- Không có gì, đây là thứ ta muốn tìm, cho người canh gác cẩn thận, không ai được đến nơi này!
- Rõ!
Sơn Vọng hô to.
Hoàng Minh rời đi, chiều nay hắn phải về gia tộc một chuyến nữa. Đi đi lại lại riết cũng quen. Mỗi tội con yêu thú này ngồi hơi ê mông. Đến chập tối thì hắn cũng về đến.
- Thiếu gia!
Đám người gác cổng đều cúi đầu hành lễ. Uy danh của Hoàng Minh tại gia tộc như là mặt trời ban trưa, ai ai cũng nể phục. Hoàng Minh lại đến phòng Hoàng Thái, hôm trước đám người cũng đã hẹn nhau, thế nên hôm nay Hoàng Minh vẫn là kẻ đến muộn.
- Gia gia, Vũ Gia gia, Khôi gia gia!
Hoàng Minh cúi đầu vấn an.
- Tiểu tử, bọn ta đều ở đây rồi, ngươi muốn dẫn bọn ta đi đâu?
Hoàng Thái chậm rãi hỏi, hai tay nhâm nhi li trà.
- Gia gia đi sẽ biết thôi!
Khôi Phúc không ngờ hôm nay cũng có mặt, đoạn nói:
- Hoàng Huynh, nghe nói hôm trước huynh bị sát thủ ám sát?
Hoàng Minh gật đầu, hai mắt có chút nhíu lại.
- Hung thủ thật sự là Hoàng Thất sao?
Khôi Phúc lại hỏi.
- Đúng vậy!
Hoàng Minh khẳng định, vì dù sao cũng là chính đám sát thủ kia nói ra. Hắn không nghĩ lão già ăn mày kia lại làm trò nói dối hắn, với lại, Hoàng Minh cũng lờ mờ đoán ra được. Lão già ăn mày kia thân phận thật không tầm thường, thậm chí, nhìn hành động của hai tên sát thủ kia, có khi lão còn là người đứng đầu ấy.
- Hoàng Huynh?
Khôi Phúc gọi.
- À sao?
Khôi Phúc không hiểu sao Hoàng Minh lại đứng đơ ra một lúc như vậy, tiếp tục hỏi.
- Nếu hắn đã không muốn làm Hoàng Đế nữa, thì ta sẽ giúp hắn!
Lời nói của Hoàng Minh làm căn phòng có chút ngột ngạt.
- Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Như vậy là làm phản đấy!
Khôi gia chủ hai hàng lông mày dựng đứng, có chút không vui nói.
Chuyện này thật không thể nói ra như vậy, quá kinh hãi rồi.
- Khôi gia gia, ta nói không sai đâu, ta nghi ngờ tai nạn khi xưa của cha ta cũng là do hắn gây ra, thận chí đến bây giờ ta cũng bị hắn sau lưng ám toán. Chỉ là chưa rõ lí do vì sao mà thôi!
Hoàng Minh nói.
Bên cạnh hắn, tiểu bàn tử đang ôm bốn cái bánh tròn nhai nhai, Hoàng Minh nói hắn chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chứ chả muốn nói gì.
- Chuyện này cứ từ từ nói sau, không phải nói là làm được, còn rất nhiều vướng víu.
Hoàng Thái nói, cắt đứt câu chuyện.
- Tiểu tử, bây giờ đi hay là mai đi?
Vũ Chiến Hùng bây giờ mới lên tiếng. Đừng xem lão xuề xòa mà coi thường lão. Không ai leo lên đến vị trí gia chủ mà không có đầy tinh tế cả.
- Đi luôn thôi, sáng mai là bắt đầu rồi!
Hoàng Minh nói lại.
- Vậy thì đi, để ta coi một chút tiểu tử ngươi đang làm cái gì.
Hoàng Thái nói.
6 người rời khỏi phòng, Hoàng Thái, Khôi Long cùng Vũ Chiến Hùng đều có yêu thú phi hành cực tốt. Tốc độ bay phải gấp hai lần yêu thú thông thường. Hoàng Minh tặc lưỡi, chờ đấy, hitokage sắp tiến hóa rồi. Nhất định phải nhanh hơn mới được.
Hoàng Cung Vân Nam thành.
- Bệ hạ, tin tức báo về, gia chủ Hoàng Gia, Vũ gia cùng Khôi gia đều cùng nhau rời đi.
Tên thái giám cung kính thưa. Càn Thiên Trụ đang đọc tấu chương chậm rãi dừng lại, hai mắt rồng nhíu chặt, không biết nghĩ gì. Hắn chậm chậm lấy ra một cuộn thánh chỉ, viết chữ vào đó, hắn không biết rằng, hắn đã phạm sai lầm nhất trong cuộc đời mình.
Bay mất 4 tiếng đồng hồ thì đã về tới.
- Tiểu tử, bao giờ mới đến nơi?
Hoàng Thái đã có chút không rõ. Ở đây biển lớn, không có đất thì bay đến bao giờ.
- Đến rồi gia gia!Người cho nó đứng lại.
Hoàng Minh nói xong, Hoàng Thái bèn cho yêu thua dừng lại, Hoàng Minh lấy ra một tấm lệnh bài, chưa rõ làm bằng chất liệu gì. Lệnh bài khắc hình một mặt trời, bên dưới có một đôi đao kiếm cắt chéo, lại còn có vài đám mây, cực kì tinh xảo.
Hoàng Thái còn chưa kịp nhìn kĩ thì lệnh bài phát sáng lên, Hoàng Minh dùng Linh lực truyền vào, lệnh bài sáng rực trong đêm tối đen.
Hoàng Tháu còn đang chưa hiểu gì thì nghe thấy tiếng xoàn xoạt. Không ngờ bên dưới hai màng sáng tách ra tạo thành một lối đi. Cực kì tinh vi. Đảo, một cái đảo lớn, không ngờ một cái đảo lớn được che dấu kĩ như vậy? Không chỉ Hoàng Thái, Vũ Chiến Hùng, Khôi Long Khôi Phúc đều kinh hãi không thôi. Chỉ có tên tiểu mập mạp là vẫn ung dung bình thường, hai tag vẫn cầm hai cái bánh. Có gì kinh ngạc chứ, hắn ở đây cũng ba năm liền kìa.
Ba con yêu thú bay xuống dưới đảo. Trận pháp lại đóng lại, che dấu, không nhìn thấy bất kì thứ gì nữa.
- Thiếu gia!
5 tên thiếu niên gác cổng đều quỳ xuống một chân vấn an Hoàng Minh. Đây là lễ đặc biệt, chỉ có Hoàng Minh mới được nhận, chứ Chu Du cùng Đám còn lại chỉ được chào theo quân lệnh mà thôi. Kể cả cách nói, cũng chỉ có hắn được gọi là thiếu gia, những người khác đều là cấp bậc cùng chức vụ. Đây là luật do Trương Vô kỵ sắp xếp. Cũng là sự khác biệt dành cho vị trí tối cao của Hoàng Minh.