Khi đã đóng cửa lại và nằm trên giường, Hải Hà vẫn đang sắp xếp lại những gì xảy ra. Nguyệt đã để lại cho cô một tờ giấy ghi địa chỉ, dặn rằng nếu như có việc có thể đến tìm cô ấy ở đây.
Sự xuất hiện của Nguyệt làm cho cô không mấy dễ chịu.
Hải Hà trở mình với lấy chiếc điện thoại đang vứt lăn lóc trên giường. Kể từ hôm qua, anh chàng “cỏ ba lá” đã không còn nhắn tin đến nữa. Có lẽ anh đang chuẩn ra nước ngoài, bắt đầu hành trình mới đầy hứa hẹn của mình.
Chỉ có cô ở lại trong căn phòng này với trái tim đầy trống trải.
Hải Hà thở dài, rồi xé một tờ lịch để bàn xuống. Ngày kết hôn của Thành đang ngày càng đến gần, mà… Cô chợt nhớ ra Tuấn cũng sắp bay sang Mỹ. Hôm trước anh còn đưa cho cô một tấm thiệp mời, hẹn ngày mười tháng sau đến ăn tiệc chia tay.
Đối với việc Tuấn sắp sửa phải đi xa, Hải Hà không có quá nhiều nuối tiếc, chỉ có sự chân thành chúc mừng. Nhưng cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó trùng hợp quá mức, khiến cô không tin nổi.
Cả Tuấn lẫn người bạn qua điện thoại của cô đều sắp phải ra nước ngoài. Nếu như chỉ có thế, Hà đã không hoài nghi. Nhưng trong đêm mưa lâm râm nọ, Tuấn từng nói một câu mà cô cảm thấy rất quen thuộc:
“Hải Hà, giống như cái tên của em, em không phải cô gái ở trong ao tù chật hẹp. Em là cô gái sẽ bay cao bay xa ở nơi sông dài biển rộng. Anh luôn đứng ở chỗ này chờ em. Chỉ cần em quay đầu lại, chắc chắn sẽ thấy anh.”
Rất lâu trước kia, khi cô chuẩn bị thi vào đại học, chàng trai “cỏ ba lá” từng nhắn tin chúc mừng, chúc cô “bay cao bay xa nơi sông dài biển rộng, đạt được ước nguyện”. Khi đó, ấn tượng của Hà đối với lời chúc này rất sâu.
Khác với những người khác, tên của cô là do cô giáo hồi lớp Một đặt, được lấy ra hai một câu thơ:
“Chiêm bao, âu cũng chiêm bao cả
Mưa lớn, chừng mưa rợp hải hà.”
“Hải Hà là sông và biển. Sông sâu sóng cả có thể khiến con gục ngã, nhưng biển rộng trời cao cũng có thể con giương buồm khơi xa.”
Lời cô giáo khi ấy Hà vẫn nhớ rất kỹ, nên khi nhận được lời chúc như vậy, cô không thể nào quên nổi.
Giờ Tuấn xuất hiện trước mặt cô, sau hai năm lời chúc ấy được lặp lại một lần nữa.
Tay của Hà cứ đặt lên trên màn hình điện thoại, muốn bấm rồi lại thôi. Cô chậm rãi khép mí mắt, chìm vào giấc ngủ.
Có những thứ vẫn nên để nó trở thành bí mật sẽ tốt hơn nhiều so với việc vạch trần nó.
***
Sáng hôm sau, Hà lại nhận được cuộc gọi của Thy từ sáng sớm. Cô ấy hẹn cô đi mua một số món đồ để tặng anh trai nhân ngày chia tay. Được lúc ngày nghỉ, cô cũng thay một bộ quần áo đơn giản, không lái xe mà đi xe buýt đến trung tâm thương mại.
Nhưng đã mất nửa ngày mà Thy vẫn chưa đến, Hải Hà biết bạn mình lại ngủ nướng rồi. Cô gọi điện cho cô bạn, mắng xối xả:
“Cậu cho mình leo cây nửa tiếng rồi đấy!”
“Đây đến rồi! Đến đây!” Thy nói rất nhỏ: “Anh trai mình cũng đến nữa đó. Nhắc cho cậu biết không có lại giận. Cái lão này, đã bảo đừng đến rồi.”
“Hả… từ từ đã cậu đừng cúp máy.”
Thư gọi dồn dập, định hỏi cho rõ ràng tại sao Tuấn cũng có mặt, nhưng Thy đã cúp máy mất. Cô bực dọc gõ lên điện thoại mấy cái, sau đó đứng chờ ở bên ngoài, gần chỗ cầu thang.
Trời khá nắng và hanh, Hải Hà nheo mắt lại, chợt thấy chóng mặt. Cô không hiểu tại sao sức khỏe của mình lại tệ như vậy nữa.
Hải Hà một tay tựa lên tay vịn cầu thang, một bên nhìn đồng hồ. Trung tâm thương mại hơi vắng, nên cô đứng ở đây cũng không vấn đề gì.
Đột nhiên, ánh sáng của Hải Hà bị che mất. Cô cảm nhận được một bóng người khá cao đang bước đến từ sau lưng mình, mang lại cảm giác nguy hiểm và lạnh lẽo. Hải Hà muốn quay lưng để xem đối phương là ai, nhưng cô chưa nhìn được mặt kẻ đó đã bị đẩy xuống.
Hơn ba mươi bậc cầu thang sâu hun hút phóng to trước mặt Hải Hà. Cô chỉ kịp đưa tay lên ôm đầu trước khi ngã xuống. Khi nhìn lên trên, cô thấy Thành đang đứng gần lan can với đôi mắt lạnh băng.
Bệnh viện thành phố hôm nay đông đúc hơn mọi ngày. Khi tỉnh lại, Hải Hà chỉ nghe thấy tiếng lao xao và tiếng chân rầm rập vang lên bên ngoài cửa sổ.
Cô day day thái dương của mình, mở mắt ra. Hải Hà nhìn xung quanh, tìm kiếm người đã đưa mình đến bệnh viện. Không có ai cả.
Cô hất chăn trên người mình xuống ngồi dậy. Một cơn đau đến từ bụng đâm xuyên ra sau lưng, làm mồ hôi trên trán Hà chảy ròng ròng. Cô kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã khụy xuống.
Đúng lúc ấy cửa mở ra.
Bác sĩ đi đầu tiên, đẩy cặp kính nhắc nhở:
“Cháu tỉnh rồi à? Cẩn thận một chút không có ảnh hưởng đến đứa bé. Cháu vừa mới động thai, may mà có người đưa đến bệnh viện kịp.”
“Động… động thai… Bác có nhầm không ạ?” Cô lắp bắp, định nói mình chưa có chồng, nhưng thấy người xuất hiện đằng sau bác sĩ, bèn ngậm miệng lại.
“Nhầm là nhầm sao được? Đừng nói cháu mang thai cũng không biết nhé? Hay là muốn phá?”
Sự tức giận của bác sĩ nói cho cô biết đây không phải trò đùa hay là mơ. Hải Hà vô thức đưa tay lên bụng mình. Nơi này vẫn bằng phẳng, im lìm, nhưng đang có một sinh mệnh đang dần lớn lên trong đó.
Trong giây lát, cô nhận ra mình đang khủng hoảng.
Không phải Hải Hà chưa từng nghĩ đến việc sau một đêm kia mình sẽ có thai. Nên cô đã uống thuốc tránh thai để ngăn chuyện ngoài ý muốn. Giờ đây đứa trẻ đến một cách đột ngột, khiến cho cô không biết nên làm thế nào để đối xử với nó.
Làm sao cô lại bất hạnh đến nỗi này?
Hải Hà đưa mắt nhìn người còn lại trong phòng. Ánh mắt anh vẫn lạnh băng như đôi mắt nhìn cô ở trung tâm mua sắm, còn thêm phần khinh bỉ và trào phúng. Anh không hề biết đứa trẻ này là con mình, có lẽ, anh đang hoài nghi về xuất thân của nó, nghĩ nó là… một đứa con hoang. Cổ họng Hải Hà mặn chát, cô muốn hét lên với Thành rằng đây là con của anh, đồng thời nói rõ mọi chuyện đã xảy ra.
Vậy mà cô quá yếu đuối, chỉ có thể hỏi một câu không liên quan:
“Sao anh lại ở đây?”
Thành khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt trả lời:
“Tiện đường. Tôi sắp kết hôn, không muốn thấy chuyện đen đủi. Thật chẳng ngờ được, cô lại có tin vui trước cả cô.”
Hải Hà biết rằng xưa nay Thành là người không biết lựa lời. Chỉ có điều, cô chưa từng nghĩ rằng lời của anh có thể tổn thương mình sâu đến thế.
Cô cười cười:
“Yên tâm đi, em sẽ không chết trước đám cưới của anh đâu. Huống hồ giờ em còn có con rồi, em sẽ phải sống thật tốt.”
Cô vừa nói vừa khẽ vuốt bụng mình, giống như đang nói về một đứa trẻ mà cô đã mong đợi từ rất lâu rồi.
Hải Hà cúi đầu, cho nên không hề nhận ra sắc mặt Thành lúc này đã đen kịt. Anh tiến về phía giường, định đặt tay lên vai cô.
“Hà? Em sao vậy?”
Cửa phòng bị mở tung, Tuấn hớt hải bước vào. Khi Hà ngẩng mặt lên, đã thấy Tuấn ở trước giường, không ngừng hỏi han với cô đôi mắt lo lắng.
Còn Thành thì đã đứng ở một góc, lơ đễnh nhìn ra cửa sổ. Trông anh y hệt một người thừa xa lạ trong căn phòng.
Cô vỗ vỗ tay Tuấn, trấn an anh:
“Em không sao ạ. Em chỉ bị ngã cầu thang thôi.”
Bác sĩ đứng bên cạnh vội nói:
“Không sao là như thế nào? Cậu là bạn trai hay chồng cô bé? Cô bé vừa mới ngã, suýt nữa thì sảy thai đó. Cậu phải chú ý mà đưa vợ mình đi chứ?”
Tay Tuấn đang để trên vai Hải Hà chợt khựng lại. Anh hoài nghi hỏi lại:
“Thật sao?”
Cô rất khó xử đáp một câu “phải”, thầm nghĩ rằng có lẽ sau này cô và Tuấn sẽ chấm dứt thật. Cô sẽ không phải tìm cách để từ chối anh nữa.
Nhưng Tuấn lại ôm cả người Hải Hà vào trong lòng. Cằm anh để trên đầu cô, tay vỗ vỗ vào lưng, giọng điệu rất hạnh phúc: