Những ngày sau đó, Châu Anh vẫn đều đặn đến điều trị và mang thuốc cho anh, nhưng không còn như trước.
Cô không nói nhiều, chỉ tập trung vào công việc rồi rời đi. Nụ cười tinh nghịch trên môi cô cũng biến mất, thay vào đó là sự lặng lẽ.
Châu Anh không còn tìm cách trêu chọc Gia Nguyên, cũng không gợi chuyện để đùa vui với anh nữa.
Căn phòng trở nên im ắng đến khó chịu, và mỗi ngày trôi qua, sự thiếu vắng đó cứ như bóp nghẹt anh từng chút một.
Những cơn hoảng loạn quay lại, mạnh mẽ và đột ngột hơn. Anh biết mình đã sai, biết rõ điều đó đang khiến cô xa cách, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu để sửa chữa.
Lời xin lỗi cứ nghẹn lại nơi cuống họng, chưa kịp thoát ra đã biến thành những tiếng thở dài nặng nề.
Anh không dám chắc, liệu nếu anh nói ra tất cả, Châu Anh có sẵn sàng lắng nghe và tha thứ cho anh hay không. Sự bất an gặm nhấm tâm trí, để lại trong lòng anh một nỗi sợ hãi mơ hồ nhưng dai dẳng.
Gia Nguyên bước ra sau phòng, nơi có chậu hoa sen tỏa hương nhè nhẹ trong không khí.
Anh ngồi xuống, lặng lẽ nhìn những chiếc lá xanh biếc, nhưng tâm trí thì rối bời. Những suy nghĩ về Châu Anh cứ quẩn quanh, không sao tìm được lối thoát.
“Đinh Châu Anh...tôi phải làm sao thì cô mới tha lỗi cho tôi đây...”. Gia Nguyên đưa hai tay lên xoa mạnh đầu mình.
Anh nhìn chằm chằm vào những bông sen trắng muốt. Từng ngày trôi qua, khoảng cách giữa họ cứ lớn dần, khiến lòng anh như bị thắt lại.
“Hơn một tuần rồi...vẫn không chịu nói chuyện với mình!”.
Minh Đức từ xa đã thấy dáng vẻ trầm tư của cháu trai. Anh khẽ nhíu mày, bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần.
Anh đứng sau lưng anh một lúc, rồi lên tiếng hỏi, phá vỡ sự im lặng “Sao, có chuyện gì buồn à?”.
Gia Nguyên khẽ giật mình, nhưng không quay lại, chỉ đáp một tiếng khẽ “Con...”
Minh Đức vòng qua, ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt nhìn quanh tìm kiếm “Châu Anh đâu rồi? Tuần này cậu đến không lần nào thấy cô ấy ở đây.”
Nghe đến tên Châu Anh, Gia Nguyên im lặng một lúc rồi mới thở dài, giọng anh trĩu nặng “Châu Anh...cô ấy...”
“Cậu út! Làm sao thì con gái mới hết giận vậy?”
Minh Đức ngạc nhiên, quay sang nhìn Gia Nguyên rồi cười nhẹ “Hả! Muốn biết để làm gì? Chọc giận ai sao? Mà ai đặc biệt đến mức khiến Gia Nguyên phải khổ sở thế này?”
Gia Nguyên cúi đầu, đưa tay xoa gáy, ánh mắt chăm chăm vào chậu sen, ngón tay vô thức vân vê một chiếc lá.
“Cậu út, con thật sự không biết phải làm sao. Con xin lỗi rồi nhưng không biết nói thế nào cho đúng. Mỗi lần muốn mở lời, con lại thấy lúng túng. Châu Anh... cô ấy không cười với con nữa.”
Minh Đức hơi nhướng mày, ngạc nhiên trước câu trả lời của Gia Nguyên.
Anh nhìn chăm chú vào gương mặt đầy suy tư đó rồi bật cười “Châu Anh giận rồi à? Muốn dỗ người ta sao?”
Gia Nguyên lúng túng, rồi khẽ đáp “Là con trách lầm cô ấy...”
“Gia Nguyên, rất hiếm khi thấy con lúng túng đấy. Nhớ những lúc nhỏ con cũng giống hệt, cái biểu cảm này...bây giờ vẫn như một đứa trẻ vậy!” Minh Đức cười, vỗ vai Gia Nguyên.
“Con gái khi giận, nhiều khi không chỉ vì lời nói hay hành động cụ thể. Đôi khi, họ giận vì cảm thấy không được hiểu, không được quan tâm đúng cách. Con phải cho cô ấy thấy con chân thành, chứ không chỉ nói lời xin lỗi là đủ.”
Gia Nguyên ngẫm nghĩ, rồi hỏi “Vậy con phải làm gì, cậu út? Con đã xin lỗi rồi, nhưng cô ấy vẫn không tha thứ.”
“Không phải ai cũng tha thứ ngay đâu. Phải kiên nhẫn, phải cho cô ấy thấy con sẵn lòng sửa sai. Quan trọng hơn, con cần hiểu vì sao cô ấy buồn, vì sao cô ấy giận, rồi mới có thể giúp cô ấy nguôi ngoai được.” Minh Đức nhẹ nhàng giải thích.
“Cô ấy không muốn nói chuyện với con nữa.” Gia Nguyên trầm mặt.
Minh Đức gật đầu, cảm thông “Thì đó, phải bắt đầu từ việc hiểu cô ấy. Thử nghĩ xem, có điều gì cô ấy nói hoặc làm mà con chưa chú ý đến không? Hay có chuyện gì xảy ra mà cô ấy đã mong con hiểu nhưng con lại bỏ lỡ?”
Gia Nguyên im lặng một lúc lâu, nhớ lại những lần nói chuyện với Châu Anh, những chi tiết nhỏ mà anh có thể đã không để ý. Anh khẽ gật đầu "Con hiểu rồi, cảm ơn cậu...”
Minh Đức mỉm cười “Tốt. Cứ từ từ, đừng nóng vội. Chỉ cần con chân thành, cô ấy sẽ nhận ra thôi.”
“Nhóc con!”
---------------------‐-‐------
Chiều hôm sau, Gia Nguyên quyết định đi ra vườn sen. Nơi anh và Châu Anh thường đến ngắm những bông sen nở rộ, giờ đây lại mang đến cho anh một cảm giác bùi ngùi.
Gió nhẹ thổi qua, lay động những chiếc lá sen xanh biếc, còn hương sen thơm ngát lan tỏa trong không khí, nhưng lại không thể xua tan được nỗi buồn trong lòng anh.
Anh chậm rãi bước tới, cúi xuống chọn những cây sen đẹp nhất, rồi cẩn thận hái từng cây.
Trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ, một mong muốn duy nhất: khi Châu Anh hết giận, khi cô ấy quay lại, anh sẽ dẫn cô đến xem chậu sen nở rộ, thơm ngát mà anh đã dành cả tâm huyết để chăm sóc.
Đó sẽ là lời xin lỗi chân thành nhất, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng hành động, bằng những gì anh có thể làm cho cô.
Châu Anh dừng lại từ xa, đôi mắt dõi theo bóng dáng quen thuộc của Gia Nguyên đang cặm cụi chăm sóc chậu sen.
Ánh nắng nhẹ hắt lên mái tóc đen của anh, từng động tác của anh chậm rãi và tỉ mỉ, như thể mỗi chiếc lá, mỗi cánh hoa đều mang theo một ý nghĩa đặc biệt.
Trái tim Châu Anh bỗng chốc rung lên. Cô nhớ lại những ngày trước, khi cả hai cùng nhau trồng và chăm sóc những chậu sen này.
Họ đã từng cười đùa, tranh nhau chọn những bông sen đẹp nhất, rồi cùng nhặt lá úa. Những kỷ niệm đó giờ như những thước phim quay chậm, khiến cô cảm thấy ấm áp mà cũng đầy xót xa.
Trong một giây thoáng qua, cô muốn bước đến bên anh, như mọi khi, cùng nhau chăm sóc cho chậu sen đang dần đơm bông.
Cô đã định nhấc chân lên, nhưng rồi lý trí chợt kéo cô lại. Nhớ đến những gì đã xảy ra, nỗi buồn và sự giận dỗi trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai hoàn toàn.
Châu Anh lặng lẽ đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhưng xa cách. Cô không tiến đến mà chỉ âm thầm quan sát từ xa.
Những cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương sen thoang thoảng, nhưng lòng cô lại như một khoảng trống khó lấp đầy.
Nhìn thấy sự chăm chỉ của Gia Nguyên, lòng cô chợt dịu đi đôi chút, nhưng cũng chưa đủ để cô vượt qua nỗi tổn thương.
Gia Nguyên nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là đến giờ thể chất. Anh nhanh chóng thay đồ và ra ngoài sân, nơi các nhân viên y tế và bệnh nhân đang tập luyện.
Anh nhìn quanh tìm Châu Anh và thấy cô đã đứng sẵn ở đầu sân, chuẩn bị bắt đầu chạy.
Anh vội vã chạy đến bên cô, nở một nụ cười gượng gạo. “Châu Anh, tôi chạy cùng cô được không?”
Châu Anh nhìn anh thoáng qua rồi quay đi, ánh mắt cô không hề thay đổi. “Tôi sẽ chạy một mình.”
Gia Nguyên cảm thấy hụt hẫng nhưng vẫn quyết tâm. “Cô không muốn thử chạy cùng tôi à? Tôi có thể chạy chậm lại để cô theo kịp.”
Châu Anh không đáp lại, chỉ gật đầu rồi bắt đầu chạy. Gia Nguyên theo sát sau, cố gắng bắt chuyện trong khi hít thở gấp gáp. “Hôm qua thế nào? Có gì đặc biệt không?”
Im lặng. Châu Anh chỉ tập trung vào từng bước chạy, không hề ngoái lại hay trả lời. Gia Nguyên tiếp tục cố gắng, liên tục hỏi đủ thứ từ công việc đến thời tiết, nhưng chỉ nhận được sự im lặng lạnh lùng từ cô.
Chạy hết chặng, anh thở hồng hộc, lén nhìn cô với ánh mắt thất vọng.
Sau giờ thể chất, Gia Nguyên hy vọng có thể ngồi cạnh Châu Anh trên băng ghế như những lần trước.
Nhưng khi anh vừa đến gần, Châu Anh đứng dậy ngay lập tức, đôi mắt không một lần nhìn về phía anh.
Cô nhanh chóng đi về phòng làm việc, để lại anh đứng đó, cảm giác như vừa bị bỏ lại giữa đám đông.
Mỗi lần cô đến trị liệu, Gia Nguyên đều cố gắng tiếp cận cô. Anh chờ đợi cô từ bên ngoài phòng, nở nụ cười khi thấy cô bước ra. “Châu Anh, có thể nói chuyện một chút không?”
Cô chỉ lướt qua anh, không nhìn và không đáp lại. Gia Nguyên khẽ thở dài, cố gắng làm cho cuộc trò chuyện trở nên tự nhiên hơn. “Châu Anh...hôm nào cô trực vậy?”
Châu Anh không phản ứng, bước đi nhanh hơn về phía phòng làm việc của mình.
Gia Nguyên cảm thấy nỗi thất vọng dâng trào nhưng vẫn kiên nhẫn. Anh cảm thấy lòng mình trĩu nặng khi thấy cô chỉ mím môi, tránh né từng lời hỏi của anh.
Thậm chí Gia Nguyên cố gắng bắt chuyện với cô bằng những câu hỏi nhẹ nhàng, đơn giản, mong rằng một câu trả lời ngắn gọn cũng đủ để anh biết rằng cô đã bắt đầu tha thứ.
Nhưng câu hỏi của anh chỉ bị chối bỏ bởi sự im lặng, chỉ còn lại tiếng của máy móc và âm thanh mờ mịt trong phòng.
Cảm giác hụt hẫng và nỗ lực không được đáp lại khiến Gia Nguyên dần cảm thấy kiệt sức.
Anh hiểu rằng việc dỗ dành Châu Anh không phải là điều dễ dàng, và mỗi lần cô lờ đi anh lại cảm nhận được sự đau đớn và thất vọng rõ rệt.
Nhưng mặc dù khó khăn và thử thách, anh vẫn không từ bỏ, vẫn kiên trì tiếp cận cô, hi vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ bắt đầu tha thứ và trả lời anh như trước đây.
Châu Anh đến phòng bệnh của Gia Nguyên với một khay thuốc và đồ ăn sáng. Cô nhẹ nhàng đặt đồ ăn xuống bàn, chuẩn bị quay lưng bước đi như thường lệ, không nghĩ sẽ dừng lại lâu.
Khi cô định rời khỏi phòng, Gia Nguyên gọi với theo “Châu Anh!”
Cô hơi dừng lại, quay đầu nhưng không mấy vui vẻ. Cô chỉ lơ đãng đáp lại “Gì vậy?”
Gia Nguyên, với vẻ mặt có vẻ đau đớn, ôm lấy đầu mình và rên rỉ trên giường. “Tôi đau đầu quá...”
Châu Anh cảm thấy có điều gì không bình thường, cô quay lại, lo lắng hỏi “Làm sao vậy? Đau ở đâu?”
Gia Nguyên vẫn tiếp tục ôm đầu, giả vờ quằn quại với cơn đau “Đau lắm, không chịu nổi. Có lẽ cô nên đi lấy thuốc cho tôi.”
Châu Anh tiến lại gần, chuẩn bị đi lấy thuốc, nhưng Gia Nguyên vội vã nói “Không, không cần nữa. Nếu Châu Anh nói chuyện với tôi một lát chắc sẽ đỡ hơn đấy.”
Châu Anh ngừng lại, không khỏi băn khoăn. Cô nhìn anh, rõ ràng thấy anh đang cố gắng để làm cho tình huống trở nên nghiêm trọng hơn.
Cô thở dài, dường như đã bắt đầu cảm thấy một chút xót xa, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
“Muốn nói gì?” Cô hỏi, giọng có phần nghi ngờ.
Gia Nguyên mỉm cười, dù cơn đau giả vờ của anh đang dần nhạt đi. “Chỉ cần trò chuyện thôi. Câu chuyện nào cũng được. Hay cô có muốn tôi kể về chậu sen ngoài kia không?”
Châu Anh hơi nhếch mép, nhưng sự kiên nhẫn của cô bắt đầu lộ rõ. “Chậu sen? Nó thì có gì để kể?”
Gia Nguyên gật đầu, giọng đầy chân thành “Hoặc Châu Anh có thể kể cho tôi nghe về công việc, hoặc bất cứ điều gì cô muốn. Chỉ cần nói chuyện, tôi nghĩ sẽ giúp tôi cảm thấy đỡ hơn.”
Châu Anh nhìn anh một lúc, phần nào đó có vẻ xúc động trước sự chân thành trong lời nói của anh.
Cảm thấy có điều gì đó trong mình đã bắt đầu thay đổi, mặc dù còn chút không cam tâm.
“...”
Gia Nguyên lóe lên tia hy vọng khi thấy cô bắt đầu lắng nghe, nhưng khi Châu Anh thốt ra câu hỏi “Sao anh nói nhiều vậy? Bệnh nhân đều nói nhiều như vậy à?” anh bất chợt cảm thấy mình bị sốc.
Câu hỏi của cô khiến Gia Nguyên cứng người, gương mặt anh hơi cứng lại khi nhận ra rằng đây chính là câu hỏi mà anh đã từng hỏi cô vào những ngày đầu, khi cô mới bắt đầu công việc.
Trong ký ức của anh, câu hỏi đó đã từng là một sự chế nhạo vô hại, nhưng giờ đây, anh cảm nhận rõ sự châm chọc trong câu hỏi của cô.
Anh cảm thấy một cảm giác lúng túng và xót xa dâng lên, giống như chính anh đang bị nhận xét từ một góc độ mới.
Gia Nguyên cố gắng làm dịu lại cảm giác khó chịu trong lòng nhìn thẳng vào mắt cô “Có lẽ là vậy. Nhưng đôi khi, nói nhiều là cách để làm cho mọi người cảm thấy thoải mái hơn mà, phải không?”
Châu Anh nhún vai, vẫn giữ vẻ mặt bình thản. “Anh thật sự nghĩ rằng nói chuyện với tôi sẽ giúp đỡ đau sao?”
“Ít nhất là làm cho tôi cảm thấy không cô đơn trong lúc này” Gia Nguyên đáp, giọng nói đầy chân thành.
“Nhưng tôi thấy anh khỏe rồi mà! Không còn đau nữa à? Nhanh vậy.” Châu Anh nhướn mày châm chọc.
“...” Gia Nguyên im bặt, khuôn mặt bối rối, anh nhẹ đưa tay ra sau xoa gáy.
Châu Anh ngồi xuống, mặc dù sự kiên nhẫn của cô đã bị thử thách, nhưng một phần trong cô bắt đầu cảm thấy đồng cảm với tình trạng của anh.
Châu Anh cảm nhận được sự chân thành và nỗ lực không ngừng nghỉ của Gia Nguyên, khiến cô suy nghĩ về những điều chưa được nói ra giữa họ.
Cuối cùng, cô thở dài và nói với giọng nhẹ nhàng hơn “Được rồi, nếu anh muốn trò chuyện, tôi sẽ nói. Sao? chậu sen đó có gì đặc biệt không?”
...
Một phần trong cô muốn tha thứ cho anh, muốn gọi ba từ “Cao Gia Nguyên” như trước. Nhưng một chút ấm ức, không cam tâm vẫn còn đọng lại. Thôi đành vậy, cứ để Gia Nguyên khổ sở thêm một thời gian nữa cũng đâu có vấn đề gì.