Tin tức thiên kim thất lạc của nhà họ Minh trở về, báo chí lại được một phen rầm rộ.
Hoài Thu từ một đứa trẻ mồ côi ở tầng lớp thường dân bỗng chốc trở thành quý tộc thượng lưu, được cả Đế Thành ngưỡng mộ.
Bà Hinh vui mừng không cầm được nước mắt, ôm chầm đứa con gái tưởng chừng đã mất nay lại tìm về được, hạnh phúc vỡ oà.
Để thông báo sự trở về của tiểu thư Cầm Nhã, nhà họ Minh tuyên bố sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn trên du thuyền vào tháng sau.
Bữa tiệc này mời đến nhiều nhân vật tai to mặt lớn trong giới tài phiệt và chính trị ở Đế Thành, cùng không ít những ngôi sao nổi tiếng của giới giải trí, trong đó có cả Hoa hậu An Vi Quý.
***
Một tuần qua, Dĩ Hoà cùng lúc chăm sóc cả bà Yến và Peachy.
Tuy với cô mà nói công việc này không quá vất vả, nhưng con trai cô chỉ mới hai tháng tuổi, ở trong môi trường có người bệnh thế này không hề tốt cho bé.
Đặng Hồng Hải biết cô là mẹ đơn thân lại đang có con nhỏ, ngại cô vất vả nên thường xuyên tranh thủ ghé qua đỡ đần chút ít.
Mỗi lần đến anh ta còn xách theo bánh trái và sữa bột cho trẻ sơ sinh. So với lúc chưa tuyển được người chăm nuôi, bây giờ anh ta còn tốn kém hơn.
Dù Dĩ Hoà đã ra sức từ chối, nhưng có vẻ Hồng Hải là một cảnh sát yêu dân như con, đặc biệt là đối với người già và trẻ nhỏ. Thôi thì đành tùy ý anh ta vậy.
Hết một tuần, Thiên Hương xuất viện. Dĩ Hoà cũng trở về tiếp tục chăm con và ôn thi tiếng Anh.
Gần đây không hiểu sao Peachy của cô rất hay bị sặc sữa khi bú, số lần đòi bú cũng ít hơn trước, lại thường xuyên khóc đêm khiến Dĩ Hoà cũng mất ngủ theo.
Mỗi lần tỉnh giấc giữa đêm, cô lại nghe con mình ho từng tiếng ngắt quãng, hơi thở khò khè, đầu vã mồ hôi. Nhưng qua hôm sau, bé con lại hồng hào khoẻ mạnh như thường.
Dĩ Hoà có chút không yên lòng, cô sắp xếp bế con đến khoa Nhi khám.
Bác sĩ nói dạo này thời tiết thay đổi, trẻ sơ sinh mấy tháng đầu sức đề kháng yếu nên dễ bị viêm phế quản. Chỉ cần chú ý giữ ấm và bổ sung dinh dưỡng cho sữa mẹ là đủ.
Nghe vậy cô cũng thoáng yên tâm hơn chút, nhưng vẫn không dám chủ quan.
Bẵng đi một thời gian, ngày diễn ra kỳ thi IELTS mà Dĩ Hoà mong đợi đã đến.
Thiên Hương xuất viện về giờ đã khoẻ như trâu, hôm đó nó được nghỉ ở nhà một ngày giúp cô chăm Peachy.
Trước khi ra khỏi nhà, Dĩ Hoà hôn chụt lên má con mình một cái. Hy vọng bé con sẽ tiếp thêm sức mạnh để cô hoàn thành tốt bài thi hôm nay.
Dĩ Hoà bắt Grab đến điểm thi được tổ chức tại một trường Đại học. Sau khi đối chiếu căn cước công dân, chụp ảnh thẻ và lăn dấu vân tay, Hội đồng thi yêu cầu các thí sinh bỏ lại toàn bộ những vật dụng không liên quan, chuẩn bị tiến hành rà quét thiết bị đáng ngờ.
Trước khi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, màn hình di động lại đột nhiên hiển thị cuộc gọi đến của Thiên Hương.
Giọng nói lắp bắp của Thiên Hương khiến nhịp tim Dĩ Hoà nảy lên dữ dội.
[Tao không biết nữa. Peachy nóng lắm, tao vừa cởi áo bé con ra lau người để hạ nhiệt, phát hiện... phát hiện khắp người bé con có rất nhiều chấm đỏ.]
Dĩ Hoà run lên. Rõ ràng sáng nay cô ra khỏi cửa Peachy vẫn rất bình thường kia mà?
“Mày bắt taxi đến Bệnh viện nhanh! Tao về ngay giờ đây.”
Vài phút sau, trước cửa phòng thi chỉ còn giọng giám thị vọng ra giữa hành lang không một bóng người.
“Số báo danh 012345 An Dĩ Hoà.”
“Số báo danh 012345, An Dĩ Hoà không đến sao?”
“Đã hết thời gian. Số báo danh 012345, thí sinh An Dĩ Hoà bị hủy bỏ khỏi danh sách thi.”
...
Dĩ Hoà lao như tên lửa đến Bệnh viện Nhi Trung ương, thấy Thiên Hương đứng trước phòng cấp cứu với bộ dạng bồn chồn, trái tim cô chùng xuống.
Mãi đến khi đèn cấp cứu vụt tắt, bác sĩ đi ra nói: “Hai cô ai là người nhà của cháu bé, mời đi theo tôi.”
Dĩ Hoà thất thểu đi theo bác sĩ vào phòng riêng.
“Cô đã biết gì chưa?” Khuôn mặt bác sĩ trông rất bình thản, nhưng giọng nói lại toát ra sự hệ trọng khiến người nghe không khỏi hốt hoảng trong lòng.
“Con của cháu bị sao vậy bác sĩ?” Dĩ Hoà cố bình tĩnh hỏi lại.
“Lúc mang thai và sinh con ra cô không hề đi khám định kỳ sao?”
Nghe vậy cô càng hoảng loạn hơn: “Rốt cuộc con của cháu bị làm sao vậy bác sĩ?”
“Cháu bé bị hẹp van động mạch chủ, đây là một trong những dị tật tim bẩm sinh nặng. Hôm nay cháu bé sốt cao và nổi phát ban trên da, là do van tim bên trong đã bị tổn thương, virus xâm nhập vào hệ miễn dịch. Tuy đã cấp cứu kịp thời nhưng vẫn phải nằm lồng kính để theo dõi thêm.”
Sét đánh ngang tai, Dĩ Hoà đờ đẫn lắc đầu.
“Không thể nào... không thể nào... Rõ ràng cách đây không lâu cháu đã mang con đi khám. Họ không nói nghiêm trọng như vậy. Sao đột nhiên... sao đột nhiên lại... Bác sĩ, có phải bác chẩn đoán nhầm rồi không?”
“Cô khám ở Bệnh viện khác đúng không? Có lẽ bên kia chỉ khám lâm sàng mà không siêu âm tầm soát dị tật tim bẩm sinh ở trẻ. Tôi biết người làm mẹ như cô sẽ rất sốc khi nghe điều này. Nhưng tôi vẫn khuyên gia đình nên xoay sở tiền bạc trước, để phẫu thuật cho cháu bé khi có chỉ định của bác sĩ.”
Dĩ Hoà như người mất hồn rời khỏi phòng. Từng lời nói của bác sĩ như từng nhát búa nện xuống người cô.
Thiên Hương chạy đến lo lắng túm cánh tay Dĩ Hoà hỏi han tình hình, nhưng không từ nào của nó lọt nổi vào tai cô.
Quanh quẩn bên tai chỉ có giọng nói ồm ồm của bác sĩ.
“Còn một việc hết sức quan trọng nữa, cháu bé mang nhóm máu AB Rh âm tính cực kì hiếm. Nếu cô hoặc anh nhà cô sở hữu nhóm máu này thì khá may mắn cho cháu bé. Nhưng nếu không, gia đình phải chuẩn bị tâm lý phòng ngừa bất trắc.”
Nhát búa chí mạng nện vào người, Dĩ Hoà đổ gục xuống cánh tay Thiên Hương.