Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vanda cảm thấy mình vừa trải qua một thời gian dài ngủ say, cơ thể nhẹ như lông hồng, thỉnh thoảng nhức nhối vô cùng. Gã nghe đâu đấy tiếng người nghị luận ồn ào, họ đang bàn về một kế hoạch xâm lăng?
Quả thật là một kế hoạch phi thường, chỉ có điều Vanda không hề nghe được bọn họ nói rõ ràng, cho dù gã đã nhiều lần cố gắng, đó là một giấc mơ lập đi lập lại trong thức hải của gã.
Gã mất bệnh hoang tưởng chăng?
Đang lúc Vanda cảm thấy vô định, bờ môi của gã bỗng truyền tới cảm giác mềm mại, thoang thoảng trong khoang miệng là một hương vị ngọt ngào.
Tư vị này y hệt cảm giác một cô nàng nóng bỏng đang trao cho gã nụ hôn nồng nàn.
Vanda ra sức mút lấy mút để chiếc lưỡi mềm mại đó, một dòng nước ấm từ đầu lưỡi bên kia tràn qua miệng gã, Vanda thả lỏng cuống họng nuốt hết tất cả.
Đắng thật sự!
Vanda nheo nheo mày mở mắt ra, một gương mặt mập mạp mờ ảo hiện lên trước mắt, khi gã có thể nhìn rõ ràng thì thấy Ah Fei đang lau khóe miệng.
Đồng tử Vanda thít chặt, gã lập tức bật người dậy bóp miệng gã béo, điên tiết lên mắng, "Thằng chó chết tao cắt lưỡi mày!"
Ah Fei bật cười khoái trá, "Ha ha, đại ca anh mút lưỡi chuyên nghiệp dữ ạ? Con nào chịu nổi?"
Ah Fei vừa cười đắc ý vừa kịch liệt chống trả. Gã chỉ tay hướng Sở Quân Dao ngồi không xa cười to giải thích, "Là chị Dao, chị Dao móm thuốc vô miệng anh."
Vanda liếc sang hướng gã chỉ, Sở Quân Dao lúc này đang chùi khoé miệng còn vương nước thuốc, cô bật cười, ném mị nhãn nhìn gã.
Lil Yang ở một bên cũng không nhịn được hé miệng cười.
Vanda nhếch môi, gã vỗ đầu Ah Fei.
"Giỏi, nay biết hùa lại chơi tao."
Vanda tập trung quan sát hoàn cảnh xung quanh. Thời điểm này gã đang ở trong một hang động khá tối, diện tích rất lớn, ngoài gã và ba người Ah Fei ra thì có đếm không hết kẻ lưu vong đang ngồi trong đây.
Chí ít phải trên trăm người.
Bất quá những kẻ này không có ý định nhòm ngó bọn hắn, đa số đều nhìn chằm chằm bờ mông tròn trịa của Sở Quân Dao.
"Đây là đâu?" Vanda nghi hoặc.
"Đây là nhà của bé Yda, bé gái đã cứu mình." Ah Fei thuận miệng đáp.
Gã bổ sung, "May mắn nhờ có Yda cứu, con bé lại có tài chế thuốc, nếu không anh còn phải hôn mê lâu hơn rồi."
"Anh hôn mê bao lâu rồi?" Vanda nhíu mày.
"Hai ngày." Ah Fei xòe hai ngón tay ra đáp.
Vanda nheo mắt, trong lòng thở ra một hơi, gã có chút thất vọng thể trạng của mình. May mắn mà có người cứu, còn có chỗ an toàn tránh bão, nếu không chắc gã đã lên đường chầu ông bà luôn rồi.
Ở cái nơi mà chỉ cần chảy máu liền có vô số kẻ muốn ăn thịt mình, Vanda quyết định sẽ không hành động lổ mãng như ở Địa Cầu nữa.
Về sau tuyệt đối không thể để kiệt quệ đến ngất xỉu như vậy, Vanda thầm nhủ.
"Thương thế hai thằng mày sao rồi?" Vanda nhìn hai thằng đệ hỏi.
"Em tốt, lấy mảnh đạn ra khỏi lưng là xong. Có Lil Yang thì căng, Yda nói một bên hóc mắt của nó bị hoại tử, anh mà hôn mê thêm một ngày nữa là không gặp được nó rồi." Ah Fei thở dài vỗ vai Lil Yang, "Tranh thủ nói mấy lời cuối với nó đi đại ca."
Nghe vậy Vanda cau mày nhìn Lil Yang, thằng đệ này vẫn như cũ ít nói, không than vãn hay kể lể, nó chỉ lẳng lặng nằm một bên, nửa đầu bên kia bị bó chặt.
Thời điểm này, Lil Yang sắc mặt tái nhợt, tĩnh lặng như nước, trong ánh mắt của hắn, Vanda có thể trông thấy sự bất cam và bất đắc dĩ.
Chắc chắn Lil Yang là một kẻ có quá khứ phức tạp hơn Ah Fei nghĩ nhiều, trong người mang nhiều hoài bão. Bất quá Vanda không định đào sâu, chỉ hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
"Em ổn." Lil Yang chỉ đơn giản đáp.
"Yda nói là sẽ tìm được thuốc cứu chữa, em không dễ chết đâu."
Nghe đến đây Vanda giật mình bừng tỉnh, gã vội vàng lấy thùng hàng huyết thanh H1 ném ra ngoài.
Ah Fei và Lil Yang thấy vậy đờ đẫn nửa ngày. Gã mập nổi đóa mắng.
"Má ơi! anh em chết lên chết xuống bao nhiêu lần, đến giờ ông mới lấy nó ra? Sao không đợi hai thằng tui chết luôn đi?!"
"Xin lỗi, tao quên."
Vanda áy náy cười.
"Cái quần què, ông định đợi hai thằng tui chết rồi đem bán lấy tiền xài một mình thì có."
Vanda bật cười, gã không so đo với Ah Fei. Nói thật là hắn quên, bốn mươi mấy tuổi rồi mà lần đầu xài nhẫn trữ vật, có chút bỡ ngỡ. Vanda lập tức lấy một bình ra đút cho Lil Yang uống, sau đó lặng lặng xem kết quả.
Trong phần giới thiệu sản phẩm, huyết thanh H1 đã đề cập khi sử dụng sẽ phục hồi khí huyết cấp tốc, giúp khép miệng vết thương và khử trùng thần tốc, nếu hàng đúng như quảng cáo thì Lil Yang có thể cứu rồi.
Khoảng một phút sau đó, Lil Yang đau đớn cau mày, gã ngồi bật dậy tháo lớp băng khỏi đầu. Chỉ thấy miệng vết thương nhơ nhuốc bên má của Lil Yang bỗng động đậy dữ dội, bằng mắt thường có thể thấy các thớ thịt đang lành lặng lại, cuối cùng biến thành một vết sẹo lớn, phá hủy hoàn toàn nhan sắc một bên mặt của gã. Như vậy cũng không tính là gì, ở trong hốc mắt đen ngòm của Lil Yang bỗng tràn ra dòng máu đặc, hàng chục con vòi từ trong đó lúc nhúc bò ra, một số con thì chết ở bên trong, thân xác chúng hòa theo dòng máu đặc chảy ra khỏi hốc mắt của gã.
Ah Fei quay mặt phun một ngụm nước bọt, gã chề môi: "Con mẹ nó, hên không phải lúc ăn cơm."
Sở Quân Dao quay mặt đi hướng khác, tay chân da gà da vịt đều nổi lên hết.
Lil Yang ngẩng đầu rên rỉ một tiếng nhẹ nhõm. Gã thở hỗn hển, đối với Vanda chân thành nói: "Cảm ơn đại ca."
Vanda lắc đầu, điềm tĩnh đáp.
"Ơn nghĩa con mẹ gì, sống trong giang hồ không có gì quý giá hơn tình huynh đệ chí cốt, anh em vào sinh ra tử, đây là chuyện tao phải làm, về sau bớt nói câu cảm ơn."
Lil Yang và Ah Fei mãnh liệt gật đầu. Ah Fei nghi hoặc, "Thế thuốc của em đâu?"
"Mày cút, mày không chết được."
Vanda trợn mắt mắng, nói đùa, trong kho hàng chỉ có những bình huyết thanh này đáng tiền nhất, có thể tiết kiệm một bình thì tiết kiệm. Cái đầu gã bây giờ đau như búa bổ, nặng như đá tảng, gã cũng không nở xài.
Nhắc tới vấn đề này, Sở Quân Dao là người cặn kẽ nhất, cô ung dung trả lời.
"Kể từ ngày chúng ta chạy thoát. Em trai Thuật Thành là Thuật Hãn đã lên nắm quyền băng Rìu Chiến, chúng thậm chí đang điều quân từ khu vực 4 sang đây để truy sát chúng ta, mới vừa rồi chúng còn treo thưởng toàn bộ khu vực 5 cho những ai tìm ra tung tích của chúng ta."
Đối với chuyện này Vanda chỉ nhếch môi cười.
Chỉ là khi nghe được tin bọn hắn bị treo thưởng, Vanda lặng yên dõi mắt nhìn những kẻ lưu vong trong hang động. Những kẻ này có vẻ như thuộc một băng đảng với chủ hang Yda, cho nên không hề có ác ý với bọn hắn.
Sở Quân Dao ngưng trọng nói tiếp, "Điều đáng nói là băng Bạch Xà. Cứ ngỡ sau khi anh giết Hắc Vũ Hạo rồi thì băng này sẽ tan gã, nào ngờ gã Osborne Otis lại có thể một mình chống đỡ toàn bộ thế cục. Tôi thật không biết gã này từ đâu chui ra, vậy mà có bản lãnh cầm đầu đạo băng Bạch Xà kháng cự lại một lúc hai băng Rìu Chiến và Nắp Cống liên thủ."
"Cô ở trong băng Bạch Xà bấy lâu nay mà không biết cái thằng nhiễu sóng đó ở đâu xuất hiện à?" Vanda bất ngờ.
"Chưa từng thấy." Sở Quân Dao dứt khoát lắc đầu.
Vanda cau mày.
Có âm mưu!
Lần trước đối diện với Osborne, gã ta có nói rằng chỉ cần diễn đúng vai mà thôi, tài nguyên đéo cần. Từ cách nói chuyện không khó để đoán ra kẻ ta là người đến từ khu vực bên trong, chỉ có như vậy thì mới có thể thờ ơ đối với tài nguyên còn quý hơn mạng nơi đây.
Nếu thật sự như vậy, khu vực tồi tàn càng khuấy càng đục, gã muốn nhúng tay vào càng khó khăn gấp bội.
Nếu không tạo ra chỗ đứng, gã và mấy thằng đệ có thể bị truy sát cả đời, bánh xích xe cũng không có mà ăn.
Vanda thâm ý hỏi, "Động thái của băng Bạch Xà thế nào rồi?"
Nghe vậy, Sở Quân Dao nhìu mày lắc đầu, cô nói.
"Khó lường. Từ khi Osborne lên cầm đầu, những hành động của băng Bạch Xà dường như bị che lấp. Chỉ khi nào băng Rìu Chiến và Nắp Cống đến cướp địa bàn thì chúng mới ló đầu ra. Bất quá, mỗi lần ló đầu ra đều khiến người ta giật mình, vũ lực của chúng đột nhiên biến mạnh. Bang Bạch Xà bây giờ giống như một con rắn độc thực thụ."
"Ốc mượn hồn." Vanda lạnh nhạt kết luận.
"Ý gì?" Sở Quân Dao nghi hoặc.
Vanda nhếch môi, điềm nhiên đáp: "Băng Bạch Xà bây giờ chỉ còn là cái tên, nội bộ của chúng chắc chắn bị thế lực mạnh hơn thay thế rồi. Có lẽ phía trên có người muốn độc chiếm khu tồi tàn."
Ah Fei, Lil Yang và Sở Quân Dao nghe vậy giật mình. Ah Fei vội vàng hỏi, "Vậy mình làm gì tiếp đây đại ca? Bây giờ muốn làm một thằng nô lệ quét tàu cũng không còn tư cách. Đầu quân cho phe nào cũng chết!"
"Mày chưa nghe câu tráng sĩ một đi, không trở về à?", Vanda chề môi, gã dứt khoát nói: "Ngay từ đầu anh không có ý định làm nô lệ cho phe nào. Bây giờ muốn sống tiếp thì phải tạo băng chống lại mấy băng đó, làm chủ khu tồi tàn. Lúc này mà dừng lại, không đợi bọn nó giết mày thì mày chết đói rồi."
"Thế nhưng mà bây giờ băng Bạch Xà đáng sợ như vậy...", Ah Fei lầm bầm.
"Càng sợ càng phải đương đầu! Giết nó thì mày không phải sợ nó nữa!" Vanda trầm trọng quát. "Trước tiên cứ lập băng, thu người cái đã, có vậy mới căn cơ chống lại được."
"Vậy tiền đâu anh tạo băng đảng?" Lil Yang hỏi.
Nghe gã hỏi vậy, Vanda không trả lời mà quay sang hỏi Sở Quân Dao: "Cô có khuyên tôi bán tài nguyên để lấy tiền nuôi băng. Vậy chắc cô biết chỗ để bán?"
"Tất nhiên! Chỗ duy nhất!" Sở Quân Dao tự tin cười.
"Ở đó có đồ ăn ngon không?" Ah Fei trước tiên nuốt nước bọt hỏi.
"Bất cứ thứ gì cậu nghĩ ra, nơi đó đều có bán, chỉ cần trả đủ giá tiền là được." Sở Quân Dao ra vẻ thần bí.
Vanda mỉm cười vừa lòng, gã ra lệnh, "Tốt, nghĩ ngơi hồi sức một ngày đi rồi lên đường."
Đúng lúc này, từ bên ngoài cửa hang truyền đến thanh âm giòn giã êm tai.
"Yda về rồi đây, Yda về rồi đây."
Tiếp lời nói đó là thân ảnh nhỏ nhắn của Yda từ ngoài cửa nhảy chân sáo bước vào, Yda mặc một áo vải gai, trông như một cái bao bố chùm từ cổ đến hai gối con bé. Đây là một cô bé ở độ tuổi học lớp 1, tay chân nhỏ nhắn, mặt mũi còn vẻ ngây thơ hồn nhiên, thế nhưng mà tư duy và hành động của con bé thì chững trạc hơn rất nhiều. Hơn nữa còn nghe Ah Fei nói đứa trẻ này biết chế thuốc, điều mà bất kỳ đứa trẻ nào ở Trái Đất trong tuổi này không làm được.
Yda có mái tóc ngắn tới vai, hai mắt đen to tròn như viên phỉ thúy gần như chiếm nửa khuôn mặt em ấy, gò má lem luốt bụi bẩn cũng không che được ánh mắt yêu đời của em.
Lần nữa nhìn thấy Yda, Vanda chợt thở dài một hơi.
Gã làm trùm tài phiệt ở Địa Cầu có đặt ra một quy tắc đối với đàn em, kính già yêu trẻ, già hư có thể không kính, nhưng trẻ hư thì có thể dạy, tuyệt đối không bắt nạt nó. Vanda cũng là một kẻ mồ côi, gã hiểu cảm giác tuổi thân, hụt hẫng ấy trong tim một đứa trẻ không có người dìu dắt là như thế nào.
Thật khó để tin được ở một nơi người ăn thịt người như khu vực tồi tàn lại tồn tại một đứa trẻ hồn nhiên như thế.
Chắc hẳn con bé đã trải qua một cuộc sống vất vả ê chề. Với cái tuổi đủ để làm cha, Vanda bỗng nhiên cảm thấy mủi lòng.
Nghe nói con biết chế thuốc, không biết có chế thuốc lá được hay không?
"Yda đến đây." Vanda mỉm cười hướng Yda vẫy tay.
Bất quá trái ngược với thái độ niềm nở của gã, Yda thấy mặt hắn liền hoảng sợ, nhanh chóng rúc người ra sau Sở Quân Dao.
"Chú người xấu! Yda không chơi với người xấu!" Yda miệng nhỏ lầm bầm.
"Muahahaha!" Ah Fei nghe vậy há miệng cười lớn như được mùa.
Sở Quân Dao che miệng cười, cô bế Yda lên rồi dịu dàng giải thích: "Chú ấy không biết Yda là người tốt, cho nên mới hung hăng với Yda lúc đầu. Chú Vanda thật ra rất tốt bụng."
Vanda phối hợp bày ra nụ cười thân thiện nhất có thể.
Bất quá Yda vẫn như cũ ném ánh mắt to tròn đầy sợ hãi nhìn Vanda.
Chẳng lẽ con bé này có khả năng nhìn thấy xuất thân của hắn?
"Muahahaha!" Ah Fei tiếp tục cười như điên, gã cố nén cười chỉ vô mặt Vanda, "Người ngoài hành tinh."
Vanda bóp cổ gã béo. Chắc có lẽ gã đã nghĩ nhiều rồi.
Ánh mắt long lanh của Yda khiến gã nghĩ rằng con bé thật sự nhìn thấy gì đó, nhưng ngẫm lại thì không thể nào. Cho đến lúc này gã còn không biết được bản thân vì sao xuyên không đến đây, nếu Yda có thể biết được dễ dàng như vậy, tạo hóa chẳng phải làm kiểng sao? Hơn nữa nếu Yda có biết sự thật đi nữa liệu có ảnh hưởng đến gã sao? Ở thế giới tồi tàn này không màn xuất thân, sẽ không có ai rảnh rỗi đến mổ xẻ gã ra để nghiên cứu người xuyên không đâu.
Vanda từ bỏ ý định muốn bế Yda. Gã mỉm cười chỉ vào những kẻ lưu vong rồi hỏi, "Những kẻ này là bạn của nhóc sao?"
"Chỉ có một nửa." Yda hồn nhiên trả lời.
Nghe vậy Vanda bật cười khẽ, hai mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, gã nói qua kẽ răng:
"Không cần nghỉ ngơi gì nữa, chuẩn bị chạy đi mấy đứa."