Nghe ba từ đó, Dương Tử Mi cảm giác tim mình như có vật gì đó đánh mạnh vào, sau đó không ngừng đập lên loạn xạ, phút chốc như ngưng thở vậy.
Thấy mặt cô đỏ bừng đáng yêu như thế, Long Trục Thiên cúi xuống hôn nhẹ lên má cô một cái sau đó càng ôm chặt cô hơn. Anh chỉ ôm cô thật chặt và im lặng không nói gì. Ánh mắt anh đang nhìn xa xăm và thoáng lấp lánh niềm vui, niềm hạnh phúc tột độ.
Anh im lặng, trầm tĩnh, còn tim của Dương Tử Mi thì đang không ngừng nổi sóng.
Vui mừng, hạnh phúc, phấn khởi, trông chờ...
Những cảm giác mà trước nay cô chưa từng trải qua kia khiến cho ý thức của cô phút chốc bị bấn loạn.
Chỉ tiếc là, tâm trạng hồi hộp, vui sướng kia của cô không kéo dài được bao lâu thì bỗng nhiên điện thoại của anh lại reo lên. Anh nhìn vào số điện thoại hiện lên màn hình, buông cô ra và áy náy nói:
- Mi Mi, anh lại phải đi rồi. Em bảo trọng nhé!
Nói xong, anh vội vã đón xe rời khỏi.
Thấy anh rời khỏi, Dương Tử Mi cảm thấy tim mình trống rỗng.
Cô đứng đó ngẩn ngơ nhìn theo chiếc xe taxi đang từ từ rời khỏi kia, sau đó thẫn thờ ngồi xuống băng ghế đá trong công viên.
“
Dương Tử Mi cố gắng bấm tay để xem quẻ cho anh nhưng kết quả vẫn như thế. Cô vẫn không tài nào xem được vận số của anh.
“
Cô buồn bã đứng dậy. Lúc này, cô không còn tâm trạng để dạo phố nữa mà chỉ chọn đại một cửa hàng nào đó để mua quà mang về nhà.
Sau khi từ Thâm Quyến về, vẫn canh cánh chuyện của Lâm Thanh Mai, nên cô vội lấy thanh kiếm bằng tiền xu nọ ra, tháo ra và làm lại thành một thanh kiếm khác. Cô cũng không quên thêm vài lá bùa đuổi ma cũng như truyền pháp lực của mình vào kiếm.
Xong xuôi, cô dùng thiên nhãn để quan sát thì thấy thanh kiếm bằng tiền xu được làm mới kia phát ra một luồng sáng may mắn màu vàng. Điều đó cho thấy pháp lực của nó đã đủ để đuổi trừ tà ma, quỷ quái bình thường.
Tuy nhiên, âm hồn ám trên người Lâm Thanh Mai kia lại không phải là âm hồn bình thường. Nó là âm hồn được hình thành từ nước mắt phượng hoàng, tích tụ oán khí hàng ngàn năm rồi.
Bản thân mình có đủ pháp lực để đuổi âm hồn kia hay không, Dương Tử Mi cũng không dám khẳng định. Thế nên, cô lại vẽ thêm vài lá bùa lên không trung, ngoài ra còn dùng luôn cả huyết chú của mình để gia tăng pháp lực cho thanh kiếm kia.
Nếu như âm hồn kia cao tay ấn hơn cô thì rất có thể cô sẽ bị huyết chú làm tổn hao nguyên khí. Vì vậy, cô phải hết sức thận trọng.
Cô vốn định chờ cho đến khi tìm thấy một pháp khí có đủ sát khí hơn thì mới giúp Lâm Thanh Mai trừ tà.
Nhưng lúc nãy, khi bấm tay để xem sinh thần bát tự của Lâm Thanh Mai, cô phát hiện tháng sau Lâm Thanh mai sẽ mang thai. Nếu như không trừ âm hồn kia đi thì thai nhi trong bụng Lâm Thanh Mai sẽ gặp nguy hiểm. Thậm chí có thể Lâm Thanh Mai sẽ sinh ra một quái vật mang đầy âm khí trên người.
Nhớ đến cậu con trai kháu khỉnh, dễ thương, suốt ngày chạy quanh phố Văn Lai của Tống Huyền kiếp trước, Dương Tử Mi bất giác khẽ cười.
Cậu bé con đó quả thật rất dễ thương và lanh lợi. Cậu bé dường như thừa hưởng được tất cả những ưu điểm từ Tống Huyền và Lâm Thanh Mai, thậm chí còn hoạt bát, vui vẻ hơn hai người họ nhiều.
Kiếp trước, cậu bé con kia thường xuyên đứng trước quầy hàng của Dương Tử Mi và hay nói chuyện với cô. Cậu bé còn hiếu kỳ sờ sờ vào chiếc la bàn mà cô hay dùng để gạt khách hàng. Mỗi khi gần đến giờ ăn cơm, cậu bé thường chạy về Mặc Hiên và đem đến cho cô vài cái bánh bao hay đùi gà nữa.
Lúc đó, Dương Tử Mi đã sống sót qua ngày nhờ vào mấy cái bánh bao và đùi gà mà cậu bé mang đến.
Hơn nữa, cậu bé con còn không ngừng gọi cô là chị ơi chị à bằng giọng điệu non nớt, vô cùng đáng yêu.
Một đứa bé dễ thương như thế, cô làm sao nỡ để nó bị âm linh xâm nhập và nuốt chửng lấy ngay sau khi sinh ra chứ?
Tuyệt đối không thể!
Cô không muốn những người đối xử tốt với cô xảy ra bất trắc gì!