Dĩ Hoà nhớ rõ, đêm qua người đàn ông đó có dùng bao. Nhưng sau ba hiệp, hắn lột phăng bao ra, nằm sấp trên người cô nghỉ ngơi lấy sức.
Đến lần thứ tư, hình như là làm trong vô thức.
Giữa hai người không có gì ngăn cách cả.
Cô không muốn xảy ra bất kỳ việc ngoài ý muốn nào.
Nhất là, mang thai với một người đàn ông xa lạ.
Thiên Hương bị câu nói của cô doạ ngã ngồi xuống nền nhà.
Bạn mình... thất thân rồi?!
Nhưng khi thấy vẻ mặt Dĩ Hoà mệt mỏi không muốn giải thích, Thiên Hương cũng không cố truy hỏi nữa, đứng dậy hoàn thành sứ mệnh mua thuốc tránh thai.
***
Có được năm trăm triệu trong tay, Dĩ Hoà bắt đầu liên hệ với bác sĩ chủ trị của An Dật Phong.
Nhưng tin tức nhận về lại không mấy khả quan.
Bác sĩ nói, dù đưa sang Mỹ làm phẫu thuật thì khả năng hồi phục chỉ có 50%. Nhưng nếu có sự can thiệp của chuyên gia Não - Thần kinh hàng đầu quốc tế Alexander Martinez thì tỉ lệ hồi phục có thể sẽ cao hơn.
Nhưng chỉ với năm trăm triệu, cơ hội tiếp cận được Alexander Martinez là bất khả thi.
Trừ phi có quen biết.
Dĩ Hoà cảm thấy leo qua ngọn núi này lại có ngọn núi khác cao hơn, dường như leo mãi vẫn không thấy được đích đến.
Cô về nhà, lên mạng tra cứu thông tin về Alexander Martinez, rà hết mấy lượt nhưng chẳng tìm thấy phương thức nào để tiếp cận ông ta dễ dàng nhất cả.
Lướt hơn ba trăm tấm images, bỗng một tấm đập vào mắt Dĩ Hoà.
Trong ảnh là Hội thảo nghiên cứu về rối loạn thần kinh thực vật.
Alexander Martinez vẫn đứng chụp ảnh bình thường như bao tấm ảnh khác, nhưng người đàn ông đứng bên cạnh lại khiến Dĩ Hoà phải ngưng mắt nhìn.
Hắn có một vẻ ngoài châu Á nhưng lại rất châu Âu, tức nhìn vào là biết người châu Á, nhưng đặt vào giữa một đám người Âu Mỹ lại không hề bị lép vế chút nào.
Thậm chí còn nổi trội hơn về mặt ngũ quan và hình thể.
Quan trọng là, cô đã từng gặp người đàn ông này, còn từng làm tình cùng anh ta.
Dĩ Hoà ấn vào đọc nội dung bài báo có chứa tấm ảnh đó. Tiếc là không tìm được thông tin liên quan đến người đàn ông đứng cạnh Alexander Martinez.
Muốn biết danh tính người đó có lẽ phải thông qua An Vi Quý.
Đang muốn thử nhắn tin hỏi An Vi Quý thì lúc này một tiêu đề bài báo hiện ra trên màn hình.
Tin tức sốt dẻo: Nghi vấn tân Hoa hậu Hoàn vũ An Vi Quý mua giải trước đêm chung kết HHHV 20XX, liệu cô ấy đã ngủ với ai trong ba vị giám khảo nam?
Ngay dưới tin tức này lại có thêm một tin tức khác tự phát đến từ một tài khoản mạng xã hội. Tài khoản đó tố An Vi Quý từng làm tiểu tam, chẳng những cướp bạn trai của người khác mà còn bắt cá hai tay cùng một lúc.
Dĩ Hoà đọc mấy mẩu tin này nhưng không có biểu cảm gì là ngạc nhiên.
Cô biết rõ chị ta đã ăn cơm trước kẻng từ lâu. Mà người đó còn là mối tình đầu của cô hồi lớp Chín, tin được không cơ chứ?
Dù sau đó mối tình gà bông kia đã quỳ xuống xin lỗi, giải thích rằng bản thân đã nhìn nhầm Vi Quý thành cô.
Nực cười, yêu nhau nhưng không phân biệt được đối phương thì có tư cách gì để tiếp tục.
***
Hôm sau Dĩ Hoà đến chỗ làm.
Ban ngày cô làm tại xưởng sản xuất giày da, ban đêm làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Có khi sẽ tăng ca bằng công việc dọn buồng phòng khách sạn.
Mỗi ngày thời gian ngủ của cô nhiều nhất chỉ có bốn tiếng. Do vẫn còn trẻ nên có thể đủ sức làm việc quần quật như một cỗ máy, nhưng nếu cứ giữ đà này, cô nghĩ có lẽ mình không thọ nổi qua bốn mươi đâu.
Không phải là Dĩ Hoà chưa từng nghĩ đến việc thi nốt bằng cấp ba, nhưng căn bản là không có thời gian để ôn.
Hy vọng một ngày nào đó anh hai khoẻ mạnh trở lại, có thể một lần nữa dắt cô đến điểm thi THPTQG trọn vẹn.
22 giờ 30 phút, cửa hàng tiện lợi tương đối vắng khách.
Dĩ Hoà đứng tính tiền lâu có chút mỏi cơ, bèn làm vài động tác giãn gân cốt tại chỗ.
Lúc cúi gập người đưa hai tay chạm mu bàn chân, áo đồng phục của cô bị kéo lên, lộ ra một mảng da thịt ở eo lưng, trắng nõn nà.
Đúng lúc này, có một vị khách bước vào. Hắn dừng trước tủ nước giải khát hồi lâu, ánh mắt chăm chú nhìn cô thu ngân đang tập thể dục.
Không biết hắn nghĩ gì đó, hai chân sải bước đến chỗ quầy hàng xếp đầy bao cao su, vươn tay bóc lấy năm hộp, đặt lên trước bàn tính tiền.
Dĩ Hoà ngửa đầu nói một câu máy móc “XX xin kính chào quý khách” rồi nhìn năm hộp bao cao su trên bàn, thao tác tính tiền nhanh gọn lẹ.
“Anh có thẻ tích điểm không ạ?”
“Không.”
“Của anh hết năm trăm chín lăm ạ.”
“Không cần thối lại.”
“Vâng, XX xin cảm ơn quý khách. Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến ạ.”
Thấy sau khi mình nói ra câu đó mà vị khách này vẫn chưa đi, Dĩ Hoà nghiêm túc cất lời.
“Xin hỏi, quý khách còn cần hỗ trợ gì không ạ?”
Đôi bên đều đeo khẩu trang, bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy tia sáng loé ra trong mắt của đối phương.