Hắn dùng thần thức tìm tòi, cuối cùng lục soát có động tĩnh.
Hừ, một con tiểu hồ ly, ta cũng không tin không bắt được ngươi .
U Huyền biết tiểu Nhạc Nhạc nhiều hơn, hắn đi rón ra rón rén tới, lại nghe thấy một loại thanh âm kỳ lạ.
Đây là. . . . . .
Hắn sửng sốt, con tiểu hồ ly kia ?
Sau đó, không chút nghĩ ngợi , một cước đá văng cửa. . . . . .
Cửa mở. . . . . . , màn lụa hồng vẫn đang phất phơ như cũ, mà trên giường đỏ thẫm kia . . . . . .
Một nam một nữ, còn đang bận vất vả cần cù dính vào . . . . . .
Nam nhân, tự nhiên là U Minh vương. . . . . .
Mà nữ nhân, chính là đã sớm muốn ngất xỉu đi lại kiên trì không té xỉu như cũ . . . . . .
Mẫn Du Nhiên. . . . . .
Lúc U Minh vương sủng hạnh nữ nhân , ngoài cửa tất nhiên có người canh giữ, không có ai xâm nhập.
Hơn nữa, hắn đang ở cùng nữ nhân , tuyệt đối không thể để cho U Huyền nhìn thấy. . . . . .
Lúc này, nghe thấy cửa mở, có người xông tới, hắn trúng độc không thể giải được vốn đúng là tức giận .
Lúc này có người tiến vào, không khác đụng vào trên họng súng của hắn.
Hắn thậm chí cũng chưa nhìn ra là ai, một luồng chưởng phong đã bay qua.
Võ công của U Minh vương , đó cũng là cực kỳ biến thái .
U Huyền mặc dù là con hắn, từ nhỏ thiên phú không sai, hơn nữa cũng vẫn rất chịu khó, nhưng. . . . . .
Dù sao tuổi tại kia, cũng không phải là đối thủ của hắn. . . . . .
Một chưởng này nếu như thật sự đánh tới trên người của cậu, không chết cũng tàn tật.
U Minh vương đầu tiên là vung một chưởng, sau đó mới quay đầu nhìn về phía người tới. . . . . .
Lúc này vừa thấy, nét mặt già nua lập tức biến sắc. . . . . .
“Con. . . . . . Sao con lại tới đây?”
Lúc này, muốn rút về đã không còn kịp rồi, mà nếu như đánh tới, vậy. . . . .
Thân thể hắn bỗng nhiên bay lên, một phát bắt được U Huyền nhảy ra, ngay tại lúc này, chưởng phong kia bay tới, sát y phục của hai người , ầm một tiếng hạ xuống.
Cửa này, đột nhiên liền sụp đổ
Uy lực thật lớn , đây chẳng qua là một chưởng tùy ý mà thôi.
U Huyền ngây người, cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn U Minh vương, sau đó quay đầu, nhìn về phía trên giường. . . . . .
“Con làm sao có thể đến nơi này ?”
U Minh vương nhặt lên một bộ y phục phủ thêm, sắc mặt không vui hỏi.
“Phụ thân, người. . . . . .”
Ở trong lòng U Huyền , phụ thân luôn luôn là nghiêm túc , vô tình .
Hắn chưa từng thấy qua một mặt như vậy của phụ thân , vừa mới. . . . .
Đứa nhỏ mười tuổi , không có mẫu thân đương nhiên không hiểu một ít chuyện tình. . . . . .
Nhưng vừa rồi. . . . .
Chấn động quá lớn với cậu . . . . . .
“Đều lăn tới đây. . . . . .”
U Minh vương phiền chán hô một tiếng, thị vệ trực ban ngoài cửa, lúc này nghe nói như thế, một đám sợ tới mức chân cũng bắt đầu run lên:
“Vương. . . . . .”
Bọn họ tiến vào, bùm bùm quỳ trên mặt đất, tư thế kia , cũng không phải là chỉnh tề bình thường .
“Hôm nay các ngươi làm tốt lắm. . . . . .”
U Minh vương cũng không còn quản U Huyền, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, giống như dao nhỏ , rơi xuống trên người của bọn họ, trong lòng ——
“Vương tha mạng. . . . . .”
“Tha mạng?”
U Minh vương nhíu nhíu mi, vậy hôm nay hắn không may đã chết. . . . . .
Đầu tiên là bị người kê đơn, vậy mà hắn không biết?
Lúc hắn cùng một chỗ với nữ nhân này , hắn thực khẳng định đã từng có người đến.
Nhưng hắn lại không có phát giác, điều này làm cho hắn vô cùng buồn bực.
Sau đó, U Huyền lại xông vào.
Lúc trước khi có người đã tới , hắn cũng không phát giác, hắn có thể không tính toán bọn họ, võ công của bọn họ không đủ.