Diệp Thiên vừa dứt lời thì xung quanh mấy vị trưởng lão bỗng kinh ngạc đứng bật dậy. Diệp Hàn cũng ngạc nhiên hết mức. Trong màn hình Thuỷ Tượng trận pháp của lôi đài đang chiến đấu dữ dội kia xuất hiện cảnh tượng kì dị. Một bàn tay dài hơn trăm mét được đưa về phía sau, dường như là lấy lực. Bàn tay này chính là của thanh niên gọi Lục Phi. Ngay sau đó trong sự chứng kiến của đông đảo người quan sát, bàn tay dài đó co rút lại, một tiếng hét lớn vang lên:
- Thiết Cao Su Chưởng!
Vù vù vù, lực lượng kinh khủng mang theo tiếng xé gió đáng sợ ập đến người Bộ Mã Vân. Bộ Mã Vân trước một chưởng này lập tức bị vã đến choáng váng đầu óc. Thân thể Bộ Mã Vân bay ra khỏi lôi đài. Lục Phi thắng!
Diệp Hàn thành chủ khoé miệng co giật. Lần đầu tiên hắn thấy một chưởng quỷ dị như vậy. Thanh niên kia giống như toàn thân không có xương, không rõ hắn là chủng tộc nào tiến hoá thành thần nữa. Tiên giới chủng loại vô cùng phong phú đa dạng, vô số vị diện phi thăng lên tiên giới tạo thành từng dấu ấn riêng, tạm thời Diệp Hàn còn chưa thể tìm hiểu ra. Ánh mắt hắn lại rơi vào một trong các lôi đài khác, mười một kẻ này chỉ sợ sẽ đều trở thành Chiến Tướng mạnh mẽ của Tháp Hải Thành. Nhất định là như vậy, Diệp Hàn cười rạng rỡ.
Tại Tây Bắc Tiên giới Huyền Thần thành. Một thanh niên đứng tại trên lôi đài thứ năm mươi thong dong mỉm cười. Hắn đứng ở đó không một ai dám khiêu chiến. Hai tay chắp vào phía sau, ánh mắt ngước lên trời không biết nghĩ gì.
Dưới lôi đài tiếng bàn tán vang lên không dứt.
- Các chủ của Huyền Vũ Các thật mạnh, chỉ một chiêu hạ một trung vị thần trẻ tuổi, không còn kẻ nào dám lên khiêu chiến nữa!
- Hừ, không chỉ thực lực mạnh, ngươi nói xem Huyền Vũ Các sẽ để ngươi lành lặn khi dám khiêu chiến Các Chủ của bọn họ sao, nằm mơ!
- Ta dám cá lần này nhất định Gia Cả các chủ sẽ dẫn đầu Huyền Thần Thành chúng ta tranh đấu mang về tiếng tăm lẫy lừng!
- Cám ơn ngươi đã nói điều mà ai cũng biết!
Huyền Thần Thành náo nhiệt, sôi trào, chỉ vì có một vị Các Chủ Huyền Vũ các.
La Lan Thành.
Lôi đài vừa thiết lập trận pháp phòng ngự thì chiến đấu bắt đầu. Thanh niên mặc trường bào màu tím toàn thân chớp động lôi thuộc tính lao tới đối thủ trước mắt. Thân pháp cực nhanh, mũi kiếm đã hướng tới đối thủ chém ra nhiều chiêu. Thanh niên đối đầu có gương mặt bình thường, sau lưng treo một trường kiếm kì lạ. Trước khí thế mạnh mẽ của đối thủ hắn vẫn không thay đổi sắc mặt. Trong khi kiếm của đối phương sắp lấy mạng của hắn, toàn lôi đài kinh hô sợ hãi thì kinh biến phát sinh. Thân ảnh của thanh niên có gương mặt bình thường kia liền biến mất, ngay sau đó hắn lại xuất hiện tại phía sau kẻ địch. Một chưởng đánh ra cực nhanh, không có cách nào tránh thoát. Hạ vị thần đánh bay trung vị thần ra khỏi lôi đài không ngờ lại nhẹ nhàng như vậy. Toàn trường yên tĩnh, không ai nhận ra hắn đã làm thế nao. Thành chủ La Lan Thành nhíu mày, hắn chỉ có thể đoán thanh niên kia lĩnh ngộ một loại pháp tắc nào đó như không gian, vừa rồi chỉ là sợ là thuấn di trong truyền thuyết.
Dưới Lôi đài, một thiếu nữ như si như say nhìn thanh niên trên lôi đài tràn ngập sùng bái. Miệng vẫn lẩm bẩm điều gì không rõ ràng.
Mễ Nhĩ Thành.
Ngày hôm nay Mễ Nhĩ Thành là ngày cuối cùng của tranh doạt danh ngạch vị diện chiến trường, trời đã về chiều, thời gian chiến đấu không còn có bao nhiêu. Thành chủ Lập Khương cùng phu thân ngồi trên đài cao quan sát chiến đấu bên dưới. Lôi chủ của các lôi đài gần như đã chắc chắn, không còn có mấy người khiêu chiến, chỉ còn đợi hết ngày mà thôi. Lần này xuất hiện khá nhiều gương mặt ưu tú sáng giá, nhất là tên thanh niên ở lôi đài thứ mười kia. Tuy chỉ là hạ vị thần nhưng đều khiến Lập Khương thành chủ có chút cảm giác bị uy hiếp. Đúng vậy, là uy hiếp thực sự. Hắn có đôi mắt quá mức quỷ dị, bảy tên lên khiêu chiến hắn toàn bộ bị miểu sát bằng ánh mắt. Đây là khái niệm gì chứ, chỉ một ánh mắt đều khiến đối thủ mất đi sức chiến đấu, đôi đồng nhãn kia đều khiến Lập Khương thành chủ, một Thượng vị thần đại viên mãn cảm thấy cố kỵ.
Trên lôi đài thứ mười, một thanh niên mặc hắc bào màu đen đang ngồi trên một cái ghế tựa lớn. Cái ghế tựa này là hắn mang tới, hắn ngồi ở đó chờ đợi người khiêu chiến. Hành động này lúc đầu khiến không ít người căm phẫn, quá mức kiêu ngạo, quá trang bức rồi. Thế nhưng sau khi có ba bốn người bị miều sát rơi đài thì không có mấy ai dám ho he câu nào nữa. Quỷ dị, quá tà rồi, không ai thấy hắn có động tác gì, đối thủ vừa lên lôi đài liên lập tức run lẩy bẩy, sau đó là ngã vật ra khỏi lôi đài. Bảy người đều là như vậy, khác nhau là thời gian ngắn hay dài mà thôi.
Chính vào lúc thời gian còn có nửa canh giờ sẽ kết thúc tranh đoạt danh ngạch, bỗng có tiếng ồn ào la hét vang lên: