Hành lang bệnh viện yên tĩnh, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ những chiếc đèn huỳnh quang trên cao. Tiếng bước chân của y tá xa xa làm nền cho cuộc trò chuyện nhẹ nhàng.
Minh Đức bước chậm lại khi nhìn thấy Châu Anh đứng tựa lưng vào tường, mắt nhìn xuống sàn nhà như đang suy nghĩ gì đó. Anh cười, giọng nhẹ nhàng “Châu Anh trốn chị Tuyến lên đây à?” (2
Châu Anh ngước lên, hơi giật mình trước câu hỏi bất ngờ của Minh Đức. Cô ấp úng, giọng thấp hẳn đi “Chị ấy... không đưa tôi đi... phải tự đi thôi”
Minh Đức bật cười, tiếng cười như làm bầu không khí bớt căng thẳng. “Châu Anh quá hết lòng vì bệnh nhân đấy!” (2)
Châu Anh cười trừ, đôi mắt thoáng qua nét bối rối “À... làm việc phải tận tâm chứ, đúng không... giáo sư Đức?” (2)
Minh Đức gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô “Đừng gọi tôi là giáo sư, cứ gọi Minh Đức như bình thường.”
Cô hơi mỉm cười, gật đầu hiểu ý, cảm thấy thoải mái hơn chút ít.
Họ bước đi một đoạn ngắn, tiếng giày vang lên trên nền gạch. Minh Đức đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cuối hành lang, nơi có ánh sáng nhẹ từ một cửa sổ lớn.
“Gia Nguyên có sức khỏe rất tốt, cả thể lực và sức đề kháng... Thằng bé ít khi ốm vặt lắm. Hồi cấp ba, nó còn đạt giải điền kinh cấp tỉnh nữa. Tôi nhớ không lầm thì chỉ còn một buổi thi nữa là có đai đen taekwondo rồi, nhưng ngay ngày thi lại phát bệnh... (4)
Châu Anh nhìn Minh Đức, không ngắt lời, cảm nhận rõ ràng nỗi tiếc nuối ẩn sau những lời kể. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc hơn.
“Tôi rất cảm ơn Châu Anh vì đã tổ chức các hoạt động thể chất thường xuyên. Cũng coi như phần nào giúp Gia Nguyên tìm lại chính mình...Nếu thằng bé không bị bệnh, thì bây giờ có lẽ đã rất thành công rồi.” (2)
Châu Anh khẽ gật đầu, cảm nhận sự chân thành từ lời nói của Minh Đức. Cô biết rằng, ngoài việc là chuyên gia tâm lý, cô còn là người đồng hành giúp Gia Nguyên từng bước vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
“Anh Đức, Gia Nguyên rất mạnh mẽ. Anh ấy chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi... rồi anh ấy sẽ ổn.
Minh Đức nhìn cô, ánh mắt thầm cảm ơn.
“Cảm ơn Châu Anh. Thằng bé may mắn khi có một người như Châu Anh bên cạnh.”
“Châu Anhhh, cậu có sao không? Mình chưa kịp về Silvergate thăm cậu thì cậu đã đến đây rồi!” Giọng nói đầy lo lắng vang lên, hình ảnh Thanh Hương đang chạy đến. (2)
Châu Anh quay lại, nở một nụ cười nhẹ, nhưng không giấu được sự bất ngờ khi thấy Thanh Hương xuất hiện. Cô trả lời, giọng nhẹ nhàng “Thanh Hương, mình khỏe rồi, đừng lo. Mình lên đây thăm Gia Nguyên...
Thanh Hương ngừng lại, nhướng mày đầy ngạc nhiên “Hả? Gia Nguyên? Cậu với hắn ta làm lành rồi à...?”
Châu Anh không trả lời ngay, chỉ cười nhẹ, khiến Thanh Hương càng thêm bối rối và nghi ngờ.
“Đinh Châu Anh! Cậu hay thật, còn không thèm kể cho mình nghe. Có còn xem Thanh Hương này là bạn không vậy?” Thanh Hương hậm hực chất vấn, giọng đầy trách móc.
Châu Anh vội vàng cười híp mắt, giọng điệu nhõng nhẽo như để xoa dịu bạn mình “Không phải mà, do dạo này mình thấy cậu bận quá nên chưa kịp kể thôi..”
Thanh Hương không dễ dàng bỏ qua, cô nhớ lại những gì Châu Anh đã nói trước đó “Ai đã hét lớn với mình là ghét lắm cơ mà??? Hắn ta cho cậu cái gì mà cậu tha thứ dễ vậy hả?” (4)
“Cái gì... làm gì có! Thôi đi Thanh Hương! Về nhà mình kể cậu nghe.” Châu Anh thúc nhẹ tay vào người Thanh Hương, cố tình liếc mắt về phía Minh Đức để ra hiệu có người.
Thanh Hương, không bỏ qua ánh mắt của Châu Anh, thì thầm nhỏ bên tại cô “Gì? Anh ta là ai vậy?”
Trước khi Châu Anh kịp trả lời, Minh Đức đã nghe được cuộc đối thoại và lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng rõ ràng “Tôi là Đỗ Minh Đức, cậu út của Gia Nguyên. Cô là...?” (1
Thanh Hương bất ngờ trước sự đáp lời trực tiếp từ Minh Đức, nhưng không hề tỏ ra e ngại. Cô mỉm cười, nhưng vẫn giữ giọng điệu sắc sảo quen thuộc.
“À! Thì ra là người nhà. Tôi là Vũ Thanh Hương, làm ở bộ phận khoa dược của bệnh viện Tayhon. Này, anh là cậu sao không biết giáo huấn cháu mình vậy? Để hắn ta ức hiếp bạn của tôi mà coi được à?” (4)
Minh Đức bật cười khẽ, cảm nhận được tính cách bộc trực và đầy bảo vệ của Thanh Hương. Anh không hề khó chịu, ngược lại, tỏ ra khá thoải mái khi đối diện với sự thẳng thắn này
“Có ức hiếp không thì hỏi Châu Anh là biết thôi mà. Châu Anh?”
Anh nhìn sang Châu Anh, nở một nụ cười nhẹ. Châu Anh khẽ đỏ mặt, nhưng vẫn giữ im lặng, biết rằng cuộc trò chuyện này còn nhiều điều khó nói.
“Có hay không làm sao anh biết được chứ, không lẽ cháu anh tự khai ra chắc?” Thanh Hương nhanh gọn đáp. “Do cậu ta bị bệnh, nên tôi không đôi co, còn anh thì khác, nên tâm sự nhiều hơn với cháu mình chứ!” (4)
“. Minh Đức hơi nheo mắt, nghiêng đầu nhẹ, đang tò mò về cô gái này và cũng có một phần khó hiểu. (2)
Thanh Hương khẽ nhướng mày, nhìn từ Châu Anh sang Minh Đức, rồi lại trở về
Châu Anh với ánh mắt thăm dò.
“Hừm, chắc có chuyện gì đó mà cậu chưa kể mình rồi! Về nhà là phải khai hết đấy, nghe chưa?”
Châu Anh chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu, đồng thời nhẹ nhàng kéo Thanh Hương đi.
Minh Đức nhìn về phía Thanh Hương, tay cho vào túi quần, khẽ thì thầm “Tình bạn là quy luật bù trừ à...” (4
Trong phòng bệnh, ánh sáng buổi sáng nhẹ nhàng tràn qua cửa sổ, tạo ra không gian ấm áp. Châu Anh đang ngồi bên cạnh giường bệnh, tay cẩn thận gọt từng lát táo, thỉnh thoảng liếc nhìn Gia Nguyên với ánh mắt trêu chọc.
“Ăn táo đi, sáng ăn táo rất tốt!” Châu Anh đưa miếng táo đã gọt cho Gia Nguyên, nụ cười nhẹ trên môi.
Gia Nguyên nhướn mày, nửa đùa nửa thật “Cô chuyển sang làm chuyên gia dinh dưỡng luôn rồi à?”
Châu Anh bật cười, ánh mắt tinh nghịch “Tôi đa dạng ngành mà, khỏi phải lo."
Gia Nguyên lấy một miếng táo đưa ngược lại cho cô, giọng đùa cợt “Ăn không?”
Châu Anh xoa nhẹ bụng, giọng ngọt ngào “Anh ăn đi, tôi no lắm rồi.”
Gia Nguyên gật đầu, đưa miếng táo lên miệng. Nhưng bất chợt, Châu Anh khế nghiêng người lại gần, ánh mắt dừng lại ở phía sau gáy của Gia Nguyên.
“Ể, cái gì vậy?” Cô hơi ngạc nhiên, chú ý đến một vết sẹo nhỏ mà bao lâu nay cô không để ý.
Gia Nguyên im lặng một lúc, rồi đáp với giọng trầm ngâm “Vết thương cũ thôi...” Anh đưa tay ra sau gáy, xoa nhẹ lên vết sẹo như một thói quen.
Châu Anh cau mày, đến gần hơn để quan sát kỹ “Nhìn vết sẹo cứ như bị vật nhọn đâm vào vậy? Khi trước anh bị sao à?”
Gia Nguyên lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ, rồi trả lời “...Chắc là do trong lúc không kiểm soát được, tôi tự làm điều gì đó điên khùng thôi.” (1)
Châu Anh khẽ lắc đầu, thở dài “Vậy cái thói quen xoa gáy của anh cũng liên quan đến nó à?”
“...Ừ, lúc mới bị, tôi hay đưa tay ra sau kiểm tra vết thương, rồi từ từ thành thói quen."
Châu Anh nghiêng đầu nhẹ, nhướn mày hỏi “Sao bây giờ tôi mới để ý nhỉ? Giờ mới thấy nó rõ ràng vậy mà.”
Gia Nguyên ghé sát tai cô, thì thầm với giọng điệu bí ẩn “Biết tại sao không?”
“Hả? Tại sao?” Châu Anh nheo mắt lại, cố gắng lắng nghe với vẻ tò mò.
“Cô đứng lên là biết”
“Đứng lên làm gì?” Châu Anh hơi nhướng mày ngạc nhiên nhưng vẫn đứng dậy theo lời anh. Gia Nguyên cũng đứng dậy, rồi xích lại gần cô, tay anh giơ lên
trên đầu cô, làm như đang đo chiều cao.
Anh cười nhẹ, mím môi để giữ vẻ nghiêm túc, rồi đột nhiên chốt lại “...Tại vì tầm mắt cô không với tới gáy tôi!” (4)
Châu Anh tròn mắt, điếng người trước câu nói bất ngờ. Cô tức tối đánh vào ngực anh vài cái, giọng pha chút bực bội nhưng lại không giấu được nụ cười.
“Cao Gia Nguyên!!! Tôi đánh chết anh!!!”
Gia Nguyên vờ đau đớn, ôm ngực như thể vừa bị đấm mạnh “...Aaa, đau quá... cô đánh tôi đau sắp chết rồi nè... (2)
Châu Anh bật cười, không thể nào giận nổi trước cái vẻ giả nai của anh. Hai người tiếp tục đùa giỡn, tiếng cười vang lên trong phòng bệnh. (3)
Không ai hay biết, bên ngoài, Hữu Vinh lặng lẽ đứng đó, tay cầm giỏ trái cây. Anh đã nghe tin Châu Anh gặp chuyện nên vội vã chạy đến Silvergate, rồi lại phải đến Tayhon sau khi biết cô đã chuyển đến đây. Tiếng thở gấp cũng đủ để thấy Hữu Vinh quan tâm cô đến mức nào. (1)
Đứng trước cửa phòng, chưa kịp mừng vì gặp lại cô, anh lại im bặt khi nghe thấy tiếng cười đùa từ bên trong.
Những hành động vui vẻ, sự quan tâm mà Châu Anh dành cho Gia Nguyên... Đối với Hữu Vinh, một người dường như không thiếu thứ gì, lại chưa từng nhận được từ cô những cử chỉ như vậy. Anh tựa lưng vào tường, giọng thì thầm như lời nói dành riêng cho mình.“Với tôi, em chưa bao giờ cười tươi như vậy.”
Nỗi buồn dâng tràn trong ánh mắt, Hữu Vinh nhìn lần cuối vào phòng, rồi lặng lẽ quay lưng bỏ đi, để lại chỉ còn âm thanh của bước chân xa dần.
“Phan tổng! Thám tử anh cho điều tra về Cao Gia Nguyên sáng nay vừa mới báo tin ạ.” Phạm Lâm cúi đầu báo cáo.
“Nói!” Phan Hữu Vinh ngẫng đầu lên khi nghe đến *Cao Gia Nguyên*
Phạm Lâm đưa cho Hữu Vinh sấp giấy tờ được đóng kín trong bao bì. Anh nói thêm.
"Còn điều tra được, anh ta có liên quan đến một vụ giết người năm 2016.