Địa Ngục Biến Tướng

Chương 12: Phụ Mẫu Từ Đường (1)



Đàn Dương Tử không biết Nhan Phi mắc phải bệnh gì, thực sự là càng ngày càng không thể hiểu nổi tâm trí thanh thiếu niên. Gã lắc đầu một cái, lau khô người, đổi sang một cái áo bào rộng rãi màu trắng, cũng không vấn tóc, mở cửa sổ thưởng thức mùi hương thơm tho rạo rực thuận hòa của ngày xuân. Mùi vị như vậy không thể ngửi thấy dưới địa ngục, nơi đó chỉ có lưu huỳnh gay mũi cùng mùi thối của a-xít, ngửi lâu sẽ có cảm giác thân thể mình bắt đầu thối rữa.

Một lúc sau, Nhan Phi cuối cùng cũng trở lại, khuôn mặt vẫn rất nóng, đã vậy còn thở hổn hển, có vẻ như đã chạy ở bên ngoài rất lâu. Tay y vẫn đang siết chặt lấy nhành hoa đào kia, chỉ là có mấy nụ hoa hiển nhiên đã rơi rụng.

Đàn Dương Tử nhíu mày, “Con vừa làm gì thế?”

Nhan Phi như thể không dám nhìn thẳng vào gã, cúi đầu đi tới trước bàn cắm cành hoa đào kia vào bình sứ không, lắp bắp nói, “Con… con đi ra ngoài tản bộ…”

“Tản bộ thế nào mà tản cho đầu đầy mồ hôi… Để ta bảo tiểu nhị đổi một thùng nước khác, con cũng tắm đi.” Đàn Dương Tử nói xong liền ra ngoài gọi người, lại bị Nhan Phi cản, “Không cần, con dùng nước của người tắm qua là được rồi.”

Đàn Dương Tử cau mày, “Như vậy sao được, nước đã bẩn rồi.”

“Không sao cả.” Mặt Nhan Phi không hiểu sao lại càng thêm đỏ.

Thấy Nhan Phi kỳ quái như vậy, Đàn Dương Tử cũng lười tìm hiểu, cứ mặc nó đi. Lúc này, bóng đêm đã dần dày, Đàn Dương Tử liền nằm xuống giường trước, nghe tiếng nước thi thoảng vọng ra từ sau tấm bình phong, mê mê man man bồi hồi giữa mộng và tỉnh. Loáng thoáng cảm giác có người bò lên giường. Mùi hương cuốn theo hương ngải cứu quen thuộc trên người Nhan Phi tràn ngập, gã biết là Nhan Phi đến ngủ, vì vậy liền cố ý hơi dịch vào bên trong, chừa chỗ ra cho y.

Lại không nghĩ rằng thân thể ấm áp ấy vẫn cứ dựa sát tới như hình với bóng, trán tựa lên bả vai gã, cánh tay gã cũng bị ôm lấy. Trong cơn mơ màng, khóe miệng Đàn Dương Tử vẫn kéo ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt, lớn như vậy, lúc ngủ vẫn giống như khi còn bé, thích ôm lấy cánh tay mình.

Trong cơn mơ màng, dường như đã có thứ gì đó mềm mại chạm nhẹ lên mặt gã, êm ái.

Lộ trình mấy ngày sau đó đều tương tự với ngày đầu tiên, ban ngày gấp rút lên đường, buổi tối nghỉ ngơi bên trong trạm dịch hoặc là quán trọ trong thành trấn. Cứ như vậy, nửa tháng sau rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy thành quách trải rộng dựa vào núi Hiện, chính giữa bị dòng Tương tựa sợi thắt lưng ngọc phân đôi, sóng xanh ráng chiều, thêm vào vẻ hùng vĩ một vạn ngàn tia nhu tình.

Vừa vào thành, bọn họ đã phát hiện bầu không khí trong thành không bình thường.

Người trên đường vô cùng ít ỏi, cánh cửa mỗi nhà đều đóng chặt. Cửa hàng mọi khi luôn đông như trẩy hội giờ cũng vắng ngắt, trên mặt mọi người đều mang theo một vẻ tê dại lạnh lùng, không nghe được âm thanh tươi cười vui sướng nào.

Nhan Phi hơi kinh ngạc, tuy rằng chưa tới Tương Dương bao giờ, nhưng đã sớm nghe nói Tương Dương là một thành quách phồn hoa chẳng hề kém Biện Lương, nhưng hôm nay nhìn, sao lại là cảnh tượng tiêu điều như vậy?

Đàn Dương Tử cũng kinh ngạc nói, “Không phải ngươi đã kể rằng trong một tháng xảy ra tám án mạng sao, dù có nhiều thật, cũng không đến mức quấy nhiễu cả thành ra bộ dạng hiện giờ chứ?”

“Tám vụ án giết cha giết mẹ, tổng cộng chết mất mười một người. Từ lúc ta rời đi đến bây giờ cũng đã được một tháng, chỉ e hiện tại đã không chỉ có tám vụ. Tám vụ án liên tiếp trước đó cũng đã bị tất cả mọi người biết được, trong thành lời đồn nổi lên bốn phía, có lời đồn là bệnh lạ tàn phá bừa bãi, có lời đồn là yêu ma nhập thể, còn có lời đồn là cao nhân hạ nguyền rủa, mà đều tiên đoán rằng việc này vẫn sẽ chưa dừng lại.” Đạt Tát Ma La mặt mày nghiêm nghị, nhìn hàng ăn khép cửa bên đường, “Mọi người tin rằng lời nguyền rủa sẽ lan ra cả thành, hết thảy người làm cha mẹ đều có thể bị con cái bọn họ đột nhiên phát rồ rồi giết chết. Có vài người vừa làm cha mẹ lại vừa là con cái của người khác, phòng bị con cái mình rồi cũng lại bị chính cha mẹ mình phòng bị, giữa những người thân cận nhất mất đi lòng tin vào nhau. Theo ta được biết, rất nhiều người quá khủng hoảng còn thậm chí nhốt con cái mình vào hầm, phòng như phòng cướp. Có vài người làm cha mẹ còn liên hợp lại cùng nhau đi tuyên truyền những lời đồn đãi ấy ra khắp nơi, bảo mọi người đều nhốt con cái mình lại, mãi cho đến khi nguyền rủa qua đi. Quan phủ cũng không làm gì được.”

Quan hệ giữa cha mẹ con cái vốn nên là ràng buộc vững bền nhất, không thể phá vỡ nhất trên đời, giờ lại bị lay động bởi những vụ án mạng liên tục và lời đồn đại.

“Đại khái là bởi vì con người đều có chấp nhất mãnh liệt với gia đình? Gia đình chính là cái gốc để lập thành, lập quốc, nếu như đến cả giữa người thân trong gia đình cũng nghi kỵ đề phòng lẫn nhau, đối ngoại chắc chắn sẽ càng tràn ngập địch ý. Tám vụ án mạng cũng đã đủ để náo loạn cả tòa thành.” Nhan Phi dùng giọng điệu không đến nơi đến chốn, thậm chí còn có chút trào phúng nói rằng, “Những người làm cha làm mẹ đó đều nói yêu con cái mình nhường nào, hiện giờ mới xảy ra chút chuyện, còn không phải chỉ vì tự vệ?”

Đàn Dương Tử liếc mắt nhìn Nhan Phi. Gã biết Nhan Phi vẫn luôn ôm oán hận đối với chuyện cha mẹ ruột bán mình đi, hiện giờ buông vài câu trào phúng cũng là chuyện bình thường. Nghĩ như vậy, trong lòng lại dâng lên mấy phần thương tiếc cho Nhan Phi.

Quỷ bọn họ không hiểu thứ gì gọi là gia đình, thứ gì gọi là tình cha mẹ. Những năm tháng đầu thai dằn vặt ở nhân gian, gã cũng từng có không ít cha mẹ, nhưng bởi vì là thai nhi không được mong muốn, cho nên số lần bị vứt bỏ vẫn chiếm đa số. Coi như may mắn không bị người nhà vứt bỏ, đến mười tám tuổi ký ức thức tỉnh, cảm giác với tình thân cũng nhạt nhẽo. Nhưng sâu trong nội tâm, một góc nào đó đã bị tầng tầng ký ức nghiệp chướng mai một vẫn cứ có ngóng trông đối với thứ ràng buộc thân mật như tình thân kia.

Mà mười năm này, tuy chỉ là đồ đệ của gã, nhưng Nhan Phi lại là người đầu tiên cho gã cảm giác tương tự với người thân. Gã tưởng tượng, cho dù Nhan Phi có thể sẽ đột nhiên phát rồ giết chết mình, gã cũng sẽ không nỡ lòng nhốt thiếu niên thích cười thích làm nũng vào hầm tối tăm không thấy ánh mặt trời. Bởi vậy, gã càng không thể nào hiểu được, tại sao lại có những bậc cha mẹ chỉ dựa vào suy đoán đã từ bỏ con cái mình, rồi tại sao lại có cha mẹ chỉ vì trong nhà nghèo khó đã bán con cái mình đi như một món hàng.

Đạt Tát Ma La cũng coi như là thầy tướng số có chút tiếng tăm ở bản địa, có một tòa nhà không lớn lắm ở phía Đông thành, làm nơi đặt chân của hắn và Hồng Vô Thường ở nhân gian. Lần này, Đàn Dương Tử và Nhan Phi không cần phải ở nhà trọ hoặc đến đạo quán ngủ ké tại nữa, mà trực tiếp ở trong tây sương phòng trong nhà hắn.

Hồng Vô Thường của Đạt Tát Ma La – Khố Mã Ma La là một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo kiều diễm trưởng thành, ở nhân gian dùng thân phận phu nhân của Đào Mẫn tiên sinh. Vừa mở cửa nhìn thấy Đạt Tát Ma La nàng đã nở nụ cười long lanh mê người, rồi nhìn thấy Đàn Dương Tử phía sau hắn, nụ cười kia hơi hơi thu lại, nhưng nhìn thấy Nhan Phi cười rất đáng yêu bên cạnh Đàn Dương Tử, nụ cười kia bỗng nhiên lại tỏa ra vẻ diễm lệ xưa nay chưa từng có.

“Ôi chao! Tiểu đệ đệ từ đâu tới đây, thật là đáng yêu!”

Nhan Phi dẻo miệng chào một câu, “Chào tỷ tỷ.”

Một tiếng gọi “tỷ tỷ” nói ra từ đôi môi hồng hào xinh đẹp đủ để khiến bất kỳ cô gái nào trong thiên hạ cũng đều phải mềm nhũn tâm can. Ánh sáng lòng mẹ trong mắt Khố Mã Ma La nhất thời dâng trào như sắp tràn ra khỏi viền mắt, nàng duỗi tay ra muốn nắm lấy khuôn mặt trắng nõn của Nhan Phi, nhưng tay còn không có duỗi đến một nửa đã bị Đàn Dương Tử thản nhiên ngăn lại.

Ánh mắt Đàn Dương Tử sắc bén như dao, gã cười lạnh nói, “Không phải nói ngươi bị trọng thương à, sao sắc tâm vẫn không đổi như vậy?”

Khố Mã Ma La luôn luôn bất hòa với Đàn Dương Tử, gặp mặt là sẽ oán nhau vài câu, thường làm cho người đứng giữa là Đạt Tát Ma La phải đứng ra hòa giải. Thấy vậy, nàng cũng chỉ đành rút tay về, hừ nhẹ một tiếng, trong miệng chậc chậc vài cái, “Tên đầu gỗ ngươi lừa gạt được đứa trẻ tốt như vậy từ đâu không biết, đi theo ngươi thực sự là đáng tiếc.”

Nhan Phi trợn tròn mắt, đây mới là lần đầu tiên y nghe thấy có người nói chuyện như vậy với Đàn Dương Tử.

Đàn Dương Tử khinh thường nhếch miệng, “Ngươi có thể hỏi thử y xem, xem xem y nguyện ý đi theo ta hay theo ngươi?”

“Được rồi được rồi.” Đạt Tát Ma La nhanh chóng đứng giữa hai người, một tay ôm eo Khố Mã Ma La xoay người nàng dẫn nàng đi về phía nhà chính, “Đã lâu không gặp như vậy rồi, vừa thấy mặt đã cãi nhau là kiểu gì. Trong người nàng đang không khỏe, đừng để nhiễm lạnh.”

Đàn Dương Tử đi phía sau bọn họ, tỉ mỉ quan sát Khố Mã Ma La một phen, quả thật có thể nhìn ra hai má thoa phấn hồng của nàng, trên thực tế lại tái nhợt, trên môi cũng không có sắc hồng hào của máu, bước đi còn loạng choạng, nhịp thở bất ổn.

Nhan Phi mới lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Vô Thường, y tò mò nhìn hai người phía trước, nhỏ giọng hỏi, “Sư phụ, bọn họ là vợ chồng sao?”

“Ở nhân gian thì đúng thế.” Đàn Dương Tử nói, “Ở địa ngục không có thứ gọi là vợ chồng.”

“Vậy… Thanh Vô Thường và Hồng Vô Thường nào ở nhân gian cũng là vợ chồng sao?”

“Đương nhiên không phải.” Đàn Dương Tử bật cười, như thể thấy câu hỏi này rất buồn cười, “Có đôi khi là đóng vai anh chị em, có lúc đóng vai thầy trò, đóng vai chủ tớ cũng có. Chỉ cần là thân phận thuận tiện, cái gì cũng có thể.”

Nhưng Nhan Phi vẫn đang dùng ánh mắt chăm chú mà trầm tĩnh nhìn gã, tựa như căn bản không nghe thấy lời của gã.

Đàn Dương Tử cùng Nhan Phi sắp xếp đồ đạc xong, bèn cùng vợ chồng Đạt Tát Ma La ăn bữa cơm. Trong lúc ăn, Đàn Dương Tử hỏi thăm thêm về tình hình thương tích của Khố Mã Ma La, lại cũng không lấy thêm được thông tin gì. Khố Mã nói rằng nàng căn bản không kịp thấy rõ rốt cuộc là đụng phải cái gì, chỉ cảm thấy cả người đột nhiên bốc cháy, vì tự vệ nên vội vàng thoát ra khỏi ý thức của gã đàn ông trung niên đó.

Cả một bữa cơm, nàng ho khan liên tục, mặt hiện lên vẻ uể oải. Đàn Dương Tử thấy thế cũng biết nàng đã bị thương quá nặng, thực sự không thể tiếp tục nán lại ở nhân gian. Đạt Tát Ma La có vẻ cũng cho là như vậy, bởi vậy cơm nước xong xuôi, hắn liền đỡ Khố Mã Ma La lên giường, nắm tay nàng dặn nàng yên tâm, Đàn Dương Tử sẽ giúp hắn xử lý chuyện bên này.

Khố Mã Ma La suy yếu gật gật đầu, sau đó liền nhắm mắt lại, giữa chân mày thoáng hiện lên phù văn màu đỏ. Đợi đến lúc phù văn biến mất, nhịp thở và tim đập của nàng cũng đột nhiên dừng lại, qua chốc lát đã chỉ còn là một bộ thi thể.

Nhưng Nhan Phi biết nàng vẫn chưa chết, là bản thể của nàng đã trở về địa ngục, cho nên chỉ chừa lại bộ túi da nhân loại ở nhân gian. Lúc Đàn Dương Tử về địa ngục, cũng hầu như sẽ giấu thân thể nhân loại của gã ở một chỗ an toàn, sau này có nhà và Nhan Phi rồi, liền để người ở nhà, dặn Nhan Phi chăm nom. Thân thể của bọn họ vẫn sẽ có liên hệ với bản thể, cho nên sẽ không bị hư thối, nhưng vẫn phải cẩn thận không được để chịu vết thương nặng, bằng không bản thể đang ở địa ngục cũng sẽ bị thương.

Nhan Phi nhìn Đàn Dương Tử trầm lặng đứng bên cạnh, lòng tò mò quen thuộc lại dâng lên trong lòng. Y còn chưa được biết bản thể của Đàn Dương Tử ở địa ngục có bộ dạng thế nào nữa đây.

Xem phản ứng của một vài con quỷ từng bị Đàn Dương Tử bắt đi, hình như có vẻ trông rất đáng sợ?