Đèn trong hội trường bật sáng trở lại, Minh Cầm Sắt cúi gập người che miệng ho sặc sụa.
Hắn bị sặc mùi phấn trên mặt An Vi Quý.
Đôi môi đỏ au của Vi Quý vẫn còn chu ra giữa không trung, chưa hề cảm nhận được bất kì tiếp xúc mềm mại nào.
Cô ta đứng im như trời trồng, trố mắt nhìn Minh Cầm Sắt loạng choạng vịn vào bàn ghế rời khỏi hội trường. Trước khi xoay người đi hắn chỉ để lại một câu:
“Xin lỗi em... anh vào WC một lát.”
Vi Quý bối rối chống lại ánh mắt hóng hớt từ bốn phương tám hướng, trong đó có cả cặp mắt âm hiểm của Dạ Vũ. Nhưng gã chỉ lướt qua cô ta rồi nhìn theo hướng Minh Cầm Sắt rời đi với vẻ mặt đăm chiêu.
Vừa vào WC nam, Minh Cầm Sắt đã lao ngay đến toilet nôn.
Bên ngoài âm nhạc xập xình, cách một vách ngăn, tiếng “oẹ” của hắn càng trở nên vang dội.
Hắn nới lỏng cà vạt ở cổ, tay bíu vào thành bồn, cơn khó chịu đè nén trong vài phút ngắn ngủi vừa qua trực tiếp xả hết vào bồn cầu.
Minh Cầm Sắt mang nhóm máu AB Rh(-). Đây là nhóm máu cực kì hiếm, cả nước chỉ có 0.04% dân số sở hữu nhóm máu này, nhà họ Minh quyết định giữ kín bí mật để bớt đi một điểm yếu.
Bố hắn còn âm thầm nuôi thêm năm người ngoại quốc có nhóm máu AB Rh(-) để có thể truyền máu cho hắn bất cứ lúc nào.
Minh Cầm Sắt giữ gìn bản thân rất cẩn thận nên chưa từng dùng đến năm bình máu dự phòng đó. Nhưng từ bé hắn đã rất dễ dị ứng với các dị nguyên bên ngoài, đặc biệt là mùi hương liệu hoá chất nồng nặc.
Hai lần dị ứng gần nhất xảy ra vào năm ngoái.
Lần một là hôm hắn mới khai trai, buổi sáng nhìn thấy Vi Quý trong bộ dạng nửa kín nửa hở, hắn cũng nôn một trận xây xẩm mặt mày.
Lần hai là hôm ở Bệnh viện làm thủ tục đưa An Dật Phong sang Mỹ. Sau khi bị Vi Quý ôm eo, hắn cảm giác khó thở, khắp người như có dòi bọ.
Minh Cầm Sắt ói xong, đầu gác lên thành tường, tháo hai cúc áo ở tay. Quả nhiên trên cổ tay hắn đã xuất hiện vài chấm đỏ.
Tại sao lại thế này?
Rõ ràng... rõ ràng những lần làm tình với cô trước kia còn thân mật hơn cả vừa rồi, nhưng hắn không hề bị dị ứng chút nào!
Chẳng lẽ là vì những lúc đó Vi Quý không trang điểm đậm và xịt nước hoa nồng như hôm nay?
Dù sao cô cũng là người phụ nữ sẽ chung sống với hắn cả đời, có lẽ hắn nên nói rõ triệu chứng của mình cho cô biết.
Ở bên hắn, dù là chốn công cộng hay riêng tư, cô cũng không nhất thiết phải xịt những loại nước hoa độc địa ấy.
Chỉ cần giống như trước kia, lúc hai người hòa quyện ở nước Mỹ... như vậy rất tốt, rất rất dễ chịu.
Nghĩ đến cảm giác đó, nhịp tim hắn đập bình ổn trở lại, hai mắt vô thức nhắm nghiền, trạng thái như đang hoài niệm về một phiên bản Vi Quý thuần khiết nhất mà hắn biết.
Bỗng một giọng nam the thé vọng vào từ bên ngoài, kéo Minh Cầm Sắt ra khỏi dòng hồi ức.
“Minh thiếu gia, anh đang ở bên trong sao? Có cần em giúp gì không?”
Minh Cầm Sắt mở choàng mắt: “Ai?”
“Em là quản lý của chị Vi Quý thưa anh, chị ấy nhờ em đến xem tình hình của anh thế nào.” Dạ Vũ hạ giọng lễ phép thưa.
Nghe cái chức danh này, Minh Cầm Sắt tỉnh táo ngồi thẳng người: “Không sao, chỉ là đau bụng chút thôi.”
Dạ Vũ híp mắt: “Vậy em đứng ở ngoài này, cần gì thì anh cứ gọi em ạ.”
“Không cần đâu.” Minh Cầm Sắt có chút bài xích giọng nói của người này, nó khiến hắn nổi da gà, mặc dù hắn không hề kì thị người đồng tính. - “Cậu cứ quay lại hội trường tiếp tục tham gia bữa tiệc đi.”
“Vâng, vậy em xin phép đi đây ạ.” Dạ Vũ đáp.
Nghe tiếng giày da của người bên ngoài nện xuống sàn nhẹ dần rồi biến mất hẳn, Minh Cầm Sắt lấy điện thoại trong túi ra gõ một dòng tin nhắn.
Dạ Vũ đi ra khỏi khu vực WC thì điện thoại gã cầm trong tay có âm báo.
Chiếc điện thoại này là của Vi Quý, cô ta mặc đầm dạ hội không tiện cầm theo nên giao cho gã. Gã tiện tay mở khoá mật khẩu, thấy ngay tin nhắn vừa gửi tới cách đây vài giây.
[Minh thiếu gia: Lát nữa tan tiệc em đến phòng VIP số 1 đợi anh, nhớ tắm rửa tẩy trang trước.]
Rượu còn chưa uống mà Minh thiếu gia đã động dục rồi. Xem ra nguồn tin mà gã thăm dò được mấy năm trước là sự thật.
Người thừa kế của nhà họ Minh, có lá số tử vi đặc biệt.
Không uổng công gã đã lặn lội tìm kiếm “chìa khoá”, sắp xếp đưa nó tới miệng Minh Cầm Sắt.
An Vi Quý quả nhiên là quân cờ hữu dụng.
***
Cùng lúc đó ở Vĩ Thành,
Dĩ Hoà ngồi thất thần trước bàn không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng đủ can đảm mở laptop, tìm đến địa chỉ email đã phủ một lớp bụi dày.
Hộp thư đến dừng lại ở cuối tháng Tám năm ngoái. Trong thư là thời gian, điểm hẹn lên chuyến phi cơ bay sang Los Angeles.
Từ: [email protected]
Đến: [email protected]
Ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt tiều tụy của Dĩ Hoà - một người mẹ đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cầu cứu nhóm máu AB Rh(-) cho con mình suốt mấy ngày trời nhưng không có kết quả.
Cô quá nhỏ bé, như hạt cát giữa sa mạc, hạt muối bỏ đại dương.
Nếu cứ tiếp tục trốn chui trốn lủi giống lũ chuột dưới nắp cống, cô sẽ chẳng thể nào giành lại con mình từ tay thần Chết.
Thú nhận tất cả với người đàn ông đó, kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho hắn nghe... Cho dù sau đó hắn có đến cướp con cô đi, cô cũng không oán trách nửa lời.
Miễn là con cô được sống!
Căn phòng tối vang lên những tiếng gõ bàn phím “lạch cạch” không cảm xúc.
Soạn xong văn bản kể rõ đầu đuôi sự tình và đính kèm tất cả file liên quan, ngón tay Dĩ Hoà di nhẹ trên con trỏ chuột, chậm rãi tiến gần đến nút “Gửi“.