độn đó.
Gia Nguyên không thể không nhìn về phía chiếc ghế mỗi khi cảm thấy sự căng thẳng và lo lắng tăng cao.
Dường như nó luôn hiện diện như một nhắc nhở về những lúc anh phải tự kiềm chế bản thân, những khoảnh khắc khi cơn hoảng loạn có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Chiếc ghế ấy không chỉ là một phần của phòng bệnh, mà còn là một phần của cuộc chiến nội tâm không dễ dàng mà anh đang phải đối mặt.
Châu Anh hơi bối rối phần vì cảm thấy như đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác mà chưa xin phép, phần vì giọng nói Gia Nguyên lạnh đến lạ người, ánh mắt vô hồn khi nhìn cô.
“Xin lỗi...tôi vô ý quá...” Châu Anh tiến về phía giường anh, tiếp cận gần hơn, cảm giác lo âu lẫn sự đồng cảm dâng lên trong lòng cô. Cô thấy những vết trầy xước trên tay anh, dấu vết của những trận chiến vô hình mà anh đã phải trải qua. Nhìn thấy Cao Gia Nguyên, cô có thể cảm nhận được sức nặng của những cơn ác mộng và đau khổ mà anh phải chịu đựng.
“Chào anh, tôi là Đinh Châu Anh, bác sĩ tâm thần mới của anh. Tôi sẽ phụ trách điều trị cho anh từ giờ trở đi,” cô lên tiếng nhẹ nhàng, cố gắng tạo ra một không khí thân thiện và an tâm. “Có cảm thấy đau hay khó chịu ở đâu không?”
Khi ánh mắt của Gia Nguyên dần tập trung hơn, anh cảm nhận được một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng đầy thiện cảm từ hình ảnh của Châu Anh. Cô đứng đó, trong chiếc blouse trắng, mái tóc buông dài, và vẻ mặt bối rối.
Những đường nét trên gương mặt cô, từ đôi mắt to tròn đến nụ cười nhẹ nhàng, đều mang đến một cảm giác yên bình, trái ngược hoàn toàn với những cơn ác mộng và sự u ám mà Gia Nguyên đã trải qua.
“Không cần các người, tất cả đều giống nhau cả thôi, tốt nhất là tránh xa tôi và nơi này ra” nhưng rồi sự sợ hãi, lo lắng, căng thẳng khiến anh đề phòng trở lại, vẫn là thái độ lạnh lùng xa cách mà anh luôn thể hiện.
Châu Anh hít một hơi thật sâu, nhìn anh với ánh mắt kiên định “Anh không muốn nhưng tôi thì có, tôi đến đây để chăm sóc và chữa trị cho bệnh nhân của mình...và mỗi người đều có những quan điểm sống khác nhau, không ai giống ai cả.”
Ánh nhìn của cô vẫn nán lại phía góc tường kia một lúc.
Khóe môi Gia Nguyên nhếch nhẹ thành một nụ cười khinh bỉ “Sớm thôi,...cô sẽ không muốn ở lại đây lâu đâu.”
Cô cười nhẹ đáp lại anh, cảm thấy anh ta cũng khá đặc biệt, nhưng cô không dễ dàng chịu thua đâu “Châu Anh về phòng làm việc đây, nhưng sẽ còn quay lại...tôi không bỏ cuộc đâu và anh cũng không được bỏ cuộc!”
Anh nhướng mày nhìn dáng vẻ của cô bước ra khỏi phòng “đã 4 năm rồi...kể từ cái đêm định mệnh đó...có người tình nguyện đến đây chữa trị cho tôi...” cảm giác tội lỗi lần nữa ùa về khiến trán anh nhăn lại, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay tạo thành hình nắm đấm như muốn thay ai đó trả thù chính mình.
Tiếng “cạch” báo hiệu cánh cửa được đóng lại khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm vì được ở một mình, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn tò mò về cô bác sĩ trẻ này “Đinh Châu Anh...cô thực sự muốn giúp một kẻ sát nhân như tôi sao...”
Sau khi Châu Anh rời khỏi phòng của Gia Nguyên, cô bước đi trong hành lang dài và yên tĩnh của bệnh viện, đầu óc vẫn còn quay cuồng với những cảm xúc phức tạp từ cuộc gặp gỡ vừa rồi. Cô không ngờ rằng, bệnh nhân đầu tiên mà mình phải tiếp xúc lại có hoàn cảnh đặc biệt đến vậy, và những điều mà cô nhìn thấy trong căn phòng đó cứ đọng lại trong tâm trí, làm cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác.
"Mất tập trung gì chứ, Đinh Châu Anh, bình tĩnh lại, phải nghiêm túc thực hiện công việc!” Châu Anh đưa tay gõ vào trán vài cái để ổn định lại cảm xúc.
"Nhưng trông anh ấy cứ như tảng băng di động vậy...mình đã từng tiếp xúc với nhiều bệnh nhân rồi nhưng ánh mắt đó... quá lạnh...”
“...Không sao!, chưa có khó khăn nào làm Châu Anh này gục ngã, anh không thích nói chuyện với tôi, được, tôi sẽ tìm cách.” Cô vừa đi vừa luyên thuyên, tinh thần làm việc và sự nhiệt huyết với bệnh nhân của cô lúc nào cũng ở mức cao nhất.
Châu Anh về lại phòng làm việc của mình, căn phòng nhỏ nhắn nằm ở góc khuất phía sau khu vực chính của bệnh viện. Căn phòng tuy đơn giản nhưng được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Trên bàn làm việc, những tài liệu và hồ sơ bệnh án được xếp ngay ngắn, chờ đợi cô xem xét.
Cô mở tập hồ sơ của Gia Nguyên mà bác sĩ Minh đã đưa cho cô trước đó. Từng trang giấy lật mở, từng dòng chữ hiện ra, kể lại câu chuyện đầy bi kịch của Gia Nguyên.
Châu Anh đọc từng chữ một, cảm nhận rõ ràng sự đau đớn mà anh đã phải trải qua. Những vết thương về mặt thể xác và tinh thần của Gia Nguyên không chỉ đơn thuần là do bệnh lý mà còn từ quá khứ đầy tổn thương mà anh phải chịu đựng.
“...Cao Gia Nguyên...mình nhất định phải giúp anh ấy...” đọc đến đâu cô sững người đến đó, từng dòng từng chữ như khắc sâu vào kí ức của một chuyên gia tâm lý như cô.
Gia Nguyên lớn lên trong một gia đình không mấy êm ấm. Ngay từ khi còn nhỏ, anh đã phải chứng kiến những cơn giận dữ vô lý của cha mình, người đàn ông thường xuyên uống rượu và có tính cách ghen tuông quá mức. Mỗi khi say rượu, ông ta lại nghi ngờ mẹ của Gia Nguyên không chung thủy, và những trận đòn roi cùng tiếng la hét bắt đầu vang lên trong ngôi nhà.
Biến cố lớn nhất xảy ra khi Gia Nguyên mới 11 tuổi. Trong một đêm định mệnh, sau khi nghe những lời đồn thổi từ người xung quanh rằng Gia Nguyên không phải con ruột của mình, cha của anh đã trở nên hoàn toàn mất kiểm soát. Đắm chìm trong men rượu, ông ta trở về nhà với cơn cuồng loạn tột độ, trút hết sự giận dữ vô cớ lên mẹ của Gia Nguyên. Trong cơn điên loạn, ông đã cầm dao giết chết vợ mình trước mặt đứa con trai, sau đó cũng tự sát.
Gia Nguyên, chỉ mới là một đứa trẻ, đã phải chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này. Từ đó, những hình ảnh đẫm máu ấy không ngừng ám ảnh anh trong những cơn ác mộng. Những ngày tháng sau đó, Gia Nguyên dần dần rơi vào tình trạng tâm lý bất ổn, luôn sống trong sự sợ hãi và ám ảnh.
Khi Châu Anh tiếp tục đọc qua hồ sơ, cô phát hiện thêm một chi tiết bi thảm khác trong cuộc đời của Gia Nguyên.
Sau cái chết kinh hoàng của mẹ, Gia Nguyên được chuyển đến sống với ông bà ngoại. Mặc dù môi trường sống với ông bà bình yên hơn nhiều so với cuộc sống trước đây, nhưng những ám ảnh từ biến cố đau thương vẫn luôn bủa vây anh. Ông bà ngoại luôn cố gắng mang lại cho Gia Nguyên sự yêu thương và an ủi, nhưng vết thương trong lòng anh vẫn không thể lành.
Tuy nhiên, bi kịch dường như không buông tha Gia Nguyên. Khi anh lên 16 tuổi, ông bà ngoại đã gặp phải một tai nạn xe hơi nghiêm trọng khi trên đường đi thăm họ hàng ở vùng quê. Tai nạn đã cướp đi mạng sống của cả hai người, để lại Gia Nguyên một lần nữa mồ côi và cô đơn trên cõi đời.
Những mất mát chồng chất đã khiến tinh thần của Gia Nguyên trở nên tồi tệ hơn. Anh trở nên lặng lẽ và khép mình, không con tin tưởng vào bất kỳ ai hay điều gì. Những sự kiện đau lòng liên tiếp đã đánh gục anh, khiến Gia Nguyên chìm sâu vào bóng tối của sự tuyệt vọng và rối loạn tâm lý.
Đến năm 18 tuổi, anh được chẩn đoán là mắc PTSD và các chứng rối loạn stress khác, sau đó được cậu út đưa vào viện để chữa trị nhưng tới giờ vẫn không tiến triển gì mấy.
Châu Anh lặng người khi đọc đến những dòng cuối cùng của hồ sơ. Cô cảm nhận được sự nặng nề của quá khứ mà Gia Nguyên đã phải gánh chịu. Trái tim cô đau thắt lại, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một trách nhiệm to lớn đặt lên vai mình. Cô quyết tâm sẽ giúp anh vượt qua những đau khổ này, dù biết rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng.
“Nhưng tại sao họ lại căng thẳng khi nhắc đến anh...tại sao anh phải sống trong căn phòng tách biệt đó...còn điều gì tôi chưa biết hay là họ không muốn cho tôi biết vậy...?”
Quyết định rõ ràng trong đầu, Châu Anh đứng dậy, ánh mắt kiên định. Cô biết rằng nếu muốn giúp anh, cô phải bắt đầu bằng cách tạo dựng niềm tin. Cô sẽ đến gặp anh vào buổi chiều, không chỉ với tư cách là chuyên gia tâm lý, mà còn là một người đồng hành trong cuộc chiến đấu với những nỗi đau của anh.
Dù biết rằng anh có thể từ chối, có thể vẫn giữ khoảng cách, nhưng Châu Anh không để điều đó làm lung lay ý chí của mình. Cô hiểu rằng quá trình này cần thời gian, và cô sẵn sàng ở bên cạnh anh, bất kể điều gì xảy ra.
"Cao Gia Nguyên, tôi không biết anh đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc,” cô tự nhủ với bản thân bằng một giọng trầm ấm nhưng đầy quyết tâm. “Châu Anh sẽ làm mọi cách để giúp anh vượt qua tất cả, dù có khó khăn đến đâu. Tôi sẽ không để anh phải đối diện với những nỗi đau này một mình nữa...dù bí mật phía sau anh có là gì...”