Chiếc xe hơi màu đen lướt chậm trên con đường đông đúc, trước khi dừng lại bên lề đường cạnh công viên giải trí. Tiếng nhạc vui nhộn và âm thanh cười đùa vang lên từ phía bên trong, hòa lẫn với tiếng rao bán hàng rong và tiếng trẻ con chạy nhảy.
Bầu trời đêm đầy sao, ánh sáng trăng dịu nhẹ chiếu xuống, tạo nên một không khí náo nhiệt. Khắp nơi là màu sắc tươi sáng của các quầy trò chơi, bóng bay và những bộ quần áo lễ hội.
Châu Anh bước xuống xe, mắt liếc nhìn khung cảnh ồn ào xung quanh. Cô khẽ nhíu mày, cảm giác trong lòng chẳng mấy thoải mái, dù môi vẫn cố gắng nở một nụ cười xã giao. Bên cạnh, Phan Hữu Vinh mở cửa xe bước xuống, chỉnh lại áo khoác rồi quay sang cô với ánh mắt sáng ngời.
“Đông vui thật đấy. Lâu rồi tôi mới đến những nơi thế này.” Hữu Vinh vừa nói vừa nhìn quanh, giọng nói thoáng chút hào hứng.
Châu Anh khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt của cô không hề tập trung vào một thứ gì cụ thể. Suốt quãng đường đi, cô gần như im lặng, đôi lúc chỉ nhìn xung quanh và đếm thời gian trong đầu.
Lúc này, cô cũng chẳng hề cảm thấy hứng thú gì với những điều xung quanh. Mọi thứ dường như chỉ là một bức tranh nhạt nhòa, không có sức sống trong mắt cô.
Hữu Vinh nhìn thấy sự trầm tư trong ánh mắt của Châu Anh, anh cất giọng nhẹ nhàng “Hình như hôm nay Châu Anh không vui lắm nhỉ?”
Châu Anh giật mình, quay lại nhìn Hữu Vinh, rồi lắc đầu “Không có gì đâu. Chỉ là...tôi hơi mệt thôi.”
Hữu Vinh mỉm cười, bàn tay khẽ chạm nhẹ vào vai cô “Đừng lo, chỉ cần đi cùng tôi, mọi thứ sẽ ổn thôi. Chúng ta cứ dạo một vòng, nếu không thích thì mình về sớm cũng được.”
Châu Anh im lặng, không trả lời, chỉ khẽ gật đầu đồng ý. Trong lòng cô, cảm giác bất an và mệt mỏi vẫn không ngừng bủa vây, dù ngoài kia mọi thứ vẫn tấp nập, rộn ràng nhưng chẳng có gì khác lạ.
Sau khi Hữu Vinh và Châu Anh đi sâu vào trong, những ánh đèn neon lấp lánh dọc theo các con đường, tiếng nhạc sôi động vang lên từ những trò chơi xoay vòng, và đám đông người qua lại khiến không khí thêm phần náo nhiệt.
Hữu Vinh nắm nhẹ cổ tay Châu Anh, dẫn cô đi dạo qua từng khu vực. Anh hào hứng chỉ vào những trò chơi thú vị, từ nhà gương đến tàu lượn siêu tốc, thỉnh thoảng quay sang hỏi cô có muốn thử một trò nào đó không.
Châu Anh cười nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn không giấu nổi sự lơ đễnh. Cô rụt tay lại từ chối khéo mọi lời mời từ Hữu Vinh, viện cớ rằng mình không muốn thử sức với những trò mạo hiểm.
Thực tế, trong lòng cô không hề cảm nhận được chút niềm vui nào từ khung cảnh xung quanh. Những ánh sáng chớp nháy, tiếng la hét phấn khích và nụ cười của những người xung quanh chỉ càng khiến cô cảm thấy lạc lõng.
Hữu Vinh có vẻ nhận ra sự chán nản trong ánh mắt của Châu Anh, nhưng anh không nói gì thêm. Thay vào đó, anh kéo cô tới một quầy đồ ăn nhẹ, mua cho cô một cây kem vani. “Châu Anh thích vị này mà, đúng không?” Anh hỏi, cố gắng tạo không khí dễ chịu hơn.
Châu Anh cầm lấy cây kem, cười nhẹ “Cảm ơn anh.” Cô liếm nhẹ một miếng, nhưng hương vị ngọt ngào không xua tan được sự trống rỗng trong lòng.
Sau khi dạo qua vài khu vực nữa, họ quyết định kết thúc buổi đi chơi sớm hơn dự định. Hữu Vinh nhìn đồng hồ rồi quay sang Châu Anh: “Nếu Châu Anh mệt, chúng ta về thôi. Tôi không muốn ép buộc Châu Anh đâu.”
Châu Anh chỉ gật đầu nhẹ, cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe lời đề nghị đó.
Khi về đến nhà, Châu Anh thay đồ, rồi leo lên giường, nằm thẫn thờ nhìn trần nhà. Cô cảm thấy mệt mỏi, không chỉ vì buổi đi chơi mà còn vì cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Những suy nghĩ về Gia Nguyên, về cách anh đối xử với cô và cả việc Hữu Vinh cố gắng làm cô vui nhưng vẫn không thể xua tan được nỗi buồn khiến cô cảm thấy rối bời. “Đi chơi cũng chẳng khiến tâm trạng tốt lên được...”
Châu Anh khẽ thở dài, với tay lấy điện thoại. Trong khoảnh khắc đó, chỉ có một người mà cô muốn nói chuyện cùng. Người mà cô luôn cảm thấy an toàn và thoải mái mỗi khi chia sẻ mọi điều, đó là Thanh Hương.
Cô bấm số và chờ máy đổ chuông. Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói quen thuộc.
“Thanh Hương, cậu rảnh không?” Châu Anh hỏi, giọng cô có chút yếu ớt.
“Rảnh, mình đang ở khách sạn chỗ công tác này. Sao vậy, Châu Anh? Nghe giọng cậu không ổn.” Thanh Hương trả lời, giọng lo lắng.
Châu Anh thở dài một hơi, rồi kể lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Cô không ngần ngại kể về cảm giác lạc lõng, mệt mỏi, và cả những suy nghĩ rối bời về Gia Nguyên. Thanh Hương lắng nghe từng lời, thỉnh thoảng chỉ đáp lại bằng những tiếng “Ừ” “Vậy à” để khuyến khích bạn mình tiếp tục.
Khi Châu Anh nói xong, Thanh Hương nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có muốn mình đến chơi với cậu không? Hoặc chúng ta gặp nhau ở đâu đó, đi ăn tối chẳng hạn?”
Châu Anh mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi nghe lời đề nghị ấm áp từ người bạn thân. “Không cần đâu, mình chỉ cần nói chuyện với cậu thế này thôi là đủ rồi.”
“Cái tên đó bị làm sao vậy? Hắn nghĩ hắn là ai mà dám bắt nạt bạn thân của mình!”. Thanh Hương gằng giọng.
“...”
“Còn cậu nữa? Nữ công gia chánh từ khi nào vậy, có bao giờ cậu nấu cho Thanh Hương này cái gì không!”. Thanh Hương nói to, giọng tra hỏi “...Mà quên mất! Cậu có nấu mình cũng không dám ăn...”
Châu Anh rên rỉ trách móc “Cậu có phải bạn mình không vậy, dở tới mức nào chứ...cũng được mà!”
“Thôi thôi được rồi, nhưng cậu định đối mặt với anh ta làm sao đây? Đừng nói là vẫn cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra nhé!” Thanh Hương lo lắng.
“Vẫn cư xử như những bệnh nhân khác thôi...dù gì anh ấy cũng là bệnh nhân của mình!” Châu Anh thở dài, đưa tay lên trán.
Châu Anh im lặng vài giây rồi đáp “Mình không biết, nhưng anh ấy tốt với mình lắm, được làm bạn với Hữu Vinh đúng là một may mắn.”
“Vậy cậu có thích anh ta không?” Giọng Thanh Hương như thì thầm.
“Mình không có cảm xúc đặc biệt gì với Hữu Vinh hết, chỉ là bạn bình thường! Sau này chắc cũng vậy thôi”. Châu Anh đáp một cách bình thản.
“Cậu thích ai cũng được, mình đều ủng hộ, trừ những người làm tổn thương cậu! Hiểu chưa?”. Thanh Hương dặn dò, giọng điệu cứng rắn.
Châu Anh khẽ gật đầu, cảm thấy an ủi bởi sự chân thành của Thanh Hương. “Ừ, mình biết mà. Cảm ơn cậu, Thanh Hương.”
Cuộc trò chuyện kéo dài thêm một lúc nữa, với những câu chuyện nhẹ nhàng hơn về cuộc sống hàng ngày, khiến Châu Anh dần quên đi nỗi buồn trong lòng. Khi kết thúc cuộc gọi, cô cảm thấy thoải mái và thư thái hơn, trước khi chìm vào giấc ngủ, cảm giác ấm áp từ tình bạn chân thành vẫn còn đọng lại.
Gia Nguyên nằm trên giường, đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà, nhưng tâm trí anh không thể nào yên bình. Trong căn phòng tĩnh lặng, mọi thứ như đè nặng lên anh. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn trần chẳng thể làm vơi đi cảm giác bức rức đang dâng lên trong lòng.
Anh nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh của Châu Anh và những lời nói cay đắng của chính mình lại hiện lên rõ mồn một. Chiếc bánh mà cô đã tự tay làm, những nụ cười mà cô dành cho anh… tất cả như một con dao sắc nhọn cắt vào tâm trí anh, khiến anh không thể ngừng tự trách bản thân.
“Mày đã làm gì thế này?”. Anh tự nhủ, lòng quặn thắt.
“Cô ấy thật lòng quan tâm đến mày, nhưng mày đã tự tay phá hủy tất cả. Sao mày có thể nói những lời đó? Sao có thể giả vờ muốn vứt chiếc bánh ấy đi?”. Tay Gia Nguyên tạo thành hình nấm đấm, như muốn tự đánh chính bản thân mình.
Nỗi hối hận dâng trào trong lồng ngực, đến mức anh muốn ngay lập tức đứng dậy và đi tìm Châu Anh để xin lỗi. Nhưng đã quá muộn rồi. Đêm đã về khuya, và anh biết rằng mình chẳng thể sửa chữa được gì trong khoảnh khắc này. Anh chỉ có thể nằm đây, đối diện với nỗi đau tự mình gây ra.
Anh xoay người, nhưng không thể tìm được vị trí thoải mái. Chưa bao giờ anh sợ làm ai đó giận hay ghét bỏ tới nhường này.
Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ như càng nhấn chìm anh vào sự hối hận. Những lời nói của Châu Anh vang vọng trong đầu anh, cùng với hình ảnh khuôn mặt cô thất vọng và buồn bã. Tất cả chỉ càng khiến anh cảm thấy mình tồi tệ hơn.
“Cô ấy không đáng bị đối xử như vậy… Mày không đáng nhận được sự quan tâm của cô ấy...”. Lòng anh nặng trĩu, như có một tảng đá đè lên. Gia Nguyên tưa tay lên đầu xoa manh. Mắt anh mở ra, nhưng căn phòng vẫn chỉ là một màu đen tối, không có lối thoát.
Trong khoảnh khắc đó, Gia Nguyên nhận ra rằng sự tổn thương mà anh gây ra không chỉ là với Châu Anh, mà còn với chính mình.
Anh biết, nếu cô thật sự giận anh, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Nhưng cũng chính sự lo lắng ấy khiến anh nhận ra rằng, đối với cô, anh đã có những cảm xúc đặc biệt mà trước giờ anh chưa từng nghĩ tới.
Anh thở dài, tiếng thở nặng nề trong đêm tối. “Phải làm gì để chuộc lỗi đây? Làm sao thì cô ấy mới tha thứ...”. Những câu hỏi không có lời giải đáp khiến anh càng cảm thấy trống rỗng và mệt mỏi hơn.
“### Xin lỗi...vì đã là một thằng khốn nạn.”
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua khe cửa sổ, nhưng trong lòng Gia Nguyên vẫn còn nặng trĩu. Anh không ngủ được nhiều, đôi mắt mệt mỏi và đỏ ngầu. Những suy nghĩ về Châu Anh vẫn còn ám ảnh anh, và điều đầu tiên anh nghĩ tới khi tỉnh dậy là sẽ gặp cô như thường lệ.
Nhưng thời gian trôi qua, cánh cửa phòng vẫn không hề mở ra. Không có tiếng bước chân nhẹ nhàng hay giọng nói quen thuộc của Châu Anh. Thay vào đó, cánh cửa phòng bật mở, và một người phụ nữ khác bước vào.
Đó là bác sĩ Như, tay cầm khay thuốc và hộp đồ ăn. Cô nhìn Gia Nguyên với một nụ cười nhẹ, nhưng không có sự thân thiết mà anh đã quen thuộc từ Châu Anh.
“Chào buổi sáng, Gia Nguyên. Hôm nay Châu Anh xin nghỉ một ngày, nên tôi sẽ thay cô ấy mang thuốc và đồ ăn cho cậu”. Bác sĩ Như nói, đặt khay lên bàn.
Gia Nguyên khẽ giật mình khi nhớ lại hôm qua Lưu Tuyến đã nói rằng Châu Anh sẽ không đến vào ngày mai, cảm giác hụt hẫng nhanh chóng tràn ngập. *Cô ấy đã không đến...*
Anh cảm thấy lòng mình nặng nề hơn. Lẽ ra anh đã đoán trước được điều này, nhưng khi thực sự đối mặt với nó, mọi thứ vẫn khó khăn hơn anh tưởng.
Bác sĩ Như đưa thuốc cho Gia Nguyên, nhưng anh chỉ cầm lấy mà không nói gì. Cô liếc nhìn anh, dường như nhận ra sự khác thường trong thái độ của anh hôm nay. Tuy nhiên, cô không hỏi thêm, chỉ rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Căn phòng trở lại với sự im lặng ngột ngạt. Gia Nguyên ngồi đó, nhìn đăm đăm vào khay đồ ăn mà không có chút hứng thú.
Sự vắng mặt của Châu Anh chỉ càng làm rõ hơn khoảng trống mà anh cảm nhận, và anh biết rằng điều này không chỉ là về những lời nói tổn thương mà anh đã gây ra, mà còn là sự thiếu vắng một người thật sự quan trọng trong cuộc sống của anh.
“Tại sao phải vậy chứ...mình chỉ muốn xin lỗi cô ấy vì mình làm sai. Đúng vậy, không còn lí do nào khác!”.
Suốt cả ngày hôm đó, Gia Nguyên không thể tìm thấy chút bình yên nào. Từ sáng đến chiều, anh chỉ loanh quanh trong phòng, chẳng buồn ăn uống hay làm bất cứ việc gì.
Lòng anh cứ thấp thỏm, như thể đang chờ đợi một điều gì đó, dù anh biết rõ rằng hôm nay Châu Anh sẽ không xuất hiện.
Buổi trưa, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng anh chỉ có sự trống rỗng. Anh cố gắng đọc sách, nhưng những dòng chữ chỉ lướt qua mà không để lại dấu vết.
Mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, tim anh lại đập nhanh một nhịp, hy vọng đó là cô, nhưng rồi nhanh chóng thất vọng khi biết đó không phải.
Chiều đến, bầu trời dần ngả sang màu cam ấm áp, nhưng không khí trong phòng anh vẫn lạnh lẽo. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những lần cô đứng đó, chăm chú nhìn chậu hoa sen mà hai người đã trồng.
Mọi thứ dường như vô nghĩa khi không có cô ở đây. Cuộc sống của anh như đang quay về những ngày u ám trước kia, khi mọi thứ chỉ là một chuỗi ngày dài đơn điệu và vô vị.
Tối xuống, ánh đèn từ hành lang hắt vào phòng, tạo thành những bóng mờ trên tường. Gia Nguyên ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt xa xăm.
Gia Nguyên nhận ra rằng, sự hiện diện của Châu Anh đã mang lại ánh sáng cho cuộc sống của anh, và hôm nay, khi cô không ở đây, anh mới cảm nhận rõ rệt sự thiếu vắng ấy. Anh chỉ muốn ngày hôm nay trôi qua nhanh chóng, để có thể gặp lại cô, anh sẽ không bỏ lỡ việc nói lời xin lỗi.
Sáng hôm sau, Gia Nguyên đã đứng chờ sẵn ở cửa phòng từ rất sớm. Tâm trạng anh nặng nề, nhưng lòng vẫn thấp thỏm hy vọng được gặp lại Châu Anh, để có thể sửa chữa sai lầm của mình. Khi ánh sáng và những tiếng cười đùa bật mở, anh thấy cô bước vào.
Từ xa, anh nhìn thấy Châu Anh vẫn tươi cười với mọi người, nụ cười của cô dịu dàng nhưng có gì đó xa cách. Cô gật đầu lễ phép với các y tá và bác sĩ mà cô đi ngang qua, nhưng hôm nay, mái tóc của cô không còn được uốn cong nhẹ nhàng như trước, mà thẳng mượt, giản dị.
Khi cô đến gần, Gia Nguyên khẽ nín thở. Anh chờ đợi một ánh mắt, một lời chào hỏi quen thuộc, nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là sự thờ ơ lạnh lùng. Châu Anh bước vào phòng, khay thuốc và đồ ăn trong tay. Cô đặt chúng lên bàn, vẫn không nhìn anh lấy một lần.
Gia Nguyên cảm thấy lòng mình như bị bóp nghẹt. “Châu Anh!”. Anh hít một hơi sâu, định tiến lại gần để nói lời xin lỗi, nhưng chưa kịp mở miệng thì giọng nói lạnh nhạt của Châu Anh đã cắt ngang.
“Hai giờ trưa nay sẽ có một buổi điều trị như thường lệ.” Cô nói, giọng điệu chuyên nghiệp và trịnh trọng. Sau đó, cô đưa cho anh một tờ giấy, giải thích về quá trình điều trị. “Nếu có cần gì thêm hay gặp bất cứ vấn đề gì, cứ ấn chuông, chúng tôi sẽ đến ngay.”
Cô nói xong, không chờ phản ứng của Gia Nguyên, quay lưng chuẩn bị rời đi. Gia Nguyên sững người, không thể thốt ra lời nào. Thái độ của cô hôm nay hoàn toàn khác lạ. Trịnh trọng, lịch sự, nhưng đầy xa cách. Cô đối xử với anh như một bệnh nhân bình thường, không còn chút gì của sự thân thiết, gần gũi trước kia.
Trong khoảnh khắc đó, Gia Nguyên cảm thấy như mình đã mất đi điều gì đó quan trọng. Cô đứng trước mặt anh, nhưng dường như khoảng cách giữa họ xa đến mức không thể chạm tới.
Châu Anh bước ra khỏi phòng, không một lần quay lại nhìn Gia Nguyên. Bước chân của cô đều đặn, hướng về phía phòng làm việc, nơi cô thường xuyên lui tới. Mỗi ngày trước đây, cô thường ở lại phòng Gia Nguyên lâu hơn, cố gắng động viên và giúp đỡ anh, nhưng hôm nay mọi thứ đều khác.
Cánh cửa phòng khép lại sau lưng cô, để lại Gia Nguyên đứng đó, với ánh mắt đầy lo lắng và hụt hẫng. Anh cảm thấy như một phần của mình đang bị lãng quên, và sự lạnh lùng của Châu Anh như một vết thương không thể chữa lành.
Sự thân thiết và quan tâm mà trước đây anh luôn trân trọng giờ đã biến mất, chỉ còn lại một khoảng trống rộng lớn.
Mỗi bước chân của Châu Anh ngày hôm nay đều dường như nhấn sâu thêm vào nỗi đau của Gia Nguyên.
Cô không còn nở nụ cười ấm áp, không còn những lời động viên nhẹ nhàng, mà chỉ còn lại sự trịnh trọng và xa cách.
Gia Nguyên đứng lặng lẽ, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt. Cảm giác tuyệt vọng và hối hận càng gia tăng, khiến anh chỉ muốn chạy theo, kéo cô lại và xin lỗi một lần nữa.
Nhưng anh chỉ có thể đứng im, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần sau cánh cửa, với lòng đầy sự nuối tiếc và ân hận.
Cảm giác sự quen thuộc đã biến mất hoàn toàn, Gia Nguyên chợt nhận ra rằng việc có thể lấy lại lòng tin và sự quan tâm của Châu Anh sẽ không hề dễ dàng.
Anh cảm thấy mình đang đứng trước một con đường đầy chông gai, không biết phải bắt đầu từ đâu để sửa chữa mọi thứ.
Vào lúc hai giờ trưa, Châu Anh bước đến phòng Gia Nguyên để chuẩn bị cho buổi điều trị. Cô gõ nhẹ vào cửa rồi cất tiếng gọi.
“076 tới giờ điều trị rồi!”
Giọng nói của cô vẫn chuyên nghiệp, nhưng cách xưng hô bằng số báo danh thay vì tên khiến Gia Nguyên cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng. Anh đang đứng gần cửa sổ, nhìn những bông sen nở rộ bên ngoài, nhưng khi nghe thấy giọng nói của cô, anh như chết lặng.
“Châu Anh... cô thực sự ghét tôi tới mức đó sao?” Anh tự thì thầm với chính mình, cảm giác hụt hẫng và đau đớn khiến anh khó thở.
Gia Nguyên mất một lúc để lấy lại tinh thần, rồi từ từ ra mở cửa. Anh nhìn xuống Châu Anh, cảm giác như đầu óc mình trống rỗng. Cô đứng đó, tay cầm sấp tài liệu điều trị, vẻ mặt trịnh trọng và không có dấu hiệu của sự gần gũi mà anh đã quen thuộc.
“Bắt đầu thôi.”
Sau khi hoàn tất buổi điều trị, Châu Anh nói một câu ngắn gọn “Xong rồi, có thể nghỉ ngơi!” rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cô không một lần nhìn lại, như thể chỉ đang thực hiện một công việc thường ngày.
Tuy nhiên, trước khi cô kịp ra khỏi phòng, Gia Nguyên đã vội vàng tiến lên.
“Châu Anh...đừng đi có được không?” Gia Nguyên khẩn khoản, giọng nói nghẹn ngào.
Châu Anh dừng lại, nhìn anh một cách nghiêm túc. Ánh mắt cô không chứa đựng sự mềm mại như trước, mà chỉ là sự chuyên nghiệp. “Tôi không bàn việc riêng trong giờ làm việc.”
Cô từ từ quay lưng, bước đi về phía cửa. Những bước chân của cô vững chắc và có phần kiên quyết. Gia Nguyên đứng đó, cảm giác như bị đông cứng, không thể làm gì ngoài việc nhìn theo bóng lưng của cô.
Cánh cửa phòng từ từ đóng lại, để lại Gia Nguyên đứng một mình, với nỗi đau và sự hụt hẫng lan tràn khắp cơ thể. Anh mở miệng, muốn nói thêm điều gì đó, nhưng không thể thốt ra lời nào. Cảm giác bị bỏ rơi và sự tuyệt vọng khiến anh chỉ còn biết đứng im, nhìn cánh cửa khép lại.