Ánh nắng vàng chiếu qua khung cửa sổ nơi Gia Nguyên vẫn thường đứng ngắm trăng, một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đang chật vật kéo cái chậu gốm sứ đỏ từ đằng xa. Chiếc chậu tròn, to và nặng, nhưng trên gương mặt cô lại hiện rõ sự kiên định và đầy quyết tâm.
"Cô ấy đang làm gì vậy?” Gia Nguyên hơi nhíu mày thắc mắc.
Mái tóc của Châu Anh hơi xõa xuống trước trán, cô phải đẩy nhẹ ra sau để không che tầm nhìn, nhưng bàn tay cô không hề dừng lại.
"Gia Nguyên, ra phụ tôi một tay đi, cái này nặng quá” Châu Anh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Gia Nguyên, cô gọi lớn.
Gia Nguyên đứng lặng trước khung cửa sổ, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng của Châu Anh. Cô vẫn đang gắng sức kéo chậu cây gốm sứ đỏ, từng bước chân nặng nhọc nhưng không hề ngừng lại.
“Tôi...” Một phần trong anh thúc giục mình bước ra ngoài để giúp cô, nhưng nỗi sợ hãi và sự cảnh giác vốn ăn sâu trong anh khiến anh khựng lại.
Gia Nguyên đưa tay xoa gáy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng, tay khẽ run rẩy. Suốt bao năm qua, anh đã tự giam mình trong bốn bức tường này, xa lánh tất cả mọi người.
Anh sợ hãi phải đối diện với ánh mắt của họ, sợ phải chạm vào những ký ức đen tối mà mình đã cố gắng chôn giấu. Nhưng giờ đây, nhìn thấy Châu Anh, lòng anh dậy lên một sự thôi thúc khác thường.
“Này, ở ngoài đây không có ai đâu, mọi người ngủ trưa hết rồi” Châu Anh dừng lại, cô cần anh giúp và cũng muốn tạo động lực để anh tự bước ra khỏi cánh cửa giam cầm đó.
Một thoáng đắn đo, Gia Nguyên hít một hơi sâu, rồi cuối cùng cũng quyết định bước tới cửa. Tim anh đập mạnh, như thể mỗi bước chân đang đẩy anh ra khỏi lớp vỏ bọc mà anh đã xây dựng bấy lâu.
Tay anh đặt lên nắm cửa, cảm giác lạnh lẽo của kim loại khiến anh chần chừ thêm một giây. Nhưng rồi hình ảnh Châu Anh mồ hôi lấm tấm, gương mặt đầy quyết tâm chợt hiện ra trong đầu, khiến anh không thể đứng yên nữa.
Với một động tác dứt khoát, Gia Nguyên mở cửa, bước ra ngoài. Ánh sáng từ hành lang chiếu vào, khiến anh phải nheo mắt. Anh nhanh chóng bước đến bên Châu Anh, đôi tay mạnh mẽ của anh nắm lấy thành chậu, giúp cô đỡ bớt gánh nặng.
“Muốn đặt ở đâu?”
“Ở kia, chỗ gốc cây sau cửa sổ ấy”. Châu Anh chỉ tay về phần còn trống sau cửa sổ phòng Gia Nguyên.
Anh gật đầu, bước đi chậm rãi, cẩn thận để giữ thăng bằng cho chậu cây.
Cả hai cùng nhau kéo chậu cây đến vị trí thích hợp, sự hợp tác lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa.
Cuối cùng, khi chậu cây đã được đặt đúng vị trí, Châu Anh lùi lại một bước, ngắm nhìn tác phẩm của mình với vẻ hài lòng.
“Được rồi, xem như hoàn thành bước đầu tiên” cô nói, mỉm cười tươi tắn.
Gia Nguyên cũng nhìn theo ánh mắt cô, và lần đầu tiên, anh cảm nhận được một sự bình yên kỳ lạ.
“Định làm gì với nó?” Gia Nguyên tò mò hỏi.
“Một lát nữa anh sẽ biết, hay là anh theo tôi đi” Châu Anh mở to mắt đề nghị.
“Đi đâu?” sự do dự hiện rõ trên gương mặt anh.
“Đi rồi sẽ biết” Châu Anh nhẹ nhàng kéo tay Gia Nguyên, mỉm cười động viên anh khi anh vẫn còn lưỡng lự.
Gia Nguyên thoáng ngập ngừng, nhưng ánh mắt chân thành của Châu Anh khiến anh không thể từ chối. Anh để cô dẫn mình đi qua những con đường nhỏ lát đá của bệnh viện, băng qua các dãy phòng, và tiến về phía khu vườn ở cuối dãy.
Không gian xung quanh dần mở rộng ra khi họ bước vào khu vườn nhỏ phía sau bệnh viện. Đó là một nơi yên bình, tràn ngập sắc xanh của cây cối và những bông hoa nở rộ, cũng là nơi mà lần trước anh nhìn thấy cô từ cửa sổ phòng khi cô đang loay hoay với những khóm cây.
Châu Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay anh, dẫn anh đi qua những luống hoa đủ màu sắc, cảm giác như họ đang bước vào một thế giới khác, nơi không có tiếng ồn ào và áp lực của cuộc sống thường nhật.
Cuối khu vườn là một cái ao nhỏ, mặt nước trong veo phản chiếu bầu trời xanh thẳm. Trên mặt nước ấy, những bông sen trắng và hồng đang nở rộ, tỏa hương thơm dịu nhẹ lan tỏa trong không khí. Cánh sen mỏng manh, e ấp như những thiếu nữ, nhưng lại toát lên vẻ đẹp tinh khiết và cao quý.
Châu Anh dừng lại bên bờ ao, buông tay Gia Nguyên ra và quay sang anh với một nụ cười dịu dàng.
“Chúng ta sẽ mang chúng về trồng trong chậu cây lúc nảy”.
“Đây là ao sen của bệnh viện, không phải ai cũng biết đến nó đâu”. Châu Anh nói, giọng nói pha chút tự hào. “Tôi thường đến đây mỗi khi cảm thấy không vui.”
“Vậy lần trước? Cũng là do cô không vui à?” Gia Nguyên bước đến gần những đóa sen, ngồi xuống với tay chạm nhẹ vào chúng.
“Anh nói lần nào?” Châu Anh nhướng mày thắc mắc.
“Cái lần anh đóng sầm cửa trước mặt tôi hả? Cũng có chút...” Cô nhìn anh cười trừ.
Gia Nguyên im lặng nhìn xuống mặt nước.
“Anh có muốn thử hái một bông sen không?” Châu Anh nhẹ nhàng hỏi, phá tan sự im lặng. Gia Nguyên thoáng chần chừ, nhưng rồi anh gật đầu.
Châu Anh mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng xuống mép ao. Cô cúi xuống, chọn một bông sen hồng nở rộ và cẩn thận hái nó. Cô xoay người đưa cho anh, đôi mắt sáng lên niềm vui giản dị.
“Anh cầm lấy” cô nói, đưa bông sen cho Gia Nguyên. Anh nhận lấy, ngắm nhìn bông sen trong tay mình, những cánh hoa mềm mại và thơm ngát. Sự tinh khiết của nó khiến lòng anh dịu lại, như thể bông hoa này đang truyền cho anh một cảm giác thanh thản mà từ lâu anh đã quên mất.
“Đẹp không?”
Gia Nguyên nhìn cô, ánh mắt dần trở nên mềm mại hơn khi anh đáp "Đẹp”.
Châu Anh mỉm cười, nhìn Gia Nguyên đang ngắm bông sen trong tay. “Chúng ta sẽ cần nhiều hơn một bông nếu muốn trồng thành công” cô nói, giọng trêu chọc nhẹ nhàng.
Cô cúi xuống mép ao, kéo nhẹ anh cùng ngồi xuống. “Phải hái thật cẩn thận, nếu mà đứt rễ thì khó trồng lắm đấy”.
Gia Nguyên nhìn Châu Anh với chút ngạc nhiên, nhưng rồi anh gật đầu, sẵn sàng giúp cô. Châu Anh chỉ dẫn Gia Nguyên cách làm sao để không làm tổn thương bộ rễ khi hái.
“Anh cần phải nắm chắc vào gốc, rồi từ từ kéo lên, nhìn tôi làm này” Châu Anh giải thích, đôi tay khéo léo của cô nhẹ nhàng làm mẫu trước.
“Hái thêm vài lá sen nữa”.
Gia Nguyên làm theo lời cô, cảm nhận từng động tác trở nên nhẹ nhàng hơn. Dần dần, anh cũng quen với việc hái sen và cảm thấy thoải mái hơn. Châu Anh đôi khi ngẩng đầu lên nhìn anh, nụ cười hài lòng nở trên môi.
"Chắc là đủ rồi đấy, về thôi” cô nói, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích. “Giờ chúng ta sẽ trồng vào chậu để chăm sóc. Anh sẽ thấy, không lâu nữa, những bông sen này sẽ nở rộ ngay trước cửa sổ phòng anh.”
Gia Nguyên im lặng nhìn những bông sen trong tay, lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc hái những bông hoa này lại có thể mang đến cho anh sự bình yên như vậy.
“Ừ, về thôi.”
Cả hai chậm rãi đứng dậy, mang theo những bông sen đã hái.
Khi về đến phòng, Châu Anh vội mang bùn cho vào chậu gốm sứ vừa nảy. Chiếc chậu được đặt ngay ngắn bên ngoài cửa sổ, cô nhẹ nhàng cầm lấy từng bông sen rồi cấm vào chậu.
“Chúng ta cần đảm bảo rằng rễ cây được cắm sâu vào bùn”. Châu Anh giải thích khi cô bắt đầu đặt bông sen đầu tiên vào chậu. “Sen cần bùn để lấy dưỡng chất và đứng vững, nếu không chúng sẽ không thể phát triển.”
“Anh cũng làm thử đi”
“Làm như nào?”
Gia Nguyên đứng bên cạnh, lắng nghe từng lời cô nói. Anh cúi xuống giúp cô giữ bông sen thẳng đứng, trong khi Châu Anh dùng tay nhẹ nhàng đẩy rễ cây sâu vào lớp bùn mềm. Cả hai cùng nhau làm việc, sự phối hợp giữa họ diễn ra một cách tự nhiên và ăn ý.
Khi cả hai đang cẩn thận đặt rễ sen vào lớp bùn mềm, Châu Anh đang tập trung kéo một mảng bùn để lấp đất quanh rễ cây. Đột nhiên, khi cô không chú ý, một chút bùn bất ngờ bị văng lên không trung và rơi trúng mặt Gia Nguyên. Anh giật mình, cảm giác ướt lạnh khiến anh nhăn mặt.
Châu Anh nhìn cảnh tượng trước mặt, không nhịn được mà bật cười “Xin lỗi! Tôi không nghĩ nó văng xa đến vậy”. Vẻ mặt cô vừa bối rối vừa có chút hài hước.
Gia Nguyên đứng lặng, cảm giác hơi ngượng ngùng khi thấy Châu Anh cười vì tình huống này. Anh lấy tay lau vết bùn trên mặt, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc nhưng không thể che giấu được đôi má hơi ửng đỏ.
“...Không sao” anh nói, giọng hơi khàn khàn.
Châu Anh bước tới gần Gia Nguyên, đưa tay ra, cô nhẹ nhàng lau vết bùn trên má anh bằng một miếng vải sạch.
Cô khẽ cười, nhìn anh với ánh mắt ân cần “Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý làm vậy đâu”. Cô nói, giọng dịu dàng. Tay cô di chuyển nhẹ nhàng, cẩn thận không làm anh cảm thấy khó chịu, khi miếng vải thấm nước từ từ xóa đi lớp bùn còn vương lại. “Đấy, thế là sạch rồi.”
Gia Nguyên cảm nhận được sự mềm mại của tay Châu Anh khi cô lau mặt cho mình, những cử chỉ nhẹ nhàng và ân cần của cô khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. “Được rồi...cảm ơn”. Anh nói, giọng có chút ấm áp hơn.
Sau khi những bông sen cuối cùng được trồng vào chậu, Châu Anh và Gia Nguyên ngồi xuống cành cây to bị gãy gần đó ngắm nhìn thành quả.
“Có lẽ anh đang tự hỏi tại sao tôi lại chọn loài hoa sen này đúng không?”. Châu Anh bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng và đầy sự chân thành. “Đối với tôi, hoa sen không chỉ là một loài hoa đẹp. Nó còn mang một ý nghĩa sâu xa và đặc biệt.”
Gia Nguyên quay sang nhìn cô, lắng nghe với sự quan tâm.
“Tôi biết sen thường mọc ở những nơi bùn lầy, nhưng chính vì thế mà nó càng quý giá,” Châu Anh tiếp tục “Sen tượng trưng cho sự thuần khiết và kiên cường. Mặc dù mọc trong bùn lầy, nó vẫn vươn lên mạnh mẽ, nở ra những bông hoa vô cùng đẹp và một hương thơm rất đặc trưng.”
“Cuộc sống cũng giống như việc trồng sen vậy, cần thời gian, sự kiên trì và một lòng tin vững chắc về những điều tốt đẹp sẽ xảy đến, dù khởi đầu có thể khó khăn”
Gia Nguyên lắng nghe từng lời của Châu Anh, cảm giác sự ấm áp và chân thành trong giọng nói của cô. Anh ngồi im lặng, tâm trí lắng đọng khi nghe cô chia sẻ về ý nghĩa của hoa sen. Những lời nói của cô như một làn sóng nhẹ nhàng, cuốn trôi đi những căng thẳng và lo âu trong lòng anh.
“Cao Gia Nguyên, tôi rất mong anh có thể giống như những đóa sen này, mạnh mẽ kiên cường và không bao giờ bỏ cuộc trước số phận.”
Gia Nguyên bỗng giật mình. Câu nói ấy như một tiếng vang từ quá khứ, khiến anh cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ.
“Bông Tuyết thích hoa sen” những từ ngữ chạy trong đầu anh, giọng nói ấm áp năm xưa chợt quay lại.
Ánh mắt Gia Nguyên mở to, trái tim đập nhanh hơn khi những ký ức từ những năm Tiểu Học ùa về. Anh nhớ lại hình ảnh của một cô bạn đã từng nói câu này với anh, một người bạn mà anh rất quý mến và đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí anh.
“Gia Nguyên, anh sao vậy?” Châu Anh vẫy vẫy tay trước mặt Gia Nguyên khi nhận thấy anh đang thất thần.
“Tôi không sao...” Gia Nguyên đưa tay xoa nhẹ gáy.
“Tay của cô...còn đau không?” Gia Nguyên ấp úng hướng ánh nhìn về phía tay Châu Anh.
“Tôi không sao, bôi thuốc vài hôm là hết ngay mà”. Châu Anh mỉm cười đáp khi đang thăm dò vết thương trên tay mình do tai nạn hôm trước.
“Châu Anh...tôi...xin lỗi”. Lời nói của Gia Nguyên đứt quãng thành từng chữ, gương mặt áy náy hiện rõ.
“Anh đã xin lỗi rồi mà, không cần phải áy náy đâu, tôi sống vị tha lắm, không giận anh”. Châu Anh cười xòa, ánh mắt nhìn xa xăm.
“À mà mấy hôm trước, trên tầng ba, tôi nhìn thấy một căn phòng kì lạ lắm, trông không có gì đặc biệt ngoài ba ổ khóa to đùng,...anh có biết tại sao nó lại được khóa chặt đến vậy không?”
Gia Nguyên bất ngờ hơi trừng mắt, sắc mặt anh thay đổi từ biết lỗi sang căng thẳng.
“Châu Anh nên về đi, trời sắp tối rồi”. Gia Nguyên đứng dậy phủi bụi trên tay rồi đi vào phòng.
Ánh nắng hoàng hôn đã chạng vạng báo hiệu trời tối.
“Này, sao cứ trời sắp tối là ai cũng muốn tôi về vậy? Tôi đâu phải con nít mà sợ lạc đường chứ”. Châu Anh đứng phắt dậy chạy đến trước cửa phòng Gia Nguyên nói to.
“Đi về! Và đừng bao giờ đến gần căn phòng đó nữa!”. Gia Nguyên gằng giọng, thái độ như ra lệnh, ánh mắt anh sắc lại khi nhắc đến căn phòng kì lạ đó, từ góc độ này trông anh như một con người hoàn toàn khác.
“...Được rồi, tôi về, nhưng tôi sẽ không cho rằng mọi người sợ tôi gặp chuyện ở ngoài kia khi về trễ đâu đấy...Thay vào đó...tôi sẽ cho rằng nơi này có điều gì đó không ổn...Nhớ uống thuốc đúng giờ”. Châu Anh thở dài quay lưng đi về phía phòng làm việc.
“Châu Anh! Cô không thể ngừng tò mò hay sao?...”. Ánh mắt Gia Nguyên sắc lẹm nhìn chầm chầm vào tầng ba dãy phòng bệnh nhân.
"302".
----------------------------
/Năm 2014/
“Xin mời bệnh nhân số 076, Cao Gia Nguyên, mười tám tuổi, chuẩn bị nhận phòng điều trị số ‘302’ từ bây giờ.”