Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 864: tiểu thiên mất tích (2)





Trong long Dương Tử Mi rối bời.

Liên Y chạy tới, tỏ vẻ không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào.

Cô lên xe, lái xe tìm khắp nơi, chạy khắp các con phố lớn nhỏ, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì.

“Sao mình lại có thể để Tiểu Thiên một mình ở đó, rốt cuộc Tiểu Thiên đi đâu rồi?”

Không tìm thấy Tiểu Thiên, đầu óc Dương Tử Mi đầy hỗn loạn.

Thân thế Tiểu Thiên đặc biệt, cô cũng không thể đoán được hành tung của nó.


Cô thấy hối hận bản thân lúc nãy đã bỏ Tiểu Thiên ở lại một mình để đi cứu người.

Bất luận thế nào, Tiểu Thiên hiện tại vẫn là một đứa trẻ, đầu óc có thông minh thì cơ thể cũng không có chút sức lực nào.

Chỉ mong nó chỉ bị bọn buôn người bình thường bắt đi.

Cô tin rằng, dựa vào sự thông minh của Tiểu Thiên, vẫn có thể đối phó với bọn buôn người bình thường.

Chỉ sợ là, nó bị kẻ xấu biết pháp thuật bắt đi, ví dụ như quỷ hàng sư.

Toàn thân Tiểu Thiên tràn ngập linh khí, là một thứ quỷ hàng vô cùng tốt đối với quỷ hàng sư.

Nghĩ lại lúc gặp phải hai tên quỷ hàng sư, tâm trạng Dương Tử Mi càng thêm nặng nề.

Dương Tử Mi gọi điện cho Tăng Thiên Hoa định nhờ ông gọi cảnh sát tới tìm giúp.

Lúc nãy cô cũng có báo với cảnh sát, để họ ghi chép khái quát lại sự tình, họ nói khi nào tìm được đứa bé sẽ báo cô.

Cô không đặt quá nhiều kỳ vọng vào năng lực của cảnh sát, dù gì cô cũng không có bất kỳ căn cứ gì, sẽ không có ai để ý đến cô.

Bất luận thế nào, Tăng Thiên Hoa cũng là người có thế lực, nếu ông ấy nhờ cảnh sát giúp đỡ, sự việc sẽ được tiến hành nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng điện thoại của Tăng Thiên Hoa lại trọng tình trạng tắt máy.


Giờ cô chỉ biết kỳ vọng vào An Thạch.

An Thạch vừa nghe xong điện thoại của cô, liền lập tức gọi điện cho cục cảnh sát, nào ngờ, cục trưởng cục cảnh sát tắt điện thoại, ông gọi điện cho những nhân viên có quyền lực nhất định liên quan cũng đều tắt máy.

Điều này khiến ông nghi hoặc.

Trên thực tế thì hôm nay là một ngày cực kỳ gian nan của cục cảnh sát.

Trước tiên là việc phó bí thư Hoàng Hoa Sâm bị người khác cố ý đâm phải, tìm không ra thủ phạm tình nghi, nên bị bí thư quở trách là bất lực, vô dụng.

Tiếp theo, là sự cố giao thông của con gái thị trưởng Chu, sau khi đâm bị thương hai người đã bỏ chạy, hiện tại vẫn chưa tìm ra tung tích.

Cả cục cảnh sát vì hai chuyện này mà bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, hơn nữa còn bị đám phóng viên không ngừng gọi điện đến hỏi tình hình.

Nên họ dứt khoát tắt điện thoại để tránh nghe được những âm thanh khiến họ không xử lý được công việc.

An Thạch tự mình tìm đến cục cảnh sát.

Cục trưởng bất lực nhìn anh nói:

- Chủ tịch An, không phải chúng tôi không lo lắng việc đứa trẻ bị mất tích, hiện tại chúng tôi cũng dồn toàn bộ sức lực để điều tra án, thật sự không thể đảm nhận thêm việc này. Ông yên tâm, đợi chúng tôi xử lý xong mấy vụ án này, nhất định sẽ nỗ lực giúp ông tìm đứa trẻ. Xin chủ tịch An hãy về đi, đừng gây cản trở chúng tôi làm việc, thật sự chúng tôi đang rất bận.

An Thạch cũng chỉ biết báo lại sự tình như vậy cho Dương Tử Mi, hơn nữa còn hứa với cô sẽ điều động toàn bộ nhân viên công ty đi tìm người, người tìm được sẽ được thưởng lớn.


Dương Tử Mi một lần nữa tìm khắp các ngõ ngách, con đường lớn nhỏ, những vẫn không tìm thấy tung tích gì, nên đành quay về nhà.

Đêm đã rất khuya.

Dương Tử Mi mệt mỏi đẩy cửa.

Cô thật hi vọng khi cô bước vào nhà, lập tức có thể nghe thấy tiếng hò reo vui sướng của Tiểu Thiên.

Nhưng, đình viện im ắng, chỉ có Sadako đang đứng chờ dưới cây.

- Sadako, Tiểu Thiên quay lại chưa? Nó ngủ rồi phải không?

Dương Tử Mi hỏi Sadako, và hi vọng cô có thể trả lời là “có”.

- Chủ nhân, Tiểu Thiên vẫn chưa về, tôi cũng đi tìm rất nhiều nơi nhưng không tìm thấy.

Giọng nói Sadako đầy đau buồn.