Đêm Trường Tăm Tối

Chương 19



Giang Dương không ngờ việc lấy hồ sơ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, anh cân nhắc trước sau, Lí Tĩnh đã nói chứng cứ mưu sát nằm ở báo cáo khám nghiệm tử thi, sau khi dò hỏi thông tin, toàn bộ báo cáo khám nghiệm tử thi của cục công an Bình Khang đều từ tay bác sĩ pháp y Trần Minh Chương mà ra, thế nên sáng sớm ngày hôm sau anh đã tìm gặp Trần Minh Chương.

Cửa trung tâm kĩ thuật hình sự, đây là lần đầu tiên anh và Trần Minh Chương gặp mặt.

Trần Minh Chương khoảng ba lăm ba sáu tuổi, đeo kính, tướng mạo nho nhã nhưng lại có một vẻ khôn ranh đặc biệt, sau này mới biết đó là "giảo hoạt".

Khi biết Giang Dương muốn tìm hiểu nguyên nhân tử vong của đối tượng trong một vụ án từ hai năm trước, Trần Minh Chương tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, không hề muốn tiếp xúc với đối phương: "Việc này tìm tôi làm cái gì? Toàn bộ tư liệu đều có ở phòng lưu trữ hồ sơ, bên viện Kiểm sát các cậu có thể yêu cầu phòng lưu trữ hồ sơ cung cấp theo thủ tục hành chính cơ mà."

Giang Dương cau mày, nói thẳng: "Phòng lưu trữ hồ sơ ở cơ quan các anh không hợp tác lắm."

"Thế thì cậu tìm gặp lãnh đạo mà giải quyết, các cậu là bên viện Kiểm sát, bên công an sợ nhất là các cậu, các cậu cần lấy một bộ tư liệu mà còn sợ họ không đưa?"

Giang Dương không thể kêu ca về chuyện bên công an đùn đẩy không giải quyết với một nhân viên công tác trong cơ quan công an, đành kiên nhẫn nài nỉ: "Bác sĩ pháp y Trần, mong anh thông cảm giúp tôi xác thực nguyên nhân tử vong được không, kết quả này vô cùng quan trọng đối với tôi."

Trần Minh Chương quan sát anh một lúc rồi cau mày nói: "Rõ ràng là cậu có thể làm theo thủ tục của cơ quan công an, mà lại không làm, người chết này có quan hệ như thế nào với cậu?"

"Nghi can đã chết là bạn tôi, vụ án này rất lạ lùng, tôi nghĩ bác sĩ Trần chắc chắn có ấn tượng, tôi muốn..."

"Đợi đã, cậu nói nghi can đã chết là bạn cậu?"

"Là bạn học đại học của tôi."

Trần Minh Chương suy nghĩ giây lát rồi mỉm cười, hỏi: "Cũng có nghĩa là, cậu nghi ngờ về nguyên nhân tử vong của bạn cậu?"

"Đúng thế, nhưng tôi tuyệt đối không phải là nghi ngờ công việc của anh, tôi chỉ là..."

Trần Minh Chương ngắt lời anh, nói rất thoải mái: "Không sao, công việc thế nào cũng có lúc sai sót, nghi ngờ công việc của tôi cũng không hề gì," anh ta đột nhiên ghé sát lại, hạ thấp giọng, hỏi: "Việc này là việc công hay việc riêng của cậu?"

Giang Dương không hiểu tại sao đối phương lại đột ngột thay đổi thái độ, đành trả lời: "Giờ là việc riêng của tôi, còn một khi đã điều tra ra chứng cứ, tôi sẽ làm theo việc công."

"Thế à..." Bác sĩ pháp y Trần gãi đầu, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Giang Dương vội nói: "Anh yên tâm, cho dù kết quả như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không gây phiền hà cho anh, sau này cũng sẽ không gây phiền hà cho anh."

"Cậu hiểu nhầm rồi, tôi lại không lo lắng về chuyện phiền hà, tôi có phải là người sợ phiền hà không? Không phải, chỉ có điều..." Bác sĩ pháp y Trần tỏ vẻ khó xử, "Đây là việc riêng của cậu, tôi giúp cậu làm việc riêng, tất nhiên sẽ chiếm dụng thời gian riêng tư ngoài giờ công tác của tôi, thời gian riêng tư của tôi rất quý, dân gian có câu, thời gian là tiền bạc..."

Giang Dương dần hiểu ra, trong lòng thầm chửi nhân viên cơ quan ở địa phương nhỏ mà cũng bẩn thỉu, nghĩ mọi cách để moi tiền, nhưng giờ mình đang có việc nhờ vả người ta, đành nén giận, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Ái chà, nói thế nào nhỉ," Trần Minh Chương giơ một bàn tay ra, lắc lắc, "Nếu cậu thấy hợp lí, thì tôi sẽ xem lại nội dung ghi chép giúp cậu."

"Năm mươi tệ?"

"Ừm, chuyện này ấy mà, cậu biết đấy, bây giờ vật giá tăng rất nhanh."

"Năm trăm tệ?" Giang Dương trợn tròn mắt.

Trần Minh Chương đỏ mặt, cười hì hì, ngượng ngập gật đầu.

Giang Dương nghiến răng, trong lòng giằng co kịch liệt, nghĩ đến thái độ của người yêu nhất định bắt anh phải điều tra ra sự thật, đành đồng ý dù vô cùng xót ruột: "Được."

Bác sĩ pháp y Trần cười vui vẻ: "Cậu định điều tra người nào? Hết giờ làm việc, tôi sẽ đến gặp cậu."

"Hầu Quý Bình, một thầy giáo dạy học tình nguyện bị chết đuối ở xã Diệu Cao hai năm trước."

"Hầu Quý Bình?" Trần Minh Chương lập tức thay đổi nét mặt, giây lát sau, anh ta vội lắc đầu, "Việc này không được."

Giang Dương lập tức cảnh giác, chằm chằm nhìn vào anh ta, hỏi: "Tại sao không được, vụ án này có gì đặc biệt, có phải là cái chết của Hầu Quý Bình có vấn để không?"

Bác sĩ pháp y Trần nghiêm túc nói: "Vụ án này đúng là rất đặc biệt, cho nên năm trăm không được, bắt buộc phải một nghìn tệ."

"Một nghìn tệ, gần một tháng lương của tôi!" Giang Dương không kìm được thốt lên.

Bác sĩ pháp y Trần vội ra hiệu im lặng, đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không ai nghe thấy nội dung đối thoại của họ, liền lập tức hạ thấp giọng, nói: "Mặc dù tôi không phải là nhân viên kĩ thuật, không được coi là cảnh sát thực sự, thỉnh thoảng sử dụng kĩ thuật để nhận việc riêng, không đến mức bị coi là vi phạm kỉ luật, nhưng để người khác biết cũng không hay, cậu nói khẽ thôi. Tôi cho cậu biết, trong huyện chỉ có hai bác sĩ pháp y, là tôi và đệ tử của tôi, một năm tôi phải động đến ba bốn mươi xác chết, làm sao tôi nhớ được nhiều cái tên như vậy. Nhưng cái tên Hầu Quý Bình thì tôi nhớ, chứng tỏ vụ án này chắc chắn có chỗ đặc biệt, có điều là, tôi cũng là người tử tế, dù sao anh ta cũng là xác chết của tôi, cậu là bạn học của xác chết, nể tình xác chết, tôi dành cho cậu mức giá hữu nghị, tám trăm, cậu thấy thế nào? Nếu cậu đồng ý, ngoài báo cáo khám nghiệm tử thi của Hầu Quý Bình ra, tôi tặng thêm cho cậu một thông tin nặng kí, đảm bảo đáng giá hơn số tiền cậu bỏ ra."

Giang Dương thầm nguyền rủa anh ta, bất luận nhìn từ góc độ nào, người này cũng không giống một bác sĩ pháp y, mà hệt như một người làm ăn buôn bán, mặc cả lên xuống, cuối cùng còn nể tình xác chết, khó khăn lắm mới ra giá ở mức hữu nghị.

Anh suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến ngoài thông tin về Hầu Quý Bình, còn một thông tin nặng kí, rõ ràng là bác sĩ pháp y Trần chắc chắn biết rất nhiều chuyện, có lẽ vụ án này có rất nhiều khuất tất.

Anh đã hứa với Ngô Ái Khả là sẽ cố gắng hết sức điều tra ra sự thật của vụ án, nếu ngay từ đầu anh đã bỏ cuộc, e rằng người yêu anh sẽ vô cùng thất vọng về mình. Giằng co hồi lâu, tám trăm tệ là hơn nửa tháng lương, mặc dù rất xót, cũng may là làm ở cơ quan nhà nước không có những khoản chi tiêu khác, đành nghiến răng đồng ý, hẹn anh ta buổi tối cùng đi ăn.