Dương Tử Mi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ sửu.
Lúc nãy cô quá đau lòng, nói chuyện với sư phụ nên quên mất giờ đến thăm Nhạc Thiên Thiên.
Ấy vậy mà Nhạc Thiên Thiên đã trúng tà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Dương Tử Mi vội vàng xông lên trước, điểm vào huyệt vị của Nhạc Thiên Thiên, miệng đọc thần chú, tay vẽ một tấm bùa trấn tà lên giữa trán cậu.
Vẻ đau đớn trên mặt Nhạc Thiên Thiên biến mất, thay vào đó là khuôn mặt ngây dại ngu ngốc, nhìn Dương Tử Mi cười cười, đôi mắt trống rỗng vô hồn, trên người vẫn như còn chút hắc khí.
- Thần tiên ơi, tiên nữ ơi! Thiên Thiên của nhà con làm sao thế này? Có phải nó trúng tà rồi không?
Hoàng Hồng Liên lo lắng hỏi.
Tà thuật này không phải âm linh nhập thân, nhìn triệu chứng thì giống Thuật Yếm Thắng hơn.
Nói về Thuật Yếm Thắng, thì trước đây đã từng có lời đồn rằng:
- "Yếm Thắng" hay "Yểm Trấn", có nghĩa là "dùng lời nguyền để trấn áp người khác". Đây là một loại vu thuật được lưu truyền từ lâu, bất kể trong trong cung cấm hay nhân gian, đều có người dùng nó để hại người khác.
- Nữu Nữu, kiểm tra xem trong phòng có giấu vật Yếm Thắng gì không.
Ngọc Thanh nói với Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi nghe xong thì kiểm tra một lượt từ tầng một đến mái nhà, nhưng không hề phát hiện ra chỗ nào khả nghi.
- Nếu nhà Dương không có vật Yếm Thắng, thì phải đi xem thử nhà Âm.
Ngọc Thanh đăm chiêu nói.
Dương Tử Mi gật gật đầu.
- Lão đạo trưởng, ông có ý gì?
Nhạc Thanh lo lắng hỏi.
- Có lẽ là có người động vào phần mộ tổ tiên của nhà các người và hạ bùa chú xuống đó rồi.
Ngọc Thanh giải thích:
- Bây giờ ông phải đưa tôi đi xem phần mộ tổ tiên của nhà ông để xóa bỏ bùa chú Yếm Thắng, nếu để qua giờ sửu, chúng tôi cũng lực bất tòng tâm.
Cả nhà họ Nhạc kinh hãi tột độ.
- Giờ chúng tôi đưa hai người đi ngay đây! Hai người phải cứu chúng Thiên Thiên nhà chúng tôi đấy, tôi chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi.
Nhạc Thanh vội vàng nói.
- Ừ! Hai anh em ông mang theo mấy cái xẻng đi nhé.
Ngọc Thanh dặn dò mọi người.
Hai anh em Nhạc Thanh nào dám cãi lại, vội vàng vác xẻng lên dẫn Ngọc Thanh đến phần mộ tổ tiên phía sau triền núi.
Chỗ đặt mộ bốn phía long sơn nhấp nhô, toàn bộ không khí xung quanh đều dồn hết về phía huyệt mộ, đây là một nơi có thế đất cực kỳ tốt, nhưng chung quanh lại bị người ta trồng năm gốc liễu, tạo thành "Trấn Hồn Cục".
Loại liễu này tên là "Quỷ Phách Thủ", có tác dụng trấn áp xua đuổi ma quỷ, trong dân gian cũng tương truyền câu "liễu đánh quỷ, đánh một cái, thấp mất ba tấc". Mà người bày ra trận pháp này cực kỳ hiểu rõ tác dụng của loại liễu trên, nên đã lợi dụng trận pháp để khiến linh hồn trong mộ bị giam cầm trong quan tài, vĩnh viễn không thể đầu thai.
Không biết là ai mà lại có mối thù sâu đậm với người trong mộ như thế.
- Mấy cây liễu này là ai trồng vậy?
Ngọc Thanh nhíu mày nhìn Nhạc Thanh, hỏi.
- Cái này... Tôi cũng không biết. Đây là mộ của ông tôi, hồi bé tôi đến đây đã thấy ở đây có năm cây liễu này rồi.
Nhạc Thanh không biết tại sao Ngọc Thanh lại hỏi câu này.
Mà điều khiến ông không hiểu hơn là, mấy cây liễu này có liên quan gì đến việc con trai họ bị trúng tà chứ?